Khuynh Quốc: Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 12: Về đến nhà



Khả Nguyệt Lam đang ngồi trên giường ăn một tô cơm đầy thì giật mình, bỏ tô cơm lên bàn bên cạnh. Nhìn hai người con trai gương mặt đang ngờ nghệch đứng ở cửa, thất thần một lúc thì cả hai người la lên rồi lao đến ôm chầm cô:

- Lam bé, em tỉnh rồi Lam bé.

- Chị ơiiii, em còn tưởng chị bỏ em luôn rồi chứ huhu!

Khả Nguyệt Lam bị hai người xô ngã xuống giường, nhào vô ôm hôn tới tấp thì muốn sặc cơm. Mẹ Uyển Tình cũng chạy vội vào kéo hai đứa con trai to tồng ngồng của mình ra:

- Hai cái đứa này, chị em con mới dậy, đừng ôm ấp như thế.

Việt Lam là anh cả, lớn hơn Nguyệt Lam sáu tuổi, một chàng trai rất là lịch lãm, điển trai. Là một thẩm phán cấp trung ương, bề ngoài có chút lạnh lùng nhưng đối với gia đình rất ấm áp. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng lên vì vui mừng:

- Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.

Mẹ Uyển Tình đến đỡ Nguyệt Lam dậy, nhìn anh trong bộ đồ thẩm phán thì giật mình:

- Ấy! Con đừng nói con từ toà về nhé? Sao lại bỏ đi giữ chừng? Mau trở về làm việc đi, nhanh lên. Còn thằng bé này nữa.

Bà đánh vào tay của Trường Lam một cái mạnh:

- Từ trường về à? Mau đi học đi, có tin mẹ cầm chổi đánh không hả?

Trường Lam là một chàng trai hai mươi tuổi nhiệt huyết thanh xuân, rất là trắng trẻo tuấn tú, cậu bĩu môi:

- Giữa trưa rồi, con phải ở nhà với chị.

Việt Lam cởi áo thẩm phán ra đặt lên ghế:

- Con cũng xong toà rồi, hôm nay ở nhà ăn cơm.

Khả Nguyệt Lam ngồi một bên bưng tô cơm ăn, cười cười:

- Em ăn hết cơm rồi, còn nồi rỗng thôi a!

Mẹ Uyển Tình tiện thể cầm luôn áo của anh lên, vỗ vỗ vai anh:

- Mau đi thay đồ rồi mang đồ ra mẹ giặt. Lam nhỏ cũng thế, mang đồ ra mẹ giặt rồi tự nấu ăn đi.

Hai anh em trở về phòng mình rồi mang đồ bỏ vào chậu trong phòng tắm. Trường Lam lại lục cục ngồi dưới bếp nấu ăn. Khả Nguyệt Lam cũng đi xuống bếp ngồi.

Cứ ngỡ như là đó chỉ là giấc mơ, cô hỏi anh:

- Lam lớn, em bị tai nạn rồi sao nữa?

Việt Lam đang vo gạo nấu cơm, cũng trả lời:

- Mấy người ở garage gọi điện đến là mang em đi bệnh viện. Khi anh chở mẹ và Lam nhỏ lên thì đã được đưa vào phòng mổ rồi.

Trường Lam đứng một bên thái thịt cũng nói thêm:

- Thật đấy, em đã nói rồi, cái nghề đó nguy hiểm lắm. Chị mau chuyển qua nghề khác đi, không thì ở nhà Lam lớn nuôi.

Nguyệt Lam chỉ cười rồi hỏi:

- Bố không về sao? Lại ở lại viện nghiên cứu rồi à?

Lam Lớn rửa tay, sẵn tiện lau vào áo của cô:

- Bố cắm rễ ở đó hai tuần rồi. Đáng lẽ mẹ cũng ở đó, nhưng mà phải chăm em.

Nguyệt Lam chán ghét đẩy đẩy anh ra:

- Gọi bố về đi, coi chừng hói đầu.

Cô sực nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi thêm:

- Có ai mang đồ em về không?

Việt Lam mở tủ lạnh lấy cam vắt nước:

- Không, chỉ mang cái xác em về thôi.

Cô đứng dậy, nhìn xung quanh:



- Cho em mượn laptop.

Anh đặt ly nước cam trên bàn, rồi nói:

- Anh để quên ở cơ quan rồi.

Trường Lam đang xào thịt, hất cằm ra phòng khách:

- Em có mang, trong balo để ngoài phòng khách đấy.

Khả Nguyệt Lam đi ra ngoài lấy laptop của Lam nhỏ mang vào mở ra, tìm tìm kiếm kiếm gì đó, một tay gõ chữ, một tay cầm ly nước cam nhấm nháp. Lam lớn thì giọn chén đũa ra bàn, không để ý cô lắm.

Tinh thần căng thẳng lên Google tìm bộ truyện " Thiên tử Nam Dương". Hai chương đầu vẫn nói về nam chính Cung Dịch Nam Dương, không vấn đề gì thì cô liền thở phào nhẹ nhõm.

- Thì ra là mơ, chứ không thể nào mà thật được.

Lam lớn ngồi một bên chơi điện thoại nghe cô lẩm bẩm thì hỏi:

- Em nói gì?

Khả Nguyệt Lam chăm chú đọc, giải thích:

- Em mơ một giấc mơ rất dài, gặp một nhân vật trong truyện. Là nam phụ, lúc đầu em còn bị chó sói cắn, là hắn cứu em....

Cô khựng lại, không tin vào mắt mình, run run cuộn trang truyện xuống.

"Cung Dịch Nam Dương hạ thân đến Trúc Sơn viện mời Cung Dịch Nguyên Cố tham gia yến tiệc. Hiệu công công đứng trước cửa viện hẻo lánh gọi lớn:

- Hoàng thượng giá đáo.

Một lúc sau hầu cận của Tam vương gia là Tình Quân ra mở cửa, vừa thấy y hắn quỳ xuống gập đầu:

- Hoàng thượng vạn tuế.

Cung Dịch Nam Dương gật đầu, gương mặt hài hoà, anh tuấn của một đấng thiên tử:

- Bình thân. Tình Quân, tam đệ sao rồi? Đỡ chưa?

Tình Quân đứng dậy, vẫn chắp tay cúi đầu mà trả lời:

- Thưa hoàng thượng, vương gia vẫn đang còn phát sốt chưa xuống giường được, hiện tại đang nghỉ ngơi.

Cung Dịch Nam Dương đi vào viện, phía sau là hàng loạt binh lính và quan võ. Tình Hương cũng quỳ xuống, có chút lo sợ.

- Đứa trẻ này....

Cung Dịch Nam Dương nhìn Tình Hương. Tình Hương nhanh chóng trả lời:

- Nô tì là muội muội của Quân ca, Tình Hương.

Hoàng đế nhìn vào căn phòng đóng cửa kia dò hỏi:

- Tam vương gia có thể để ta thăm một chút?

Tình Hương đứng dậy, nhìn hắn:

- Vương gia vừa uống thuốc xong đang nghỉ ngơi ạ.

Y đi đến cửa, nhẹ giọng:

- Tam đệ, ta vào nhé!

Cung Dịch Nam Dương bước vào, căn phòng xộc lên mùi thuốc đắng, băng gạc thấm đẫm máu tanh ở trong chậu, bát thuốc ấm vừa cạn. Một thân ảnh yếu mềm nằm trên giường sau tấm rèm mỏng, Cung Dịch Nguyên Cố ho khàn vài cái:

-Bái kiến thánh thượng. Cơ thể ta không khoẻ, không thể ngồi dậy được

Y khẽ mỉm cười rồi nói:

- Ta sai người mang một ít thuốc và đồ ăn tẩm bổ đến cho đệ. Mười lăm trong cung tổ chức yến tiệc, hi vọng đệ có thể vào.

Nói xong y hất tay áo rảo bước ra ngoài, trở về kinh thành. Trong xe ngựa, y cau mày hỏi Hiệu công công:

- Ngươi chắc chắn là đệ ấy giả vờ?



Hiệu công công cúi người trả lời:

- Bẩm thánh thượng, tam phần là giả vờ.

Nhưng khi y nhìn lại giáng vẻ lúc nãy của Cung Dịch Nguyên Cố thì không thể nào giả vờ tài tình như thế được."

Khả Nguyệt Lam đọc đến đây khẽ cau mày, đoạn này y hệt như lúc cô bị thương. Mang theo nghi vấn cô lại cuộn xuống dưới đọc.

" Cung Dịch Nam Dương ngồi yên một chỗ xem ca múa, vũ nữ múa chính xinh đẹp mang mạng che mặt đang lả lướt giữa điện. Y thấy ánh mắt của Tam hoàng đệ không rời nàng ta nửa bước thì khẽ cau mày. Đoạn múa kết thúc, một tiếng " vút" lao đến, mũi tên ghim sâu vào ngực Phùng Đại Lưu. Y khẽ cau mày:

- Không phải là sẽ ám sát vào ta sao? Tại sao lại.....

Cung Dịch Nguyên Cố đứng một bên bỗng nôn ra máu, gương mặt trắng bệnh. Y không quan tâm điều gì nữa, liền dìu hắn trở về tẩm điện mình cứu chữa."

Ly nước cam trên tay rơi xuống vỡ toang dưới đất. Khả Nguyệt Lam bần thần không nói nên lời. Lam lớn liền quay lại, lo lắng:

- Em sao thế?

Khả Nguyệt Lam như không thể tin được, gấp rút lật qua các chương tiếp theo. Cô chỉ vào màn hình:

- Lam lớn, là em.

Lam lớn tưởng rằng cô ngủ nhiều quá nên tưởng tượng, cốc đầu cô một cái:

- Em bị ngốc à?

Lam nhỏ bưng đĩa thức ăn ra, cười:

- Trời ơi chị, giờ ai lại tin mấy chuyện này nữa.

Lam lớn lấy chổi và đồ hốt rác đến quét mảnh sành dưới đất:

- Nhấc chân lên.

Khả Nguyệt Lam vẫn không từ bỏ, cô kéo anh lên chỉ vào một đoạn chữ:

- Mọi người xem đi, rõ ràng có em trong này. Anh đọc đi Lam lớn.

Lam lớn cũng đành dừng lại cúi người xuống nhìn vào màn hình đọc:

- "Cung Dịch Nguyên Cố tức tốc cưỡi ngựa đuổi theo phía sau Khả Nguyệt Lam. Đến khi trở về đến Trúc Sơn viện đã là nửa đêm, thấy Khương được nhốt ở chuồng thì cau mày, nhìn vào rừng trúc thăm thẳm, mưa giăng ngập lối đi:

- Nàng ta lại dám vào đấy?

Hắn có vẻ không hiểu cho lắm. Rốt cuộc nàng đến từ đâu?

- Khả Nguyệt Lam, nàng rốt cuộc là người như thế nào?"

Đọc xong anh cau mày, nhìn qua cô:

- Có lẽ là trùng tên.

Khả Nguyệt Lam liền khẳng định:

- Không, em thề là nguyên tác em đọc mấy năm trước không có nhân vật này, chỉ mới vừa lúc nãy em trở về. Đúng rồi, lúc nãy em trở về, chỉ có linh hồn em thôi, em nói thật. Cái đoạn sau này là hắn ta sẽ tìm được em, còn xuýt nữa giết em rồi. Lúc em trở về hắn còn đứng đó nhìn.

Việt Lam nghe từ ngữ cô lộn xộn thì cảm thấy thương, anh ôm lấy cô an ủi:

- Được rồi, được rồi, không sao cả.

Trường Lam ngồi một bên im lặng đọc bản truyện giờ mới lên tiếng:

- Đúng thật nguyên tác của nó trước đây không phải vậy, nhân vật Cung Dịch Nguyên Cố này vốn dĩ bị trúng kế của Phùng Đại Lưu. Sau lần ám sát không thành kia là phải bị hoàng đế nghi ngờ.

Khả Nguyệt Lam liền gật gật đầu:

- Đúng! Là em ở Trúc Sơn viện đi cùng Tình Hương đến kinh đô rồi trà trộn vào đoàn vũ nữ. Đến cuối cùng Phùng Đại Lưu bị hắn giết chết, hoàng đế phá tan vòng nghi vấn hắn. Rõ ràng là em thay đổi nguyên tác, em không phải mơ.

Việt Lam cũng trở nên lo lắng, ôm lấy cơ thể run rẩy của cô mà trấn an:

- Không sao, em về là được rồi. Kệ hắn đi.

Khả Nguyệt Lam cứ mơ mơ hồ hồ như sống lại từ địa ngục. Đầu óc cứ xoay mòng mòng bởi các tình tiết quá giống với những thứ cô trải qua. Nhưng Cung Dịch Nguyên Cố lại là nhân vật phụ, lời văn giành cho hắn khá ít, chỉ xung quanh vị hoàng đế và nữ chính Vũ Hoài Thương kia.
— QUẢNG CÁO —