[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 50: Giây phút hội ngộ



Cánh cửa gỗ còn bám chút rêu phong được mở bung ra và gót giày da cứ thể băng qua hai hàng hoa Sơn Trà cao quá đầu, đến trước hiên nhà. Lúc con ngươi xinh đẹp của thiếu nữ còn chưa kịp làm quen với cái bóng vừa bất thình lình đổ lên người mình, bên tai nàng đã vang lên một âm điệu thật dịu dàng, vừa lạ lẫm vừa thân quen, tựa như vừa vọng về từ miền ký ức nào đó thật xa xôi. Chất giọng trầm ấm ấy mang người con gái ấy quay về nhiều tháng năm xưa cũ, gợi cho nàng nhớ về những ngày nắng ấm tháng ba định mệnh năm ấy. Tâm hồn từ lâu đã chứa một hốc hoang tàn bất chợt được lấp đầy bởi sự ấm áp, ngọt ngào và sóng sánh như mật ong, chảy tràn trong khóe mắt. Đôi đồng tử đen láy như ngọc trai bất chợt mở to trước dáng hình cao ráo xuất đang phản chiếu, toàn bộ dây thần kinh trên người nàng phút chốc đều như dừng hoạt động, để nỗi ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng xâm chiếm từng tế bào, như thể, thứ đang hiện trước mắt nàng chỉ là ảo giác.


Bây giờ chỉ mới là đầu tháng một, ngày đông vào độ khắc nghiệt nhất với hàng trăm cơn gió bấc gào thét hàng ngày và những trận mưa tuyết không ngừng nghỉ, nhuộm trắng cả thế gian. Dưới cái lạnh kinh người, ngay cả cây cỏ cũng dần héo khô, để lại một thân khô quắp và kiên nhẫn chờ thời khắc giao mùa, chỉ có loài Sơn Trà đã quen với giá sương là vẫn đơm hoa, từng đóa xinh đẹp giữa đất trời. Mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng phả vào gió tuyết, thấm đượm vào suối tóc theo nàng cả lúc thiếp đi. Nhiều năm trước, một Asari Mai đã từng mơ về ngôi nhà nhỏ với khu vườn với những thân Sơn Trà trắng muốt tinh khôi. Trong viễn cảnh tươi đẹp ấy, nàng sẽ ở bên cạnh, dựa vào người mình yêu nhất, vừa nhấm nháp vị trà ngọt đắng thơm lừng vừa ngẩng đầu ngắm nhìn từng đóa hoa nở rộ dưới làn mưa tuyết mờ mịt xa gần. Thế thái nhân tình xoay chuyển luân hồi, nàng của năm hai mươi tuổi đã chẳng còn là một thiếu nữ mười bảy xuân xanh với những hoài bão, ước mơ. Trải qua những biến cố sẽ đi theo mình cả đời người đằng đẵng, cùng với một phần nguyện vọng đã được thành toàn, Mai cũng đã mất đi quá nhiều thứ. Cuối cùng, nàng đã có thể vứt bỏ danh phận tiểu thư nhà Asari, rời khỏi căn nhà lạnh lẽo và thoát khỏi mối hôn sự được kẻ khác định đoạt. Thế nhưng, đi cùng với nó, Mai cũng đã đánh mất cả danh dự và dung mạo này, khiến năm rộng tháng dài về sau nàng mãi che giấu gương mặt dưới lớp khăn che. Niềm hy vọng về cuộc đoàn viên giữa nàng và Vongola Giotto trải qua phong ba cũng dần như ánh lửa lụi tàn giữa gió đông, chẳng còn đọng lại là bao. Nàng đã từ bỏ ư? Dĩ nhiên là không. Có thể khi vào tai người khác, sự chờ đợi và niềm hy vọng nàng gửi trao thật ngu ngốc và trẻ con nhưng, chẳng rõ vì sao Mai lại cho phép mình cố chấp lâu đến như thế. Ngay cả khi hai người biệt vô âm tính gần ba năm trời, nàng vẫn chờ đợi ngày tái ngộ cùng chàng trai ngoại quốc như thể đấy là việc cuối cùng, nàng có thể làm trên cõi đời này. Sinh mệnh con người vốn ngắn ngủi, tuổi xuân của thiếu nữ lại như đóa hoa trên cành chóng nở chóng tàn, Mai biết rất rõ điều đó nhưng từng ấy là chưa đủ để nàng từ bỏ thứ hy vọng mỏng manh ấy. Ở một góc sâu trong trái tim này, người con gái ấy vẫn mơ về ngày đó, thời khắc được trông thấy nụ cười hiền của y như ngày xuân ngắn ngủi tuổi mười bảy ngây thơ. Dẫu cho, sự trở lại ấy chỉ đơn thuần lấy lại món bảo vật gia truyền và sẽ đem đến cho nàng sự vứt bỏ không chút bận tâm, nàng vẫn mong được một lần được trông thấy người mình thương. Gương mặt nàng đã bị hủy, danh dự trong sạch cũng chẳng thể nào lấy lại, nếu Giotto vì điều đó mà không muốn thực hiện lời hứa cũ, Mai cũng chẳng hề oán trách. Có những đêm, cơn mộng mị đến và đi, chập chờn sáng tối với những hình ảnh méo mó khiến nàng bừng tỉnh trong nỗi bàng hoàng, chỉ có chiếc nhẫn cũ của chàng trai ấy gửi lại là ở bên nàng giữa đêm đen dài đằng đẵng. Món đồ ấy, nàng chưa một khắc nào quên nâng niu như trân bảo. Ngay cả khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, đối mặt với ngọn lửa hung tàn có thể nuốt chửng và thiêu rụi mọi thứ thành bụi tro, nàng vẫn luôn nắm chặt nó như thể một thứ bùa hộ mạng. Trải qua nhiều chuyện vật đổi sao dời, nó vẫn ở đây, cùng trái tim tổn thương của nàng rời khỏi gia đình Asari, rong ruổi đến thị trấn Namimori yên bình, cùng bước qua bốn mùa bình dị nhẹ nhàng. Kể từ lúc sống trong một thân phận mới, rũ sạch quá khứ phía đằng sau, người con gái ấy vẫn thường đến bến cảng Yokohama sầm uất - nơi lưu giữ hình ảnh cuối cùng của chàng trai nàng yêu thương, lặng ngắm biển trời cho đến khi hoàng hôn tắt nắng và bóng người dần thưa.


Bao nhiêu hy vọng chất chồng như thác núi, vậy mà, giờ đây khi ước ao đã trở thành hiện thực, Mai lại chẳng thể tin vào mắt của mình. Cơ thể nhỏ bé cứ thế ngây ra như thể một con búp bê bằng sứ, vô tri vô giác. Hạnh phúc ư? Ngỡ ngàng ư? Hay là bi thương? Nàng thật sự không thể tìm ra được bất cứ danh từ nào có thể miêu tả cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực, ép chặt cả lá phổi này. Phải chăng mong ước quá lâu đã hóa thành ảo mộng hoặc là, thánh thần trên cao đã thấu tỏ được lời nguyện cầu của nàng suốt nhiều năm qua. Nàng không tài nào biết được. Giờ phút này, người con gái ấy chỉ biết ngây ngốc nhìn ngắm dáng vẻ dịu dàng của chàng trai Italia đang tiến đến, như thể chiêm ngưỡng một ảo ảnh mong manh.

"Cuối cùng, chúng ta cũng gặp nhau rồi, Mai."

Y nói, thanh âm ấm áp và dễ chịu như mật ngọt lại phút chốc làm sống mũi nàng cay xè. Nơi khóe mắt, chất lỏng mặn chát dần tích tụ thành lệ châu, cứ thế chảy dài hai bên gò má. Không phải là mơ. Thật sự là ngài ấy, Vongola Giotto của nàng, hoàn toàn lành lặn và khỏe mạnh. Cả người Mai run lên khi trong xúc cảm vỡ òa, người con gái ấy mím chặt môi không cho bản thân bật lên tiếng nức nở khi khoảng cách của hai người chỉ còn vài tấc ngắn ngủi. Chàng trai có mái tóc màu nắng vừa cau mày vừa nhẹ giọng trách sao nàng lại ăn mặc phong phanh giữa trời đông, cơ thể yếu ớt làm sao có thể chịu lạnh. Từng thanh âm rót vào tai người con gái trẻ, cạnh bên thôi mà ngỡ đâu vọng về từ một miền đất nào đó thật quá xa xôi. Cảm giác ấm áp mà y mang đến, không chỉ đơn thuần là chiếc áo khoác dày vừa được phủ lên bờ vai nhỏ, càng chẳng phải cái nắm tay mười ngón đan chặt không rời kia. Sự hiện diện của Vongola Giotto đã là ngọn lửa nóng, xua hết giá băng của ngày đông rét mướt, xóa bỏ hết tháng ngày dài đằng đẵng như lạc lối trong mê cung của nàng. Nhưng rồi, bàn tay chàng trai ấy lại vươn lên, chạm nhẹ vào gương mặt vẫn được che kín bởi chiếc khăn thêu. Hành động đơn thuần ấy lại như một khúc gỗ lớn, đập mạnh vào chiếc chuông đồng khổng lồ, gióng lên những thanh âm cảnh tỉnh chói tai đến đau nhức.


Giấc mơ tuyệt đẹp bỗng chốc bị một vết cắt dài chia nửa, vỡ nát tan tành. Sau giây phút choáng ngợp thuở ban đầu, Mai đã chợt nhớ ra tình cảnh của bản thân bấy giờ lẫn lý do vì sao nàng phải đeo trên gương mặt mình tấm lụa đấy. Giống như thể vừa chạm phải ngọn lửa lớn, người con gái ấy bỗng chốc rụt tay lại, đứng phắt người dậy và dần thối lui ra sau, làm đổ cả chiếc giỏ mây chứa đầy vải vóc đang may dở bên cạnh, chẳng khác gì một con thú nhỏ đang tìm đường đào thoát khỏi nanh vuốt của kẻ săn mồi. Đầu nàng bỗng chốc trống rỗng khi câu chữ tuông ra, trước cả khi nàng chợt hiểu ra mình định nói gì.

"Anh là ai? Anh... Anh nhận nhầm người rồi."

Toàn bộ mạch máu trong người Mai phút chốc dường như đã bị đóng băng, mang theo nỗi sợ hãi lẫn bàng hoàng, nàng cắn chặt môi chờ đợi sự phản ứng từ chàng trai ngoại quốc đang ngồi trước hiên nhà. Đáng lẽ, nàng phải lao vào vòng tay ấy, nức nở nói ra hết uất ức trong lòng nhiều năm qua thế mà, giờ đây, nàng chỉ muốn chối bỏ và bỏ chạy ngay lập tức. Kể ra thật tức cười, cho dù đã từng mơ đến thời khắc này hàng ngàn lần trong những cơn mơ, vậy mà khi phải đối diện với ánh mắt dịu dàng của y, nàng lại chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Thậm chí, ngay cả dũng khí để có thể cho người mình yêu trông thấy gương mặt đã bị hủy hoại của mình, Mai cũng chẳng có.
Thời gian giống như vừa bị ai đó kéo giãn ra, để từng giây trôi qua lại tựa như thế kì dài, người con gái Nhật Bản mang theo sự thấp thỏm cùng sợ hãi nhìn về chàng trai mà mình ngày nhớ đêm mong, chờ đợi phản ứng từ y. Giận dữ vì bị ngó lơ hay sẽ lịch thiệp xin lỗi rằng mình đã nhận nhầm người mà mạo phạm nàng? Những giả thuyết cứ đến và đi, luẩn quẩn trong tâm trí người con gái với suối tóc đen nhánh mềm mượt như nhung, càng làm nàng thêm phần căng thẳng. Và rồi, vế thứ hai của giả định đã đúng. Chàng trai người Italia sau một giây ngây người, đã từ tốn đứng dậy, khóe môi vẫn treo lên một ý cười thật dịu dàng, thong thả cất lời xin lỗi.

"Thật ngại quá, tôi đã nhận nhầm người. Vừa rồi đã mạo phạm tiểu thư, mong cô bỏ quá cho."

Câu trả lời đơn giản đến mức có thể dễ dàng hình dung ấy vậy mà lại là lưỡi dao sắc bén, khứa vào trái tim rỉ máu từng vết cắt thật sâu thật dày, dẫu cho, chính nàng mới là kẻ khiến điều ấy xảy ra. Mai biết nếu không là lúc này, nàng có thể đánh mất y vĩnh viễn, lạc mất nhau cả đời nhưng như cơ thể này vừa chịu một lời nguyền từ thánh thần, chỉ có thể đứng bất động dưới mái hiên nhà. Sự mâu thuẫn trong lòng người con gái ấy càng trở nên dữ dội khi bóng dáng cao cao ấy từ tốn đứng dậy, quay lưng đi và tiến về phía những người bạn vừa bước vào khu vườn Sơn Trà. Nàng muốn gào, muốn khóc muốn lao lên, níu giữ bóng dáng anh tuấn đấy ở lại nhưng cuối cùng hai chân nàng vẫn chôn ở vị trí cũ, cắn chặt môi nhìn họ rời đi. Vongola Giotto mà nàng hằng yêu thương, anh trai Ugetsu đã bảo bọc nàng từ thuở ấu thơ, cứ thế chầm chậm bước ra ngoài, khuất bóng sau cánh cổng lớn đang dần khép lại, tựa như đóng chặt cả tương lai.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, hoa tuyết lất phất theo gió đông phủ lên người cô gái ấy cái giá lạnh tê tái đầy thê lương. Kể từ giờ phút ấy, có lẽ, ngay cả quyền hối hận nàng cũng chẳng còn. 

---

P/s 1: Mai tui phải lên Sg nhận bằng DH :), chán éo muốn nói, ngay cả cái lễ tốt nghiệp cũng vì covid mà bay màu.

P/s 2: Chương thứ 50 cho hai người tái ngộ cũng là số đẹp -w- ~