Kiến Long

Chương 111: Ngươi có tin ta hay không?



Hai tay Cố Phù Du nắm chặt Ẩm Hận. Tranh tài như vậy, cũng không cần thủ đoạn bịp bợm, chỉ cần lực lượng va chạm nhau.

Đạo lôi đình kia giống như thiên thần cầm ngọn giáo trong tay, toàn lực ném đi từ bên ngoài trời, muốn xuyên thủng vũ trụ này.

Cố Phù Du đón lôi đình, phi thân mà lên. Điện quang rọi sáng cả tầng mây, mây dông là màu tím đỏ bẩn bẩn. Trên người Cố Phù Du cũng có ánh sáng, cùng lôi đình đồng thời phát sáng.

Bạch Long quay đầu lại, trông thấy cảnh tượng này, hình ảnh phảng phất như dừng lại, người đó cầm kiếm nghênh đón lôi đình rơi vào trong đôi mắt vàng của nàng, khắc sâu vào trong tâm trí, ánh mắt run rẩy không thôi.

Sẽ không có ai liều lĩnh hơn Cố Phù Du, dũng cảm mà không sợ, rõ ràng đã trải qua thế sự, biết rõ lợi hại, nhưng vẫn giống như nghé con mới sinh.

Không phải bởi vì bây giờ nàng không sợ chết, không hề lo lắng, nàng vốn là như vậy, bản chất là như vậy.

Nàng là người đạp lên mặt nước nghênh đón thủy triều. Tựa như hỏa diễm cháy hừng hực, không bao giờ tắt.

Nhịp đập sinh mệnh tươi sống, chưa từng có bất cứ điều gì hấp dẫn hơn thế này.

Ẩm Hận chém vào lôi đình, thân thể Cố Phù Du trông thật nhỏ bé dưới lôi đình giáng xuống như thiên thạch, một khi giao thủ, hai tay Cố Phù Du vặn vẹo dưới lực lượng không thể kháng cự, không thể vươn về phía trước.

Nhưng nàng cũng đã cản lại một đòn này. Lôi đình khó thể tiến vào, lôi đình phía trước đã bị lưỡi kiếm của Ẩm Hận đâm thành mảnh vụn, tiêu tan.

Cố Phù Du nghiến răng giằng co với nó chốc lát.

Bạch Long kêu một tiếng.

Cố Phù Du tập trung linh lực cả người vào một chỗ, một đòn toàn lực, dùng hết sức lực kêu to, để cho dễ sử dụng lực.

Nàng chém Ẩm Hận hướng lên trên, một vòng khí sáng càn quét qua tầng mây, lôi đình khổng lồ bị xé rách giống như vải vóc, biến thành vô số sấm sét nhỏ bé, lóe lên tia sáng cuối cùng, chậm rãi biến mất.

Cố Phù Du trở về trên lưng Bạch Long, trâm cài tóc bị sấm sét bay tới đánh gãy, tóc rơi xuống rối tung trên đầu vai, lại bị gió thổi tung bay phía sau.

Nàng không phải ngoại tu, thân thể cũng không cường tráng, mạnh mẽ chống đỡ như vậy, hai tay nàng đã đau nhức, đôi tay run rẩy gần như không cầm được Ẩm Hận, không ngừng t.hở dốc. Nhưng mà đôi mắt lộ ra rõ ràng bên ngoài, con ngươi màu đỏ có ánh sáng, xán lạn như minh châu.

Nàng hét lên trời: "Này tính là gì!" Nàng khoái ý nở nụ cười.

Nhớ năm đó ở Tiên Lạc, nàng chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, linh lực tiêu hao hết, bị Phong Hành Thú Động Hư kỳ chộp vào trong trảo, cũng có thể dựa vào sức mình đào ra nội đan của Phong Hành Thú.

Nàng túy ý hét lên: "Ngươi tính là cái gì!"

Thanh Triết hiện thân ở trong tầng mây, chắp hai tay sau lưng, dáng người nhanh nhẹn đứng trên một tầng điện quang lóng lánh, nhìn Bạch Long và Cố Phù Du, sắc mặt nghiêm nghị.

Hắn không hề khinh địch, tay phải nắm chặt hư không, linh kiếm hiện thân, đầu tiên là hình dạng của trường kiếm, sau đó dần dần hóa thành một tia sáng, lấp lóe điện quang.

Hắn tựa như cầm một đạo lôi đình, đột nhiên tấn công, hắn xoay đạo lôi đình trong tay, đánh tới trước mặt Cố Phù Du.

Không chút nghi ngờ, Cố Phù Du trúng một đòn này, sẽ hồn phi phách tán.

Thân thể Bạch Long xoay lại, bảo vệ Cố Phù Du ở giữa, lưng rồng lộ ra bên ngoài, trúng một đòn này, để lại một vết cháy đen trên thân thể trắng như tuyết.

Thanh Triết cũng chịu lực phản kích, bay ngược ra ngoài.

Cố Phù Du bay lên, ra khỏi vòng bảo hộ của Bạch Long, đứng cách Bạch Long bảy tấc, tức giận nói: "Cho rằng chỉ mình ngươi biết triệu lôi sao!"

Ẩm Hận trong tay nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như lôi đình trong tay Thanh Triết.

Nàng trước đây thực sự dám nghĩ. Ước nguyện ban đầu luyện ra Ẩm Hận, cũng không phải chỉ là chứa đựng vạn ngàn trận pháp trong đó, đó chỉ là hợp vạn ngàn tấm bùa chú lại thành một thôi, điều nàng muốn làm nhất chính là để Ẩm Hận có thể tự mình cải tiến trận pháp, có thể tự mình học tập.

Nàng đem căn nguyên của các trận pháp lớn bên trong Kỳ Môn luyện vào Ẩm Hận, gần giống như dạy Ẩm Hận cơ sở, chỉ cần nó tùy ý kết hợp, thì có thể biến thành ngàn ngàn vạn vạn, nó cũng có thể học tập từ "lời nói" của người khác, tạo thành "lời nói" giống y như đúc.

Nhưng mà, tuy rằng Ẩm Hận được luyện ra, nhưng lại thiếu đi thứ gì đó. Nó giống như có linh trí, lại giống như không có linh trí, chỉ có thể khô khan triển khai trận pháp ở trong kiếm. Học tập diễn biến, lại là còn lâu mới có thể.

Cố Phù Du có lẽ là tiếc nuối, nhưng cũng không quá để ý, bởi vì thứ nàng muốn đã không phải luyện ra một thanh linh kiếm có một không hai, thứ nàng muốn chính là một vũ khí sắc bén để giết người, một thanh linh kiếm khiến cho Tả gia ôm nỗi hận mà kết thúc. Ẩm Hận bây giờ, đã đủ rồi.

Hiện tại, trong lòng nàng sinh ra một ý nghĩ, thứ Ẩm Hận thiếu đã trở về.

Ẩm Hận trong tay xao động, như một trái tim bắt đầu đập từng nhịp mạnh mẽ. Cuối cùng nó cũng tỉnh lại từ trong tĩnh mịch.

Thứ Thanh Triết triển khai chính là Lạc Lôi Trận. Cố Phù Du tin Ẩm Hận, tin rằng nó học được rồi.

Cố Phù Du buông tay ra, Ẩm Hận vâng theo tâm ý chủ nhân, bay thẳng lên trời, mở ra một trận pháp khác bên trong, ầm ầm một tiếng, trong giây lát đó, hàng trăm đạo lôi đình bổ tới Thanh Triết.

Lôi đình không mạnh bằng Thanh Triết triệu đến, nhưng cũng khí thế bàng bạc.

Dù là Thanh Triết, cũng là không nói nên lời, nghĩ mãi không ra. Thân thể Thanh Quân là phong linh căn, coi như quen thuộc trận pháp, không phải lôi linh căn, căn cứ vào linh lực tự thân kết trận, cũng tuyệt đối không thể kết ra lạc lôi trận pháp mạnh mẽ như vậy.

Xuất thần trong chốc lát, Thanh Triết ngưng tụ tâm thần, trong nháy mắt một sóng lôi đình nhảy ra từ bên trong tầng mây, giao vào lôi đình đánh tới.

Thanh Triết có một cái nhìn mới với Cố Phù Du, trên tay lại không chút lưu tình, hắn tay nắm kiếm quyết, coi lôi đình như linh kiếm, đánh về phía Cố Phù Du.

Gió lạnh đánh thẳng vào gò má Cố Phù Du. Linh kiếm kéo tới như ngàn quân, thân khoác giáp trắng, tay cầm trường thương, lao vào chém giết. Kinh tâm động phách.

Một bóng đen từ dưới thân Bạch Long bắn lên, kiếm khí to lớn, lại như một nhóm quân thân mặc giáp đen, bảo vệ trước người Cố Phù Du, xông tới linh kiếm của Thanh Triết.

Cố Phù Du vui vẻ nói: "Canh Thần!"

Cố Phù Du cúi đầu nói với Bạch Long: "Chung Mị Sơ, chúng ta xé mây dông của hắn!" Cả người nàng đang ở trong trạng thái sục sôi. Hai người một thiện phong, một thiện thủy, lo gì không làm gì được mây dông này.

Bạch Long đáp lại nàng một tiếng. Có một cơn lốc tỏa ra từ thân rồng, càng cuốn càng lớn. Mây dông kia được trận pháp khống chế, trận pháp được duy trì bởi Thanh Triết, bên dưới toàn bộ mây dông đều được tính là lĩnh vực của Thanh Triết.

Hai nàng thân ở trong đó, không chỉ bị áp chế về linh lực, còn phải bị lôi đình công kích.

Mây dông không phải mây dông bình thường, không thể dễ dàng thổi bay đi. Nhưng Bạch Long ngự thủy, nổi mây dậy sương không thể quen thuộc hơn, mây dông kia cũng không phải không thể thao túng.

Hai người trợ lực cho nhau, càng làm ra một mảnh trời quang đãng.

Một tầng mây mù màu trắng ngà tràn ra từ cơ thể của Bạch Long, cơ thể Cố Phù Du được bao phủ bởi một vệt xanh, giống như màu sắc của gió.

Gió xanh mây trắng, nhẹ nhàng quấn quýt.

Hai người chưa từng chú ý, nhưng Thanh Triết lại xem vào trong mắt, đôi mắt không hề chớp, ngay cả thân ở đâu cũng đã quên.

Sơ hở lớn như vậy, sao hai người sẽ bỏ qua. Ẩm Hận thay đổi quay đầu, cùng Canh Thần tấn công thẳng vào Thanh Triết, Thanh Triết sơ suất, linh kiếm bị đánh lui. Hai thanh kiếm kia thế tiến công không dừng, tựa như mãnh hổ xuống núi, nhào thẳng tới.

Thanh Triết vội vàng phòng thủ, rốt cuộc là thực lực chênh lệch, cho dù là thế yếu, không kịp ngưng tụ linh lực, vẫn có thể tay không ngăn lại hai thanh kiếm.

Hai thanh linh kiếm bay ngược ra ngoài. Thanh Triết rũ tay, máu theo mu bàn tay chảy xuống. Thanh Triết nhìn thoáng qua tay bị thương của mình, cau mày.

Bạch Long và Cố Phù Du đã không thấy tăm hơi, sau khi hai thanh linh kiếm kia bay ra ngoài cũng đã biến mất trong tầng mây.

Đám mây dông này vốn là địa bàn của Thanh Triết, hắn có thể cảm nhận được Bạch Long và Cố Phù Du ở đâu, nhưng mảnh trời quang đãng bị hai người xé ra ở giữa không coi là địa bàn của hắn, nếu như người ở chỗ đó, hắn không có cách nào cảm nhận được.

Vào lúc này, Bạch Long mang theo Cố Phù Du bay thẳng lên trời. Quanh thân là tầng mây âm u, chỉ có một lỗ trống hình tròn ở giữa, không hề có một chút mây đen nào, ánh mặt trời chiếu xuống, như những dải lụa sáng.

Cố Phù Du nhìn ánh sáng, nheo nheo mắt, gió thổi qua tai.

Tuy là ở trên trời cao, lại cảm giác như ở dưới biển sâu. Xung quanh âm u, bóng tối nuốt chửng tất cả, chỉ có những cơn sóng phun trào trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống biển khơi, Bạch Long mang theo nàng, muốn lao ra khỏi mặt biển.

Thân hãm hiểm cảnh, nàng lại hết sức an tâm.

Canh Thần và Ẩm Hận đuổi theo, Bạch Long lao qua tầng mây, đỉnh đầu một mảnh trời sáng sủa.

Cố Phù Du cầm Ẩm Hận trong tay, nói: "Chung Mị Sơ, ngươi có tin ta hay không?"

Bạch Long ngâm lên một tiếng, Cố Phù Du mỉm cười đón ánh mặt trời.

Ẩm Hận xoay một cái, một trận pháp mở ra trước mặt Bạch Long.

Truyền Tống Trận.

Xưa nay Truyền Tống Trận đều cần một đầu cắm trên đất, giống như cầu bắc qua sông, không thể hai đầu đều lơ lửng trên đất, chung quy phải có một bên trên mặt đất. Hơn nữa không phải ai cũng có thể lập tức kết ra một cái Truyền Tống Trận.

Thế nhưng trận pháp mà Cố Phù Du triển khai, xác xác thật thật là Truyền Tống Trận.

Cố Phù Du không có mở ra ngay từ đầu, thứ nhất là bị Thanh Triết áp chế, ứng phó mệt mỏi, không rảnh mở ra, thứ hai cho dù là Truyền Tống Trận, cũng gặp nguy hiểm.

Nàng vẫn luôn không dám dùng, bởi vì mối liên hệ giữa nàng và Ẩm Hận luôn ở bên ngoài, không bằng Chung Mị Sơ và Canh Thần, sự hiểu nhau đó, thẳng vào linh hồn. Nàng không đủ hiểu Ẩm Hận, nàng không biết Truyền Tống Trận này có thể thành công hay không, nếu như Truyền Tống Trận có thiếu sót, nếu chỉ truyền tống một nửa người, cho dù là người hay quỷ, đều sẽ bị chém thành đôi tại chỗ, thần tiên khó cứu.

Thế nhưng ngay vừa rồi, nàng không biết là Ẩm Hận đã thức tỉnh, hay là mình tỉnh ngộ, sự phù hợp với Ẩm Hận đã lên một tầng cảnh giới khác.

Nàng tin, tin Truyền Tống Trận này có thể đưa hai người bình yên truyền tống đi.

Thanh Triết đã đuổi theo. Cố Phù Du nói: "Chung Mị Sơ, bay vào đi."

Bạch Long đáp lại nàng, bay vào trong Truyền Tống Trận.

Cố Phù Du đứng trên lưng Bạch Long, xoay người lại, nở nụ cười với Thanh Triết.

Một cái chớp mắt tiếp theo, hai người hoàn toàn tiến vào truyền tống trận pháp, linh quang lóe lên, trận pháp biến mất.

Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, Thanh Triết cũng không biết từ sau khi mình bước vào Đại Thừa, có một ngày tâm tình sẽ dao động như thế này. Hắn nhìn hư không, không khỏi lẩm bẩm nói: "Thanh Quân, Đế Ất..."

Truyền tống trận pháp quả nhiên an toàn, một người một rồng sau khi đi qua trận pháp, đã là một địa giới khác.

Đây là đơn hướng truyền tống trận pháp, Cố Phù Du cũng không biết sẽ truyền tống đến đâu, đâu cũng được, miễn là thoát khỏi con Thanh Loan đó.

Lúc này Cố Phù Du mới cảm thấy mệt mỏi, ngã về phía trước, nằm nhoài trên người Bạch Long, gác cằm lên đầu Bạch Long, hô: "Dọa chết ta rồi, có thể coi như trốn được."

Ánh mắt Cố Phù Du chạm phải một đôi sừng rồng của Bạch Long. Sừng rồng của Chung Mị Sơ đã hoàn toàn dài ra, nhìn có chút khác so với khi lộ ra sừng rồng ở nhân thân, nó vô cùng xinh đẹp.

Đôi mắt đỏ nhìn không dời đi, không nhịn được vươn tay ra, ma xui quỷ khiến, muốn sờ một cái.

Bạch Long bỗng nhiên ngã xuống, Cố Phù Du không trọng lượng, giật mình.

Mây mù trên người Bạch Long trôi đi, đổi trở về nhân thân. Người đã hôn mê bất tỉnh, ngã xuống trong vô thức.

Trái tim Cố Phù Du siết lại, phi thân qua, ôm nàng vào trong lòng, kêu lên: "Chung Mị Sơ!"

Cố Phù Du vừa trải qua một trận chiến, linh lực tiêu hao quá nhiều, cũng may hai người cách mặt đất không xa. Cố Phù Du tìm một sơn động, để Chung Mị Sơ nằm xuống, thấy sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, nhớ ra nàng đã trúng nhiều lôi đình, hoảng hốt không thể bình tĩnh lại được.

Nàng chạm vào linh mạch của Chung Mị Sơ, linh lực vận hành thông thuận, lại nhoài người lên ngực nàng, tim đập như thường.

Vẫn không thể yên tâm, nàng chỉ dám nghĩ Chung Mị Sơ là quá mệt mỏi, cho nên mới kiệt sức hôn mê bất tỉnh.

Nàng lại gọi Chung Mị Sơ hai tiếng. Chung Mị Sơ nhắm mắt lại, khẽ cau mày. Nàng sờ sờ trên người, muốn tìm chút đan dược, hoảng hốt nhớ ra, ngoại trừ Ẩm Hận và Yểm Nhĩ Linh, không mang theo gì nữa, thế là sờ sờ trên người Chung Mị Sơ, cũng là không có thứ gì.

Không khỏi lo lắng, luýnh quýnh, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng nảy, khiến nàng hận không thể cầm kiếm đập nát cái sơn động này.

Nàng t.hở dốc hai lần, cố gắng để nỗi lòng bình tĩnh, đè xuố.ng cơn cáu kỉnh đó.

Chung Mị Sơ bị thương, cần nàng. Giờ phút này nàng không thể lại khinh suất.

Nàng canh giữ bên cạnh Chung Mị Sơ, sau khi khôi phục được chút linh lực, truyền chút linh lực cho Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ vẫn chưa tỉnh.

Nàng không khỏi hoảng hốt, lại bắt đầu gọi Chung Mị Sơ, giọng điệu hoảng loạn luống cuống.

Nàng không chờ được. Có lẽ Chung Mị Sơ cũng không sao, nhưng không biết sao, nàng bỗng dưng sợ, thế cho nên không thể bình tĩnh, nghĩ đến những hậu quả cực đoan đáng sợ đó, thật giống như ngay sau đó Chung Mị Sơ sẽ chết đi, quá mức dày vò, nàng không thể ngồi yên.

Nàng đi ra ngoài động, nghĩ rằng khôi phục lại chút linh lực, sẽ mang Chung Mị Sơ rời đi, tìm y sư.

Nàng vẫn luôn trông coi Chung Mị Sơ, không kịp kiểm tra cảnh vật xung quanh.

Bây giờ nhìn kỹ, mới để ý đây là một tòa thanh sơn, mưa gió đã ngừng lại, núi non hoàn toàn đổi mới. Hạt mưa trượt xuống từ trên kẽ lá, đọng lại ở đầu phiến lá, muốn rơi lại chưa rơi.

Không biết là châu nào.

Cố Phù Du đứng bên động, nhìn xung quanh, lỗ tai hơi nhúc nhích, chợt nghe thấy trong động có tiếng động.

Trong lòng vui vẻ, gần như là nhảy nhót, vội vàng chạy vào động, nhìn thấy Chung Mị Sơ quỳ một chân trên đất, dựa vào tường, đang muốn đứng dậy.

Cố Phù Du vui mừng nói: "Chung Mị Sơ."

Chung Mị Sơ loạng choạng đứng dậy, như là người say rượu, thân thể lảo đảo. Cố Phù Du nhìn thấy cơ thể nàng nghiêng qua một bên, đầu đập mạnh vào vách núi.

"A..."

Cố Phù Du: "..."

Cố Phù Du cho rằng nàng bị thương mới có thể hành động không tiện như vậy, bước tới đỡ nàng, nói: "Trên người ngươi có vết thương, trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi."

Chung Mị Sơ được nàng đỡ mới đứng vững, người vẫn còn có hơi loạng choạng.

Nếu như không biết lý do, Cố Phù Du thật sự cho rằng nàng uống rượu.

Chung Mị Sơ đỡ lấy tay nàng, há miệng, không biết sao dừng một lúc, mới có thể nói: "Không thể thả lỏng, Thanh Loan đó sẽ không dễ dàng thu tay lại, ngươi theo ta trở về Đông Hải."

Đại Thừa kỳ đó thật sự không phải dễ đối phó, lần này các nàng may mắn, Thanh Triết hạ thủ lưu tình, gặp lại thì khó có thể nói được.

Bây giờ trên đời này ngoài Thanh Triết, chỉ có Đế Tuấn là Đại Thừa kỳ, chỉ có Đế Tuấn có thể ngăn cản Thanh Triết, bảo vệ Cố Phù Du không lo. Cho nên Chung Mị Sơ không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ muốn mang Cố Phù Du lập tức trở về Đông Hải.

Chung Mị Sơ không có nhận ra điều bất thường. Cố Phù Du thân là người ngoài cuộc, chính là nghe thấy rõ ràng.

Chung Mị Sơ nói chuyện, giống như đầu lưỡi bị buộc lại, không thể nói rõ, giống như người say rượu, nói chuyện lắp bắp.

Chung Mị Sơ nói: "Không thể chờ, bây giờ liền, liền, liền, liền, đi..." Chữ kia giống như bị mắc kẹt, thật lâu mới nói ra được, lúc này Chung Mị Sơ mới nhận ra.

Nhìn vẻ mặt không nhịn được cười của Cố Phù Du, khuôn mặt nàng lập tức cứng đờ, làn da trắng ngà của nàng nổi lên một vệt đỏ, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cố Phù Du sờ sờ cái trán lúc nãy đập vào vách núi của nàng, lau đi vết bẩn trên trán: "Có phải đầu ngươi bị lôi đình đánh trúng không?"

Chung Mị Sơ không nói gì. Chỉ kéo nàng đi ra ngoài, nhưng bản thân nàng mỗi bước đi đều nghiêng trái nghiêng phải, làm sao dẫn người khác bước đi.

Một bước liền ngã nghiêng, Cố Phù Du ôm nàng, hai người ngồi quỳ trên mặt đất.

Cố Phù Du nói: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Chung Mị Sơ há miệng, muốn nói chuyện, ý thức được cái gì, im miệng.

Xấu xa trong lòng Cố Phù Du nổi lên, cười nói: "Ngươi không nói rõ ràng, ta không đi."

"Đông Hải." Chung Mị Sơ cố gắng hết sức để cho mình nói chuyện bình thường, đáng tiếc kết quả không vừa lòng người.

"Cái gì?"

"..."

Đường đường là Tứ Hải Long Vương, chưa từng có thời điểm chật vật vô cùng như vầy.

Cố Phù Du nhịn không nổi bật cười, đầu tiên là kìm nén khẽ cười, sau đó ức hiếp Chung Mị Sơ không có cách nào mở miệng, không trách nàng được, cười càng ngày càng thoải mái, nước mắt đều chảy ra, ngã vào trong lòng Chung Mị Sơ.

Cuối cùng hết giận, luôn miệng: "Chao ôi." Lúc trước nàng còn đang suy nghĩ, nếu như Chung Mị Sơ không nói lời nào, vạn sự đại cát, hôm nay thế nhưng thật sự không nói lời nào.

Bệ hạ không nói lời nào thực sự là vô cùng đáng yêu, rồi lại khiến nàng rất đau lòng.

Chung Mị Sơ chỉ đành phải không để ý tới nàng, mím môi dưới, nghiêng đầu, phớt lờ nụ cười của Cố Phù Du, lỗ tai đỏ bừng, không nói một lời nào nữa.

Cố Phù Du lấy lại hơi, thấy nàng buồn bực, khẽ cười nói: "Không cười, ta sai rồi, đừng giận, ta biết, đi Đông Hải, đi ngay, đi luôn."