Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 3: Tiến Mê



Một bàn tay đáp trên vai Tần Hạ, cô sợ đến mức hét lên. Nhưng mới há miệng chưa kịp hét, miệng đã bị bịt kín lại.

"Tần Hạ, anh là Tần Hiệt." Chỉ nghe đối phương thanh tuyến thanh sảng ở bên tai khẽ nói.

"Tần... Tần Hiệt?!"

Tần Hạ mở to mắt, vì bị bưng kín miệng nên khi nói ngữ điệu có hơi mơ hồ.

"Ừ" Tần Hiệt xác định Tần Hạ sẽ không có phản ứng lớn nữa mới buông tay đang che miệng cô xuống, thấp giọng hỏi: "Ban đêm làm gì lén lút như trộm vậy?"

"Em mới không lén lút như trộm!" Tần Hạ vừa nghe liền tạc. Nếu không phải vì nơi này quá mức yên tĩnh làm cô có hơi sợ hãi, cô cũng không đến mức làm bước chân của mình chậm mà nhẹ đi.

Tần Hiệt giống như cũng không phải thực để ý vấn đề này, hơi gật gật đầu.

Tần Hạ đối với Tần Hiệt tiếp xúc không nhiều, giờ phút này hai người cùng nhau đứng ở hoàn cảnh yên tĩnh như vậy liền cảm thấy có hơi gượng gạo. Cô còn không biết mở miệng ra sao, Tần Hiệt đã lên tiếng nói trước: "Được rồi, muốn làm gì thì đi làm đi, nhưng nhanh chóng về ngủ sớm."

Nói rồi đoạn muốn xoay gót rời đi. Tần Hạ nhìn theo bóng dáng Tần Hiệt, trong lòng cứ ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt sẽ xảy ra. Mà đợi khi cô định thần lại liền thấy từ trên trần xuất hiện một con vật thân hình xù xì cồng kềnh nhảy xuống ý đồ tập kích Tần Hiệt. Tần Hạ mở to mắt, sợ hãi không kiềm được kêu lên: "Cẩn thận, Tần Hiệt!"

Mà Tần Hiệt cũng phản ứng rất nhanh, hai bước liền tránh thoát khỏi công kích của quái vật.

Hắn quay người lại liền nắm lấy tay Tần Hạ lôi cô chạy. Tần Hạ vẫn không thôi kinh hoàng, dưới chân theo quán tính đuổi theo bước chân Tần Hiệt. Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con vật rất lớn hai mắt đỏ ngầu sáng lập loè đang đuổi theo. Mỗi bước chân đều nặng trĩu, rầm rầm uỳnh uỳnh làm nóc nhà cũng lung lay muốn rơi hỏng.

"Đừng quay đầu nhìn!"

Tần Hiệt vừa hồng hộc chạy vừa hét lên với cô: "Đó không phải ông nội!"

Tần Hiệt không nói không sao, nói rồi Tần Hạ thế mới để ý thấy có chỗ không đúng.

Từ trên người con quái vật đen sì sì kia nhô ra một khối thịt, nhìn kĩ thì có thể phát hiện là một cái đầu người! Mà cái đầu người kia không phải ai xa lạ, chính là ông nội Tần Huy của cô!!

Tần Hạ không khỏi sửng sốt lại rợn hết cả người. Cổ tay bị Tần Hiệt thô bạo nắm chặt đến phát đau, dưới chân cũng như đeo chì lại vì sinh tồn mà không ngừng máy móc tiến về phía trước.

"Tần Hạ, đừng dừng bước, kiên trì."

Giống như thấy được bước chân của Tần Hạ có hơi trì độn, Tần Hiệt há miệng cổ vũ cô lấy lại tinh thần.

Hai người chạy một vòng quanh nhà cũ, nhưng nơi này giống như đã không còn là nhà cũ nữa, khắp nơi đều bị bóng đen bủa vây giơ tay đã không thấy năm ngón.



Chạy hơn nửa giờ, tiếng động không hề nhỏ nhưng cũng không có ai xuất hiện.

Tần Hạ cảm giác được Tần Hiệt tựa hồ kiệt sức, bước chân đã dần trở nên phù phiếm nhiều, mà quái vật không rõ từ khi nào không còn đuổi theo bọn họ nữa.

Tần Hiệt một cái lảo đảo liền té ngồi trên đất, mắt thấy Tần Hạ cũng bị mình liên lụy ngã xuống liền vội lật người làm đệm lót cho cô.

Tổ tông này là em gái mà Tần Kha vô cùng vô cùng nâng niu bảo hộ, hắn nếu là làm cô bị thương nói không chừng sẽ bị anh xẻo thịt. Vì vậy khi Tần Hạ bị kéo theo ngã cùng thì theo quy luật tự nhiên mà nhào vào lòng Tần Hiệt.

Tần Hạ tuy cùng Tần Kha tiếp xúc nhiều, nhưng vì từ nhỏ đã quen nên không có bất kỳ cảm giác gì. Giờ phút này đè lên người người đàn ông trưởng thành khác, cảm nhận được thân thể đối phương cứng đờ, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Đồng dạng Tần Hiệt hai mươi tư tuổi chó độc thân chưa cùng nữ sinh nào thân mật tiếp xúc qua, lần này thế mà lại bị em họ không cẩn thận ngã vào lòng. Có lẽ là do trong bóng đêm không thấy gì mà những chức năng cơ quan khác trở nên phóng đại hơn. Khi khứu giác và xúc giác trở nên nhạy bén, Tần Hiệt ngửi được trên người em họ có mùi mật đào ngọt lịm, thiếu nữ thân thể vừa mới hoàn toàn phát dục cực kỳ hoàn hảo, đè ở trên ngực hắn thật sự là vừa mềm vừa thơm.

Tần Hiệt nhất thời bị Tần Hạ làm cho có chút mê muội. Hắn thầm nghĩ, khó trách Tần Kha muội khống đến đòi mệnh, nghĩ đến chính mình có em trai là Tần Lăng liền khịt mũi coi thường. Tần Hiệt hắn chẳng thèm em trai thối, đồng thời cũng cực độ cảm thấy không công bằng, hắn cũng muốn bố mẹ sinh cho hắn một em gái như này!

"Tần Hạ!"

Tại khi hai người còn đang sửng sốt, một tiếng kêu giận dữ kéo lại bọn họ về hiện thực. Tần Hạ còn chưa kịp định thần lại, tay đã bị người khác kéo lên, sau đó là bị nhấc bổng, cái mũi đâm vào bả vai người nọ, nước mắt sinh lý lập tức lấp lánh ở khoé mắt.

Tần Hiệt còn phản ứng không lại thì mềm mại ngọt ngào ban nãy ở trên người hắn đã rời đi. Tần Hiệt có hơi tiếc nuối mà nuốt khan hai ngụm nước. Hành động vô thức này chuẩn xác rơi vào trong mắt Tần Kha, khiến ngọn lửa trong lòng anh vì ban nãy giận dữ càng thêm điên cuồng rực cháy.

"Anh ơi."

Tần Hạ bên tai Tần Kha bẽn lẽn gọi một tiếng, thành công đem lực chú ý của anh từ trên người Tần Hiệt chuyển đến khuôn mặt nhỏ của cô.

Đôi mắt của Tần Kha rất sáng, Tần Hạ tựa hồ từ đó nhìn ra được lửa giận hừng hực cháy. Nghĩ đến Tần Kha có khả năng hiểu nhầm điều gì, cô vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, em và anh Tần Hiệt chỉ là chạy mệt nên ngã mất, anh ấy sợ em bị ngã chầy da nên làm lót đệm cho em thôi."

Tần Kha lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Anh đưa mắt nhìn trên trán cô ướt nhẹp, đáy mắt hiện lên một mạt đau lòng.

Tần Hạ tay vòng qua cổ Tần Kha, cũng không biết có phải vì cú ngã ban nãy làm cô nhận thức được sự khác biệt giữa cô và anh trai hay không, chỉ cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay dẻo dai lại đầy sức bật, độ ấm truyền tới lòng bàn tay nóng bỏng.

Vẫn biết anh trai lớn lên xuất chúng, nhưng tại sao giờ này cô mới ý thức được anh trai cô... Men đến vậy!!

Thấy hai bên má Tần Hạ dần phiếm hồng, nghĩ tới cô có lẽ ngượng ngùng, ánh mắt Tần Kha lập loè xúc cảm không rõ.

Rõ ràng hai người từ nhỏ tới lớn đều luôn tiếp xúc, thậm chí còn nhiều hơn vậy, vì sao anh chưa từng thấy cô vì ngượng nghịu với anh mà đỏ mặt? Ngược lại cùng tên tiểu tử này đụng chạm một hai cái, cả mặt đều trở nên phấn nộn như này!?



Ánh mắt Tần Kha nhìn về phía Tần Hiệt thoáng chốc lạnh băng. Tần Hiệt trong bóng tối mịt mờ không hiểu sao đột nhiên rùng mình một cái.

Tần Kha răng nanh đều có chút ngứa ngáy, không muốn cô tiếp tục nghĩ lung tung nữa, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, mà cùng với đó tinh thần vốn dĩ căng chặt của Tần Hạ cũng từ từ thả lỏng xuống.

"An tâm ngủ đi." Chỉ nghe thanh âm trầm ấm của Tần Kha ở bên tai cô khẽ nói.

"Dạ."

Tâm thái Tần Hạ rốt cuộc được Tần Kha vuốt phẳng, cả người cô bị mệt lả đánh úp, lập tức dựa vào đầu vai anh thiếp đi.

Mà bị lờ một bên Tần Hiệt lúc này đã xoa quần áo đứng dậy. Không biết vì sau thấy được Tần Kha hắn lại như thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này tối đen không một tia ánh sáng, hắn nhịn không được há miệng hỏi: "Tần Kha, đây là nơi nào?"

Nhìn đâu cũng không có bất kỳ thứ gì, giống như đã hoàn toàn không còn là nhà của hắn nữa.

"Anh và Tần Hạ không cẩn thận tiến mê."

Tần Kha nhàn nhạt đáp, đoạn ném cho hắn thứ gì đó: "Bắt lấy."

"Tiến mê là sao? Mộng?"

Tần Hiệt một bên khó hiểu hỏi, một bên vất vả đỡ lấy đồ Tần Kha ném cho mình, đáy lòng thầm mắng tiểu tử này nhất định ghi thù hắn ban nãy ôm Tần Hạ. Nhưng nghĩ tới xúc cảm mềm ấm ban nãy, Tần Hiệt lại cảm thấy không có chịu thiệt, ngược lại còn hời một xíu, vì vậy liền không thèm so đo. Cộng thêm sờ ra được thứ Tần Kha ném cho mình là một chiếc đèn pin, Tần Hiệt tâm tình thả lỏng đến nỗi bắt đầu huýt sáo, ở trong bóng đêm cũng đỡ thấy cô độc.

Theo bước chân của Tần Kha, đèn điện dần hiện ra, con đường xưa bùn đất nay được thay bằng đường đổ bê tông, lại vẫn không tránh khỏi trước ban đêm từng đổ mưa mà mà ướt nước, bọt nước theo mỗi bước đi mà bắn lên giày thể thao của anh.

Tần Hiệt coi như là có một chút can đảm, hơn nữa hắn không biết vì sao có một niềm tin mãnh liệt vào Tần Kha sẽ dẫn hắn rời đi, vì vậy không hề tò mò vì sao nãy đang ở nhà lại chạy tút ra tới đây. Con đường này theo như trí nhớ chính là con đường từ đầu thôn về nhà.

Lại đi thêm khoảng mười lăm phút, quả nhiên thấy bóng dáng cổng chính nhà mình vì có tang sự mà mở rộng. Ngoài cửa hãy còn dựng hoa tang và trang thông báo tin buồn, lại bị nước mưa xối đến có chút rách nát, hoa tang cũng có phần ỉu xìu đơn điệu.

Tới gần, Tần Kha bỗng dừng bước chân. Tần Hiệt vẫn luôn chú ý tới anh thấy thế cũng vội dừng lại.

"Sao vậy?" Tần Hiệt hỏi.

"Không sao." Tần Kha nói, "Trở về rồi liền bước đi nhẹ nhàng, chớ làm ồn mọi người đang ngủ."

Dứt lời liền bước vào bên trong. Tần Hiệt không rõ vì sao đánh cái rùng mình, cũng không nói nhiều mà vội vàng vào theo.