Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 13: Giải mã Cầu Ký Ức



Lý Nhật Du


Lão Tiên ngẫm nghĩ một lúc rồi như nhận ra điều gì đó, ông nhìn thẳng Vương tử rồi mới nói đầy ngờ vực: "Mảng ký ức bị đứt gãy đó chắc chắn đã bị lấy đi, vì mục đích gì chứ? Người lấy được ký ức chỉ có cậu thôi."


Tôi như đứng hình khi nghe đến đây. Vương tử lợi hại vậy sao? Chuyện quái đản nào kẻ tàn phế là anh cũng có thể làm được vậy? Đằng sau lớp mặt nạ búp bê tội nghiệp đáng thương kia là những bí mật khủng khiếp gì?


Tất cả đều quay sang nhìn Vương tử chằm chằm. Ai nấy đều phô vẻ mặt hết sức khó tin. Ngô Thông vẫn chưa xuất hiện, hắn đã bị hất văng đi đâu rồi? Có phải Vương tử đã dùng phép dịch chuyển với hắn, anh ta sợ hắn biết con người thật của mình chăng?


Tôi chợt giật mình khi thấy khóe miệng Vương tử khẽ giật giật, không hiểu là cười hay là mếu. Lệ đã ngừng rơi, trên gương mặt anh ta thoáng hiện nét quỷ dị. Anh ta bị sao vậy, bị nói trúng tim đen, hay là có gì đó uẩn khúc trong lời nói của Lão tiên khiến anh ta bị oan ức?


Vương tử nhìn thanh kiếm của Dương Dương vẫn kề lên cánh tay tàn phế không rõ có tồn tại hay không buông một câu khó hiểu: "Là Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long phải không, có lẽ phải thử."


Lời vừa dứt, thình lình Vương tử tự lao thẳng vào thanh kiếm. Thật nhanh, thật ngọt, lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua cánh tay tàn phế tưởng như không tồn tại ấy làm máu văng ra chảy dọc cả lưỡi kiếm. Giờ tôi mới biết, hóa ra sau lớp áo khó hiểu trên người Vương tử có tồn tại một cánh tay thật.


Dương Dương bị bất ngờ không biết phản ứng thế nào. Hành động của Vương tử quá nhanh. Chính anh cũng không dám nghĩ Vương tử lại hành động liều mạng như vậy. Tay anh hốt hoảng vội buông kiếm ra lùi vài bước. 


Tiên nữ miệng há hốc mà không thốt được lời nào. 


Lão Tiên cũng bất động theo, thần sắc có chút biến đổi.


Lạ thay, cả thanh kiếm nhuốm máu bỗng chốc động đậy. Đúng, Kiếm Tiên đang tự rung lên cùng nhiều tiếng loạt soạt. Nó đang vặn vẹo, uốn lượn giống như một vật thể sống. Vệt máu Vương tử loang đến đâu là bị thanh kiếm ma quái 'hút' đến đó. Bỗng chốc lưỡi kiếm biến thành con rồng cuốn chặt lấy cánh tay tàn phế của Vương tử, phía chuôi kiếm vốn đầy họa tiết uốn lượn lạ lùng thì hóa đầu rồng mắt vàng. Mắt con rồng đó mới đầu tí hí chỉ như đường kẻ mờ rồi dần dần nó mở choàng lóe sáng, nhìn thẳng vào Vương tử.


"Quả nhiên ngươi giấu chúng ở đây." Vương tử thì thào khe khẽ, môi vẫn cười lạnh khó hiểu.


Khi mắt rồng đã mở to hết cỡ, con rồng bắt đầu há miệng. Nó há rất to, to hơn, to hơn rồi cắn mạnh vào tay Vương tử khiến anh đau đớn hét lên, toàn thân anh run rẩy. Lúc này Ngô Thông ở đâu đó ngoài tháp bay vụt lên vội ôm lấy thân thể Vương tử, chứng kiến cảnh kinh hãi này hắn tím hết mặt mày, hoảng sợ thực sự. Hắn một lòng trung thành với Vương tử như vậy, nhìn chủ nhân thảm hại thế kia thì sao lại không đau lòng cho được.


Lạ lùng thay Vương tử lại cười. Điệu cười cứ như vừa được giải thoát khỏi sự bức bối kìm nén bấy lâu. Từ cánh tay Vương tử thấp thoáng những quả cầu ánh sáng đang dần nhú ra. 


Phải. Có nhiều quả cầu ánh sáng nho nhỏ đang bay ra từ vị trí con rồng mắt vàng cắn. Chẳng mấy chốc chúng đã bao trùm lấy toàn không gian đỉnh tháp bởi vẻ ma mị của mình.


Cả hội cứ ngơ ngác, nhìn mà không hiểu những quả cầu méo mó lại mờ ảo hình ảnh gì đó không rõ kia là thứ gì. Sau một hồi quan sát, Lão Tiên nói chúng là những kết giới ký ức đang thoát ra. Đó là những mảng ký ức của vương tử đã bị đánh cắp. Chẳng mấy chốc từng mảng, từng mảng ký ức đầy hình ảnh vỡ òa ra như những clip hiện lên sống động.


(***)


Ký ức đầu tiên là hình ảnh đứa bé trai rất xinh xắn đang chơi đùa bên vườn hoa, nó rất tinh nghịch đáng yêu và hồn nhiên. Đứa trẻ đang chạy chơi đùa thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cùng một kẻ khoác áo đen trùm kín mít toàn thân, người này còn cầm tay người phụ nữ rồi hôn nhẹ lên. Đứa trẻ thấy vậy giận dữ liền chạy tới đẩy kẻ áo đen ra. Thật không ngờ đứa trẻ vừa đẩy gã đã bị hất văng lên không trung rồi vụt biến mất rồi lại bất chợt ngã nhào lên tảng đá cách đó rất xa. Gã hét lên nói đứa trẻ có bàn tay của quỷ phải chặt đi, người phụ nữ ngay lập tức hô người đến chặt tay đứa trẻ. Đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên ôm chân người phụ nữ cầu xin, nhưng người phụ nữ đó chỉ lạnh lùng vẩy tay ra lệnh trừng phạt. Đứa trẻ gọi người phụ nữ là mẹ, liên tục cầu xin bà ta dừng lại, kêu gào gọi mẹ cứu... Cuối cùng, người phụ nữ vẫn dửng dưng bỏ đi không một lần ngoái lại, một chút biểu cảm xót thương cũng không có. (Trên đời này sao có người mẹ độc ác như vậy?)


(***)


Ký ức thứ hai là trong căn phòng khóa kín đứa trẻ cụt tay đã lớn hơn đang chăm chỉ đọc sách, xung quanh không có ai, nó chỉ ngồi đó rất hiền lành, sau đó nó như nghe thấy điệu nhạc gì đó, người nó khẽ đung đưa. Nó mỉm cười, nụ cười rất đẹp, trong sáng. Rồi nó hát theo nhạc, hát linh tinh nhưng rất hợp với giai điệu, trong lời hát là tâm nguyện của nó, nó muốn có người chơi cùng, nó muốn được nhìn thấy thế giới bên ngoài, muốn gặp cha... Một lúc sau có một đứa trẻ khác cao hơn nó mang cơm tới cho nó, đứa trẻ này không ai khác chính là Ngô Thông lúc nhỏ. Tiểu Ngô Thông nói sẽ ở lại chơi với đứa trẻ kia một lúc. Đứa trẻ thực sự rất hạnh phúc. Tiểu Ngô Thông lôi cây sáo ra thổi cho nó nghe. Giờ đứa trẻ mới biết bấy lâu nay là người này luôn đứng ngoài cửa thổi sáo cho nó.


Hai đứa trẻ chơi với nhau vui vẻ, được một lúc thì có đám người kéo tới đòi bắt tiểu Ngô Thông, họ đánh cả hai đứa trẻ dúi dụi, tiểu Ngô Thông không đánh trả được chỉ biết ôm lấy đứa trẻ kia chịu đòn thay. Đứa trẻ khóc thét lên, nó bật vùng dậy, không hiểu nó lấy sức mạnh ở đâu ra, một luồng sáng lóe lên, hất tung đám người xấu văng ra xa, rồi nó kéo tiểu Ngô Thông chạy trốn. Hai đứa trẻ chạy rất lâu nhưng vẫn bị bắt kịp. Người phụ nữ lạnh lùng đó lại xuất hiện, đứa trẻ sợ hãi núp chặt vào người tiểu Ngô Thông. Bà ta hạ lệnh cắt gân chân tiểu Ngô Thông, đứa trẻ vội vã cầu xin. Người phụ nữ đó lạnh lùng nói sẽ tha cho tiểu Ngô Thông nếu nó chịu thế chỗ, nó ngoái nhìn tiểu Ngô Thông đang mặt mũi tái mét rồi gật đầu chấp thuận.


Người phụ nữ lại lạnh lùng bỏ đi để mặc đứa trẻ đau đớn gào khóc. Sau đó một người đàn ông mặc hoàng phục chạy tới ôm chầm lấy đứa trẻ, ông ấy chính là Quốc Vương, ông gào khóc đến thảm thương, đến cả con trai của mình ông cũng không bảo vệ được. Đứa trẻ run rẩy nói mê man "Cha ơi! Con đau lắm, sao cha không tới cứu con". Ông càng khóc to, ôm chặt lấy đứa con, rồi túm vai tiểu Ngô Thông dặn dò từ giờ phải là đôi chân của đứa trẻ, phải luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ nó. (Bảo sao Ngô Thông lúc nào cũng quấn lấy Vương tử, luôn hết lòng bảo vệ lo lắng, ngay từ đầu giữa họ đã có một mối giao ân tình nghĩa sâu đậm như vậy rồi.)


(***)


Ký ức thứ ba thì rất khác lạ, là một cô gái trẻ đang quấn quýt tình cảm với một chàng thanh niên, cả hai yêu nhau đậm sâu, rất hạnh phúc, (Chính là An Vương Phi và Nam Vương), họ thề non hẹn biển với nhau, sẽ ở bên nhau trọn đời không bao giờ chia lìa. Nhưng rồi cô gái trẻ bị Quốc Vương Việt Quốc đưa đi, Quốc Vương với Nam Vương là hai anh em, cả hai đều tài giỏi và đều xứng đáng lên ngôi Quốc Vương.


Thời đó Việt Quốc rất hỗn loạn, kinh tế sa sút, nhân dân lầm than, giữa các tộc luôn xảy ra binh biến tranh giành địa bàn, chiến tranh cứ thế nổ ra liên miên, đâu đâu cũng có chết chóc, ác quỷ cũng vì thế mà có dịp hoành hành. Nhưng sau đó Quốc Vương trong tay có binh lực hùng hậu, có cả bảo pháp Tứ Trụ thần bí, ông đã thành công bình định Việt Quốc và các bộ tộc, thống nhất đất nước. Sau khi lên ngôi, Quốc Vương ban cho Nam Vương cai trị Nam Thành, mãi mãi không được rời Nam Thành. Nam Vương lui về Nam Thành trấn giữ trong lòng đầy ấm ức. Còn Quốc Vương thì lấy người phụ nữ của Nam Vương làm phi và phong cho tước hiệu An Vương Phi.


An Vương Phi sau đó rất uất hận Quốc Vương, vì tình cảm dành cho Nam Vương rất đậm sâu nên bà ta đã từng thề sẽ giết Quốc Vương đoạt lại ngôi báu cho Nam Vương, nếu không làm được bà nguyện chết không toàn thây. Vì hận thù An Vương Phi không ngừng nuôi âm mưu hãm hại Quốc Vương, nhưng vì Quốc Vương quá yên bà nên đều bỏ qua mọi lỗi lầm của bà. Đến khi An Vương Phi hạ sinh con trai, bà đã định bóp chết đứa trẻ ngay khi nó vừa chào đời, nhưng sau bà giữ nó lại nhằm thực hiện âm mưu của mình. Sau lần đó, chưa bao giờ An Vương Phi nhìn lại mặt con. Bao nhiêu uất hận bà trút hết vào đứa con của Quốc Vương. Bà gọi nó là đứa nghiệt chủng, là con của súc sinh, con của kẻ thù... Bà khiến đứa trẻ vô tội sống không bằng chết.


Lòng uất hận đã biến An Vương Phi từ người phụ nữ bình thường chỉ muốn mưu cầu hạnh phúc thành ác quỷ, sau đó bà không giết đứa trẻ mà dùng tính mạng nó uy hiếp Quốc Vương, bắt ông phải trả lại ngôi báu cho Nam Vương. Vì thương đứa con tội nghiệp Quốc Vương đã di chiếu, nếu ông chết đi sẽ không truyền ngôi cho con trai ruột, tất cả mọi binh quyền đều thuộc về Nam Vương và con của Nam Vương. Nếu Nam Vương có con trai phong là Thái tử Anh Vũ, là con gái là Công chúa Ánh Dương, con trai của Quốc Vương được phong là Vương tử Anh Nhi có trách nhiệm phò tá Quốc Vương tương lai.


Về phần Nam Vương sau khi thất bại trong cuộc tranh giành ngôi vị cũng uất hận anh trai tột độ, lại bị cướp mất người mà ông vô cùng yêu thương, ông quay về Nam Thành nuôi binh, quyết tâm đảo chính. Nam Vương ngày đêm không ngừng lùng sục pháp bảo Tứ Trụ trong truyền thuyết. Nhưng mãi sau này ông vẫn chưa biết pháp bảo Tứ Trụ là gì và sức mạnh của nó phải dùng như nào.


Được một thời gian dài Quốc Vương cai trị đất nước với sự anh minh và tài trí của mình ông đã phục hưng được Việt Quốc, được nhân dân yêu mến, tôn sùng. Nam Vương chứng kiến từng ngày bách tính đã thoát cảnh lầm than, lại vô cùng yêu mến Quốc Vương, vốn là người học sâu hiểu rộng, biết lấy đại cục làm trọng, trong lòng Nam Vương đã vơi đi hằn thù với người anh trai.


Cùng lúc đó Nam Vương sau chuyến chu du mảnh đất phương nam đã quen và yêu một cô gái tộc Tiên. Với vẻ thánh thiện nhân từ, lại rất tinh tế bà ấy mau chóng giúp Nam Vương thoát ra khỏi cái bóng hận thù. Sau đó họ cùng nhau về Nam Thành kết đôi và sinh hạ một đứa trẻ kháu khỉnh. Họ đặt tên cho đứa trẻ là Thái tử Anh Vũ theo đúng ý nguyện của Quốc Vương nhằm khẳng định chí hướng của họ đã tuân theo Quốc Vương Việt Quốc rồi.


Theo thời gian Thái tử dần lớn lên lại được Bắc Thành và Quốc Vương hết mực quan tâm đối đãi trọng vọng. Hàng năm Quốc Vương đều gửi quà sinh nhật cho Thái tử, cùng rất nhiều khoản đãi khác. Trong lòng Nam Vương vốn đã không còn muốn đoạt ngôi, tuy bề ngoài ông vẫn tỏ ra lạnh nhạt với tâm ý của Quốc Vương. Nam Vương cùng vợ nỗ lực là minh Vương của Nam Thành.


Sau đó nghe tin mật báo An Vương Phi mưu đồ đảo chính, lại tự tay khiến con trai mình và Quốc Vương thành kẻ tàn phế. Nam Vương vô cùng lo lắng cho đứa cháu xấu số vừa mới sinh ra đã phải chịu bất hạnh do hận thù của lớp tiền bối để lại, không những thế, ân oán đời trước vô tình chung tạo ra oan nghiệt cho đứa trẻ bị người đời chửi rủa là ác quỷ. Nam Vương quyết định thân chinh đến gặp Quốc Vương để xóa bỏ hiềm khích của quá khứ và tìm An Vương Phi khuyên can.


Nam Vương đã qua thời tuổi trẻ nông nổi háo thắng không còn muốn ngôi báu nữa, với bản tính đức độ ông không muốn chiến tranh tiếp tục xảy ra và phải hy sinh nhiều sinh mạng vô tội, ông muốn An Vương Phi từ bỏ hận thù đi, hãy trân trọng những gì bà có. An Vương Phi khi nghe những lời chân tình này lại không chấp nhận được sự thực người mình vô cùng yêu thương lại bỏ rơi bà, bao nhiêu cố gắng của bà, bao nhiêu hy sinh bà đã làm trong mười mấy năm qua vì người bà yêu đã thành vô ích, thậm chí còn biến bà thành ác quỷ


(Khi ấy thực sự là dấu mốc quan trọng làm thay đổi toàn bộ cục diện. Từ đây cuộc chiến tranh giành binh quyền mới thực sự bắt đầu.)