Kí Ức Ngày Đông

Chương 1



01.

Bị sốt cao tới 41 độ, mẹ tôi kêu tôi đi bệnh viện.

“Anh con làm ở bệnh viện mà, con gọi cho nó đi”

“Hôm nay chị con về, mẹ làm gì có thời gian mà đưa con đi”

Tôi sốt muốn mê mang, suy nghĩ một hồi quyết định đi tới nhà thuốc mua thuốc hạ sốt.

Bởi vì tôi biết, người anh trai đang làm ở bệnh viện kia có bao nhiêu hận tôi.

Tìm hắn? Tôi sợ hắn sẽ trực tiếp đẩy tôi vào nhà xac’.

02.

Nhưng mà tôi không nghĩ tới, vừa đi mua thuốc về tới nhà, tôi chạm mặt với người anh hận chet tôi.

Hắn vừa mới tắm xong, thân trên không có mặc gì.

Bọt nước từ cằm chảy xuống cơ bụng rồi tiến vào khe rãnh, hắn đang lau tóc, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm tôi.

“Anh...”

Sao anh lại không ở bệnh viện?

Tôi hơi hé miệng muốn nói nhưng mà lại nghẹn họng.

Tôi luôn như vậy khi đứng trước mặt Lâm Ức Thần, sẽ vô thố khi đối mặt với anh trai, tuy rằng hắn không phải anh ruột của tôi.

Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.

“Thay ca làm”.

“...”

Nếu biết hắn thay ca làm thì tôi đã tới bệnh viện khám.

Tôi đi tới hòm thuốc lấy thuốc hạ sốt. Bởi vì Lâm Ức Thần là bác sĩ nên trong nhà luôn trữ sẵn những loại thuốc này.

Nhưng mới vừa chạm vào hộp thuốc Ibuprofen (thuốc hạ sốt), tay tôi đã bị người ta đánh vào.

Lâm Ức Thần đứng ở phía sau tôi, rũ mắt nhìn tôi.

“Ai cho phép cô uống thuốc của tôi đem về?”

Tôi thở dài, đầu đau quá làm tôi không suy nghĩ nhiều được.

Tôi nhìn hắn.

“Anh, em phát sốt”

“Phát sốt? Sao lại không đem cô thiêu chet đi?”

“Khi mẹ tôi bị lửa thiêu chet, cô cũng không có biểu tình giống này nha”

“....”

Ngày đó, có lẽ là do cơ thể quá nóng, nóng tới nổi làm cảm xúc của tôi dâng cao.

Cũng có thể là do người bị cảm mạo thì sẽ trở nên mẫn cảm.

Tôi khóc nức nở, giọng nói lớn hơn.

“Không phải là em phóng hỏa!”

“Em đã nói rất nhiều lần! Không phải em phóng!”

“Vì cái gì mà tất cả mọi người đều không tin em? Không phải em phóng! Muốn em nói bao nhiêu lần nữa!”

Tim đập càng ngày càng mạnh, đầu tôi giật giật.

Tiếng nói im bặt, bởi vì ý thức của tôi rơi vào tăm tối.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi nghe thấy hắn kêu tên tôi.

03.

Mẹ tôi mang 2 chị em tôi tái giá với ba, Lâm Ức Thần là con trước của ba.

Bảy năm trước, mẹ ruột của Lâm Ức Thần chet do bị thiêu chay’.

Mà hình ảnh duy nhất ở hiện trường vụ án, có thể mơ hồ mà nhìn thấy tôi, ngoại phạm khác chính là người chị sinh đôi với tôi.

Vụ án này vẫn không thể tìm ra hung thủ cuối cùng.

Nhưng mà tất cả mọi người theo bản năng mà cho rằng hình ảnh đó chính là tôi.

Bởi vì Lục Tiện đã tìm người bạn thân nhất của cô ta làm giả bằng chứng.

Bởi vì Lục Tiện ưu tú hơn tôi, hoàn mỹ hơn tôi.

Bởi vì tháng 6 cuối năm đó, Lục Tiện muốn đi du học cho nên không thể có vết nhơ.

Cho nên tất cả mọi người đều hiểu được mà không nói ra, tất cả sự chán ghét, lòng thù hận đều chuyển lên người tôi.

Lâm Ức Thần trước kia rất ôn nhu với tôi, tốt với tôi đến mức bạn bè tôi đều hâm mộ.

Sau khi xảy ra chuyện của mẹ hắn thì không chỉ có tính cách thay đổi mà còn thái độ đối với tôi cũng thay đổi.

04.

Tôi là bị lạnh mà tỉnh.

Bên hông cực lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh buốt này còn đang di chuyển xuống phía dưới.

Tôi giật mình.

Mở mắt ta thấy chính mình đang nằm trên đùi của Lâm Ức Thần, tư thể này không ổn lắm.

Lâm Ức Thần không còn là anh trai che chở tôi mọi lúc nữa, hắn hiện tại có thể làm bất cứ chuyện gì.

Tôi muốn giãy giụa, kết quả là hắn lấy đầu gối chống lại chân tôi.

Ấn đầu tôi xuống sau đấy bóp cổ tôi.

“Cô chạy cái gì?”

Tư thế này, ai cũng sẽ chạy thôi.

Bông gòn thấm nước sát trùng còn vẫn đang ở chỗ đó, tôi biết hắn muốn làm gì cho tôi nhưng mà tôi vẫn thấy xấu hổ muốn chet.

Mặt tôi vùi đầu vào gối sâu hơn.

“Tôi hận anh”

Đáp lại tôi chỉ là tiếng xé bọc.

Trước kia Lâm Ức Thần đã từng chích mũi hạ sốt cho tôi.

Nhưng khi đó hắn sợ tôi đau nên đã dỗ dành tôi rất lâu.

Mà hiện tại thì hắn chích thẳng xuống, tôi đau thiếu chút nữa bật dậy.

Hắn đem vứt ống tiêm vào thùng rác, quay lại nhìn thấy quần áo tôi bất chỉnh.

Nhẹ nhàng nói.

“Tôi mới là người hận cô”

05.

Lâm Ức Thần kêu tôi mặc lại quần áo, hắn muốn dẫn tôi ra sân bay.

Chị gái tôi.... Chị ta về nước.

Sốt đã hạ rồi nhưng nghĩ tới một chút nữa phải gặp người mình không thích, tôi liền hận bản thân mình vô dụng.

“Anh, đã lâu không gặp, anh xem thử có phải em đã cao hơn rồi phải không?”

Ở sân bay, Lục Tiện mặc váy dài cùng áo khóa trắng mà đứng nhảy nhót trước mặt Lâm Ức Thần.

Mà hắn lại cúi người gần chị ta, cười tươi duỗi tay sờ đầu chị ta.

Trong khoảng thời gian này đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười.

Thì ra, hắn có thể cười.

Thì ra, không phải đối với ai hắn cũng khó chịu.

Nhưng mà có ai nghĩ được rằng, phần ôn nhu này đã từng thuộc về tôi đâu.

Kỳ thật tôi biết, Lục Tiện thích Lâm Ức Thần.

Trước kia, chị ta luôn cố ý hỏi tôi, tại sao Lâm Ức Thần sẽ dẫn tôi đi xem phim mà không bao giờ chịu dẫn chị ta đi cùng.

Thật sự trước kia, Lâm Ức Thần luôn thiên vị tôi, mà trước khi gặp Lâm Ức Thần, tôi cũng từng nếm mùi vị bị thiên vị.

Chính là hiện tại, Lục Tiện vẫn thành công đem người bên cạnh tôi cướp đi.

“Em gái, em có khỏe không?”

Chị ta đột nhiên ôm lấy tôi.

“Em gái con, aizzz, em con mà được một nửa của con là tốt rồi”

Bên cạnh truyền tới giọng nói thổn thức của mẹ, thân thể tôi tự nhiên cứng đờ.

Lục Tiện ghé đầu bên vai tôi nhẹ nhàng cười.

Đột nhiên tôi nhớ tới cô ta từng nói.

[ Em gái, em biết tại sao chị thông minh hơn em không?

Bởi vì lúc còn là thai nhi, chị cướp hết chất dinh dưỡng của em đó.

Chị chính là muốn cướp đi tất cả đồ vật của em ]

06.

Buổi tối, tôi gõ cửa phòng Lục Tiện.

“Lục Tiện, chị đã đáp ứng tôi, chờ chị về nước sẽ nói sự thật cho mọi người”

“Em nói cái gì vậy hả em gái?”

Tôi chất vấn chị ta mà chị ta lại giả ngu.

“Chị rõ ràng đã nói với tôi, chờ chị xuất ngoại du học về, sẽ nói sự thật cho mọi người nghe, sẽ nhận tội phóng hỏa..”

“Em gái, em đưa điện thoại cho chị được không?”

Tôi ngơ ngác, theo bản năng mà túm chặt điện thoại trong túi.

Chị ta lại mạnh mẽ lấy điện thoại tôi ra tới, sức lực của tôi thật sự không mạnh bằng chị ta.

Ấn dừng ghi âm, tiếp theo xóa ghi âm, động tác liền mạch lưu loát.

“Em gái, em thông minh rồi nha còn biết ghi âm chị em mình nói chuyện nữa”

Chị ta ngồi trên giường ngửa đầu nhìn tôi.

Đúng vậy, vốn dĩ tôi chuẩn bị ghi âm toàn cuộc nói chuyện của chúng tôi. Hiện giờ, tôi rất hối hận, hội hận lúc chị ta khóc lóc cần xin tôi nhận tội thay đã không ghi âm lại.

Bị chọc thủng bí mật, tôi đành phải tắt điện thoại, chị ta thấy liền nở nụ cười.

“Em gái, không cần nghiêm túc như vậy nha, ngày mai, chúng ta sẽ kêu ba mẹ và anh trai tới, nói sự thật cho bọn họ nghe, được không?”

Người con gái ngồi trên giường cười ngọt ngào, mà tôi lại không tin, không tin chị ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Nhưng tôi lại không biết, chị ta sẽ chơi trò gì.

07.

Tôi gửi tin nhắn cho âm Ức Thần, hỏi hắn khi nào có thời gian rảnh tôi có chuyện muốn nói.

Hắn trả lời tôi rằng cả đời này đều không rảnh.

Mà Lục Tiện gọi cho hắn, hắn nói rằng buổi chiều có cuộc giải phẫu, buổi tối mới về được.

Hiện tại, trong lòng tôi đang thấp thỏm kịch liệt.

Nằm mơ tôi cũng thấy mình đang nói sự thật chân tướng cho mọi người.

Mỗi lần ánh mắt rét lạnh của Lâm Ức Thần nhìn tôi.

Mỗi lần mẹ tôi chỉ trích tôi không bằng chị gái.

Tôi muốn chứng minh rằng không phải tôi là người gây ra.

Như vậy thì mọi người sẽ không chán ghét tôi.

Lâm Ức Thần làm xong giải phẫu thì trời đã khuya.

Trời đêm đầy sao rồi hắn mới trở về.

Hắn nhăn mày, khi thấy tôi thì theo bản năng mà ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.

Có chút kì quái, rõ ràng tôi và Lục Tiện rất giống nhau, nhưng mà hắn chưa bao giờ nhận nhầm chúng tôi.

Ba, cũng chính là ba ruột của Lâm ức Thần cũng từ công ty về, mọi người đều ngồi ở bàn ăn, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hít một hơi, cố gắng đem giọng nói mình vững vàng.

“Anh, ba, mẹ chúng con chính là muốn nói với mọi người”

“Trận hỏa hoạn năm đó, không phải con phóng, là Lục Tiện phóng”

“Chị ấy nói, chị du học về sẽ đem trả sự trong sạch cho con”

Giọng nói run run, nói hết lời tôi mới ý thức được.

Lục Tiện không có phụ họa lời tôi nói.

Chị ta ôm cánh tay, cười với tôi.

Sau đó, chị ta nói một câu, mà lời này giống như dao nhỏ của ác ma đâm thẳng vào người tôi.

“Em gái, em nói gì vậy? Chúng ta hôm nay tụ lại đây, là do em nói em muốn xin lỗi anh Lâm mà?”

“Không phải là bởi vì em hại chet mẹ hắn mà vẫn chưa xin lỗi hắn sao?”

“Vừa nãy nói là phải xin lỗi cho đàng hoàng mà hiện tại sao lại hất nước bẩn lên người chị?”

“Chẳng lẻ là do em còn muốn đổ tội cho chị hả?”

Tôi ngốc lăng, cái này không giống với những gì chúng tôi đã nói trước.

Sau đó, tôi hiểu được.

Tôi bắt đầu thống hận bản thân mình.

Chị ta là ác ma, mà tôi sao lại đi tin tưởng chị ta?

Tôi đứng bật dậy muốn chất vấn chị ta.

Đột nhiên có người nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt người trước mặt, rất nhiều năm trước, đôi mắt hắn đều là ôn nhu.

Hiện tại chỉ còn chán ghét.

Đây là lời nói đầu tiên của Lâm Ức Thần dành cho tôi.

“Thừa nhận sai lầm của mình, khó lắm sao?”