Khống Trùng Khống Vận Mệnh

Chương 229: Hồng nhan họa thủy.



Hành lang dài như vô tận, không ít người qua kẻ lại ai ai cũng khoác lên mình những bộ y phục hào nhoáng. Bọn họ cười đùa rôm rã khiến cho người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nơi đây sẽ có dạ tiệc, còn bọn họ là quan khách.

-Kìa ngươi mau nhìn qua kia đi.

-Cái gì mà nhìn, không lẽ lại xuất hiện một kẻ được gia tộc chống lưng muốn nổi tiếng khắp thiên hạ a.

Hắn buồn bực nốc cạn chung rượu trên tay, lười biếc nhìn qua.

-Cái…

-Ha ha ha ta nói không sai đi, lần này đấu giá đại hội quả nhiên xuất hiện cực phẩm. Ngươi mau nhìn hai vị cô nương kia a, vóc dáng ta dám lấy tính mạng quả quyết rằng cực kì mê người. Còn nhan sắc thì chim sa cá lặng, không biết tên khốn kiếp kia có tài đức gì lại được hai vị mĩ nữ kia đi cùng. Ta trộm nghĩ hắn cũng chỉ là cái đuôi bám theo mà thôi.

Một tên Trúc Cơ tu sĩ bề ngoài có thể được cho là có đôi chút nổi bật, y phục mà vàng kim còn không ngại thêu lên hàng dây kim tuyến như chỉ sợ kẻ khác không chú ý tới mình. Đôi mắt xảo trá hèn mọn dán chặt lên phong đồn của hai vị nữ nhân kia, có lẽ tại đại điện này không kẻ nào dám tùy ý như hắn a.

Nhị vị mĩ nữ mà hắn đặt chủ ý không ai khác ngoài Kim Vận cùng Lam Linh, còn tên nam nhân được cho là bám đuôi kia không may cho hắn lại là Trần Duyên.

Bị đôi tặc nhãn kia bám lấy trên người, Lam Linh thần sắc biến lạnh. Nàng nhất thủ xuất hiện móng tay đen huyền dày đặc âm khí, một chiêu này tàn độc tới nổi có thể khiến kẻ lãnh phải sẽ gánh chịu nổi đâu do hàn khí càn quấy não hãi, đau đớn tột cùng mà chết đi.

Lam Linh không hề báo trước một chiêu liền xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, một trảo tàn độc đâm xuống. Nàng rõ ràng chưa từng xuất hiện qua ý định nương tay, một chiêu này đắc thủ hậu quả liền không ai dám nghĩ tới.

-Vô lễ.

Một thân trúc tưởng chừng như mỏng manh không thể chống chịu trước gió liền hiện ra, dễ dàng phá giải uy lực của ma trảo.

-Hảo.

Không ít người buộc miệng thốt lên thán phục.

Biết được lợi thế xuất kì bất ý đã không còn, Lam Linh liền nhanh chóng lùi về sau mấy bước thận trọng quan sát tên khất cái bẩn thỉu kia.

-Một cành trúc nho nhỏ lại có thể chịu được Âm Trảo của Linh nhi, hắn tu vi không thể dưới Trúc Cơ hậu kì.

Trần Duyên ngập tràn hứng thú, tên khất cái kia toàn thân hôi thối, bẩn thỉu nhưng mặc dù đã thận trọng che giấu cũng không thể qua được ánh mắt của Trần Duyên.

-Nho tu!!! Một tên ăn mày cũng có thể luyện ra một thân hạo nhiên chính khí, những kẻ đọc sách các ngươi giá trị không khỏi quá rẻ mạc đi.

Lời nói không chút gì cố kị, quả nhiên đã động chạm tới không ít người. Trần Duyên có thể cảm nhận được một vài kẻ bất chợt tỏa ra sát khí chằm chằm về phía hắn. Nhưng đáp lại bọn chúng chỉ là một cái cười khẩy, có lẽ do bị Chu lão tiêm nhiễm, lão xưa nay vốn căm ghét bọn người nho tu khiến cho Trần Duyên vô hình cũng xuất hiện tâm ý bài xích.

-Ngươi dám!!! Hãy để Sát Cẩu Bổng này của lão phu dạy cho ngươi một bài học.

Tên khất cái phẫn nộ như phụ mẫu bị giết chết, hắn pháp lực bành trướng hiện nguyên hình là một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kì lợi hại. Cành trúc mỏng manh liền lớn tựa như cột trụ ba người ôm không xuể hùng hồn đánh tới.

Áp lực phát ra như thể cự sơn đang rơi xuống, Lam Linh một thân nhu cốt không xương mềm mại như thường tình làm sao có thể chống chịu đây. Chờ khi cự trúc ập tới, một bóng người xuất hiện trước mặt nàng nhẹ nhàng phá giải. Một tay chống đở tựa như không, không chỉ có thể, hắn không mất một chút sức lực nào đoạt lấy binh khí trong tay tên khất cái kia, một chưởng hất văng xuống đất.

-Mĩ nữ, ta không làm nàng hoảng sợ chứ?

Kẻ làm anh hùng cứu mĩ nhân kia tiêu sái quay đầu lại, hắn chính là tên vô sĩ quần là áo lượt dám to gan dán mắt vào nàng. Không ngờ giữa lúc hiểm nguy lại chính hắn ra tay cứu giúp.

-Ta…ta chết mất thôi, tại sao trên đời này lại có thể xuất hiện một người hào hoa tuấn nhã như vậy.

-Tại sao…tại sao chuyện tốt này lại không xuất hiện trên người ta chứ?

-…

Không ít nữ nhân đều bị hành động của hắn làm cho thất điên bát đảo, không ai dám tin trên đời có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.

-Ngươi…danh tính là gì?

-Cô nương hỏi ta? Ha ha ha tại hạ họ Ngạo tên Thiên Tùng. Hôm nay thật sự…

Không ngoài dự đoán của hắn, mĩ nữ băng hàn đã mở kim khẩu. Từ trước tới nay chưa từng có nữ nhân nào có thể kháng cự được vẻ hào hoa này của hắn. Lần này cũng không, Thiên Tùng không quên ném ánh mắt kinh miệt về phía Trần Duyên như muốn nói “ tên theo đuôi thảm bại kia, mục tiêu bấy lâu nay của ngươi đã bị bản thiếu gia dùng một câu nói đã đoạt mất. Tư vị này thật không dễ chịu a”

-Được rồi, không cần phải nhiều lời.

Ngạo Thiên Tùng đắc ý chưa được bao lâu liền bị nàng lời nói làm cho tắt ngúm.

-Ta muốn biết danh tính của ngươi đơn giản chỉ là không muốn… chôn xuống một bia mộ vô danh mà thôi.

Âm trảo tàn độc vô tình đánh tới ngực hắn, bị tấn công chớp nhoáng nhưng Ngạo Thiên Tùng cũng không phải hạng vô danh. Hắn rút ra một chiếc quạt giấy mỏng manh vừa kịp lúc chặn lấy một trảo kia của nàng.

-Nữ nhân này…

Ngạo Thiên Tùng bất đắc dĩ phải lui về sau mấy bước, hắn sắc mặt khó coi nhìn xuống pháp bảo trân quý của mình bị nàng xuyên thủng. Dấu vết do âm khí để lại như vòi trong xương, nếu không tìm ra cách nào hóa giải phảp bảo của hắn liền bị phế bỏ.

Thẹn quá hóa giận, Ngạo Thiên Tùng ném chiếc quạt xuống đất. Trên tay trôi nổi một quyển kinh thư thập phần tầm thường.

-Tiện nhân, ngươi phải trả giá đắt vì dám làm bản thiếu gia mất mặt.

Hắn hỏa giận bộc phát, không ngờ chỉ mới mấy khắc trước thôi đã liền trở mặt, muốn hạ sát thủ với nàng.

-Ha ha ha Ngạo Thiên Tùng đạo hữu thật sự quá nóng giận rồi. Nếu ta nhớ không lầm các ngươi luôn miệng “vĩ hòa duy quí”, quân tử đầy mình cớ sao lại ra tay với nữ nhân? Mà còn không chỉ một người a.

Trần Duyên còn sợ trời không đủ loạn, hắn lớn tiếng cợt nhã ánh mắt ý cười liếc qua tên khất cái đang thủ thể.

-Tùy Hồng, ngươi không được xen vào. Ngày hôm nay bản thiếu chủ sẽ để tên vô danh tiểu tốt này được “mở rộng tầm mắt”.

-Thiếu chủ người thân phận tôn quý sao có thể để tâm tới những con sâu cái kiến này. Để tiểu nhân giết hắn, mang đầu lâu treo lên thị chúng 3 ngày 3 đêm.

Tên khất cái Tùy Hồng vẻ mặt hung ác, bản thân bị thiếu chủ trách phạt nguyên nhân đều từ trên người bọn Trần Duyên mà ra. Cành trúc trên tay ánh quang cũng dần sáng tỏ, hắn thật sự muốn tung ra một chiêu tất sát thì…

-Các vị quan khách, đấu giá hội đã sắp khai mạc. Nếu kẻ nào cả gan dám gây phiền hà khiến cho buổi đấu giá hôm nay không được diễn ra xuôn xẻ…Tháp Chủ tâm trạng sẻ không tốt a.

Trịnh tổng quản thân chinh can thiệp, hắn một thân mấy trăm cân nhưng có thể chớp nhoáng đứng ra ngăn chặn. Một thân tu vi Trúc Cơ hậu kì kia không phải là thứ được đắp lên bằng đan dược.

-Tháp Chủ!!! Trịnh tổng quản nói Tháp Chủ sẽ theo dõi buổi đấu giá này?

Ngạo Thiên Tùng thần sắc kích động, hắn vẻ mặt giận dữ dần chuyển biến trở nên kinh hỉ lạ thường. Từ trong miệng hắn 2 chữ “Tháp Chủ” thốt lên có thể nghe ra sự hâm mộ tới điên cuồng, sẵn sàng quên đi thù hận giữa Trần Duyên trở thành con chó bám đuôi lẽo đẽo theo sau Trịnh tổng quản.

-Thiếu chủ, người không…hừ! Tiểu tử ngươi hãy chờ đó.

Tùy Hồng thập phần bất đắc dĩ nhưng không được Ngạo Thiên Tùng ra lệnh, tại thế lực của Thiên Hạ Khách Điếm dù cho hắn có trăm lá gan cũng không dám xúc động tới thế lực khủng khiếp này.

-Tháp Chủ sao?

Ngay tức khắc bầu không khí nóng như hỏa thiêu liền bị hai chữ này khiến cho nguội lạnh. Kẻ mang danh Tháp Chủ kia là ai? Hắn thật ra là thần thánh phương nào? Lần này ra mặt thật sự chỉ đơn thuần là muốn khống chế nổi loạn hay đang nhắm vào thứ gì đó? Trần Duyên không dám coi nhẹ, tuy phiền phức đi qua nhưng e rằng hắn đã lọt vào tầm mắt của kẻ còn mang lại rắc rối lớn hơn nữa.