Không Muốn Làm Nữ Phụ Ác Độc

Chương 13



27.

Ta thấy rất mất mặt. Không lạ giường thì thôi đi, nhưng sao ta có thể ngủ ngon lành đến sáng luôn vậy?

Ta yên tâm rằng nam phụ là một tên chính nhân quân tử vậy sao?

Ta tự tin với bản thân vậy hả?

Trở về sân viện của mình, Xuân Hoa thấy ta thì rất vui, nhưng ta vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.

Xuân Hoa không hiểu, thậm chí còn hỏi ta: “Tiểu thư à, bây giờ chị đã trở thành Trắc phi nương nương rồi mà. Chị và Vương gia đã là phu thê rồi.”

Một lời đánh thức người trong mộng!

Có vẻ như sau khi bước vào Vương phủ, ta vẫn luôn mơ tưởng về một cuộc đời mà ta muốn. Bùi Dụ không làm phiền đến ta quá nhiều, ta đã quên mất số phận của ta và Bùi Dụ đang bị trói lại với nhau rồi.

Ba, bốn tháng qua, ta quá suôn sẻ, đến mức ta không cảm thấy có chuyện gì không đúng cả.

"Thật ra," Xuân Hoa nhỏ giọng nói, "Tiểu thư là do Vương gia đã cầu xin Bệ hạ mà cưới về. Tuy lúc chúng ta mới vào cửa thì bị bạc đãi một chút nhưng bây giờ mọi thứ đã trở lại bình thường rồi.”

Đúng thế! Ta cứ ở yên một chỗ, không muốn lấy lòng ai, sống một mình ở trong sân viện này.

Đêm qua, ta bị lợi dụng một lần.

Sau này thì sẽ ra sao đây? Chẳng lẽ chuyện tiên nhân khiêu này cứ diễn ra hoài sao? Bùi Dụ độ lượng như vậy chắc? Chắc nam phụ không hèn đến mức đó đâu ha? Như vậy thì chỉ là một tên cẩu Hoàng đế thôi. Từ xưa đến nay, có ai giành lấy ngôi vị Hoàng đế dựa vào việc mua bán vợ chứ?

Xuân Hoa không hiểu được nỗi lo của ta. Em ấy chỉ nghĩ đơn giản là chủ tử của em ấy đang được sủng ái, vui vẻ vào bếp nấu đồ ăn, chuẩn bị một bữa cơm ngon cho Bùi Dụ.

Ta ngồi trong sân tự suy tư về cuộc đời.

Bữa cơm hôm nay, Bùi Dụ lại không đến.

Lão quản gia trong phủ đến.

“Gặp qua Trắc phi nương nương.”

“Miễn lễ.”

“Nương nương, Vương gia nói lễ cập kê của ngài sắp đến rồi. Đây là thiệp mời, ngài xem còn muốn mời ai nữa không?” Nói xong, ông ấy vẫy tay, một gã sai vặt nhanh nhẹn mang chồng thiệp mới tới.”

“Không có, ông thích mời ai thì mời.” Ta đẩy chồng thiệp kia trở lại.

“Vương gia nói, chọn Thái phu nhân làm người chủ trì. Thái phu nhân phúc thọ song toàn, là lựa chọn tốt nhất kinh thành này.”

“Được, vậy nghe theo Vương gia đi.”

Lão quản gia thấy ta dễ nói chuyện (thật ra là không thèm quan tâm) như thế, chỉ cười rồi rời đi.

“Tiểu thư, chị không vui sao?” Đợi lão quản gia đi rồi, Xuân Hoa đi tới trước mặt ta.

Ta ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Xuân Hoa. Đôi mắt trong trẻo của tiểu cô nương xinh đẹp ngập tràn sự khó hiểu.

Ta thành thật lắc đầu.

“Tại sao?"

"Ta không biết, ta chỉ là cảm thấy không có gì để vui vẻ thôi."

Xuân Hoa cảm thấy ta và Bùi Dụ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành phu thê thật sự, nên em ấy thấy Bùi Dụ đối xử tốt với ta thì em ấy rất vui. Nhưng ta không muốn làm Trắc phi của người ta. Giống như trước kia ta đã khuyên Ngu Mộng Thu, thiên hạ này có cả ngàn vạn nam nhân, tội gì phải bám víu vào Bùi Hành Kiệm?

Bây giờ cũng giống như thế, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu, tại sao lại bị nhốt ở nơi nhà cao cửa rộng này? Tại sao phải chấp nhận làm thiếp cho người ta, phải chia sẻ một tên nam nhân với người khác?

Ta chỉ mới tới đây khoảng nửa năm, ta không thể nào giống như các nữ tử khác ở đây được.

Cả đời này, không thể thoát ra khỏi nơi tường cao này.

Ngu Mộng Thu bày tỏ sự phản đối của mình, bắt đầu làm loạn trong đầu ta.

Đúng thế. Ta là ta, mãi mãi ta vẫn chỉ là ta thôi.

Bỗng nhiên, chợt thấy chạnh lòng. Hóa ra tự quyết định cuộc sống của bản thân lại là một điều xa xỉ như thế.

Xuân Hoa thấy ta tự nhiên rơi nước mắt, luống cuống, không dám hỏi thêm câu nào.

Đúng thế, Xuân Hoa không phải chỉ là đầu bếp của ta, em ấy còn là nha hoàn của Ngu Mộng Thu nữa.

Đừng nói là Ngu Mộng Thu phản đối, ngay cả tiểu nha hoàn này cũng có lẽ sẽ không hiểu.

Đột nhiên, ta hoảng sợ nhận ra mình đã lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.

28.

Chúng ta luôn nói rằng muốn tự kiểm soát cuộc sống của mình nhưng nếu cuộc sống này không chỉ của riêng chúng ta thì sao?

Ngu Mộng Thu đang ồn ào trong đầu ta, ta hỏi cô ấy:

___Cô muốn làm Trắc phi của An vương không? Nếu một ngày nào đó, cô tranh sủng với người ta bị thua, bị biếm vào lãnh cung thì sao? Hay cô muốn mắc kẹt trong vòng lốc xoáy quyền lợi trong hậu viện này, nếu không tính kế người ta tính kế cũng sẽ bị người ta hãm hại? Nếu may mắn, cô sinh cho Bùi Dụ một đứa con, sống yên ổn đến già cùng đứa con của cô? Cô chấp nhận một cuộc sống như vậy sao?

___...

Cơn đau đầu đã giảm bớt. Bỗng nhiên, ta thấy lòng mình tràn ngập nỗi buồn.

____Cô cảm thấy Bùi Dụ là phu quân mà cô đáng dành cả đời này để ở bên sao?

Ngu Mộng Thu không ồn ào nữa, rút vào một góc trong tâm trí ta.

Đáp án rất rõ ràng, chúng ta đều cảm thấy nam phụ không phải phu quân cả đời này của cả hai.

Buổi tối, khi nam phụ nhẹ nhàng bước vào, ta đuổi Xuân Hoa ra ngoài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Vương gia, chúng ta hòa li đi.”

Hắn dừng lại và quay đầu nhìn ta như thể ta đã mất trí rồi.

“Hòa li? Nàng muốn đi đâu?” Trên mặt hắn không lộ vẻ tức giận, thanh âm trong trẻo, không có một chút cảm xúc nào.

“Ở đâu cũng được.” Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.

“Sao thế, không tiếp tục giả vờ nữa à?” Hắn cười một cách khó hiểu.

Ta cười ha ha. Ta thừa nhận là sau khi gả vào đây, ta luôn diễn kịch, nhưng chẳng lẽ hắn không vậy sao?

Bùi Dụ phất áo choàng ngồi xuống: “Xem ra nàng đã chuẩn bị trước rồi. Nói đi. Bổn vương nghe.”

Ta hít sâu một hơi: “Đầu tiên, địa vị của ta không xứng với ngài. Phụ thân ta cả đời này chỉ quanh quẩn mấy chuyện công sự, ông ấy không thể giúp đỡ gì cho ngài. Thứ hai, mặt ta như Vô Diệm, ở trong tường viện này cũng gây chướng mắt. Ta cũng không mang lại lợi ích gì cho Vương gia. Hơn nữa, thường xuyên nhìn thấy ta cũng không có lợi đối với sức khỏe của Vương gia. Không bằng ngài sớm hưu ta đi, sau đó nghênh thú một người khác khiến ngài nở mày nở mặt hơn.”

“Không sao, ta không thiếu mấy sân viện này.”

Ta căng thẳng: “Vương gia, hà tất phải cưỡng cầu như thế? Ngài tha cho ta đi, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho Vương gia.

“Bổn vương có rất nhiều người làm việc, không cần nàng phải nhúng tay.”

“…Vậy thì Vương gia giữ ta lại thì được gì? Chắc chắn, ta vẫn còn hữu ích, phải không?” Ta cực kì tự tin.

“Đã dùng hết rồi.”

Này! Chẳng lẽ ý hắn nói là ta không có chút tác dụng nào hả?”

“Xem ra Bổn vương đã nuông chiều nàng quá rồi. Nàng thân là Trắc phi nhưng lại không quan tâm chuyện gì cả.” Bùi Dụ vuốt v e ngọc bội bên người, nói với ta.

Ta nhìn hắn nhưng trong lòng đã lạnh.

Đây là cảm giác gà bị chồn theo dõi!

“Bắt đầu từ ngày mai, nàng nên bắt đầu quản lý chuyện trong phủ đi. Ta sẽ phái quản gia đến hỗ trợ nàng.”

?????

“Nhưng mà thiếp thân không biết cái gì cả.”

“Vậy thì học!” Bùi Dụ bất ngờ thay đổi sắc mặt, đập tay lên mặt bàn. Xuân Hoa sợ tới mức chạy vào xem sao.

Ta không dám nói cái gì nữa.

Vốn dĩ, ta còn muốn cò kè mặc cả với thằng nhóc này thêm một chút, cho ta sự tự do, ta sẽ làm giúp hắn vài chuyện gì đó.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta khi hắn nói hắn không thiếu tay chân làm việc, giống như đang nói nàng có làm tốt hơn mấy người khác không.

A, cũng đúng! Ngay lập tức, ta hiểu rồi.

Những gì ta biết chỉ xảy ra khi Ngu Mộng Thu qua đời, nhưng kiếp trước Bùi Dụ còn sống lâu hơn Ngu Mộng Thu.

So đầu óc và thủ đoạn.

Đùa chắc, ta không có cái gọi là hào quang nhân vật chính. Ta chỉ có một cái mạng này thôi, sơ sẩy một cái là “đứt”.

Lí tưởng cao cả nhưng hiện thực khốc liệt.

Nghĩ như vậy, Bùi Dụ không tin ta cũng không có gì lạ.

Bữa cơm đó, ta ăn trong sự tức giận.

Sau khi ăn xong, Bùi Dụ hỏi ta về lễ cập kê, ta nói ta không quan tâm.

“Mọi việc ta đều nghe theo sự an bài của Vương gia. Ta thế nào cũng được.” Ta nằm trườn trên bàn ngắm hoa quế. Bây giờ, hương hoa quế không còn đậm như trước nữa, chỉ còn lác đác vài bông hoa ẩn hiện giữa đám lá xanh mướt.

Ta không nhìn thấy sắc mặt của Bùi Dụ, chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Được.”

29.

Sau khi tin tức ta phải quản gia lan truyền ra ngoài, các cô nương khác vốn yên lặng trong Vương phủ bấy lâu nay lại loạn cả lên.

Bọn họ trang điểm xinh đẹp đến tặng quà cho ta.

Trân châu phỉ thúy, ngọc thạch mã não, rực rỡ muôn màu, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Ta là Trắc phi, có danh phận cao nhất trong hậu viện của Vương phủ này, bây giờ tên kia đã giao quyền lực cho ta, hiểu theo cách nào đó thì ta cũng là cấp trên, các cô nương đều đến tặng đồ.

Người ta tặng toàn vàng bạc châu báu, thể hiện tấm lòng của mình. Ta không tiện từ chối nhưng ta cũng cho các nàng thứ các nàng muốn nhất.

Từ chỗ quản gia, ta biết được lịch trình hàng ngày của nam phụ và quyết định sắp xếp các cô nương đến chỗ nam phụ.

Ta hơi xấu hổ khi “bán” hắn như vậy nhưng đồng tiền ở trước mắt, ta đã đánh mất sự xấu hổ đó một cách đáng xấu hổ.

Cuối cùng, căn cứ vào quà tặng của mỗi người, à nhầm, là nguyên tắc công bằng – bình đẳng (mưa móc đều dính), ta sắp xếp lịch thị tẩm các tiểu tỷ tỷ cho nam phụ.

Sau khi nhận được quà cảm ơn của các nàng, cùng với lời hứa hẹn ngày sau còn có quà lớn hơn, ta phất tay bảo các nàng rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, quản gia bắt đầu báo cáo tình hình công tác.

Ta nằm ườn trên bàn nghe, mơ màng chuẩn bị ngủ gật mất.

“Nương nương, hiện giờ nương nương có muốn đổi sang một sân viện khác không? Sân hoa quế này hơi nhỏ, lại cách chỗ Vương gia hơi xa, chi bằng...”

“Không không không, không cần. Bổn Trắc phi ở nơi này rất ổn. Quản gia, ông nói xong chưa. Nói xong rồi thì đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”

“Này… Dạ được. Lão nô cáo lui.”

“Đợi chút! Cho Xuân Hoa một lệnh bài ra vào Vương phủ đi, đôi khi em ấy phải ra ngoài một chút.”

“Vâng.”

“Được rồi, cứ vậy đi. Vất vả rồi, mau trở về đi.” Ta cười híp mắt hạ lệnh đuổi khách.

Quản gia luôn miệng nói không dám rồi lui ra ngoài.

“Xuân Hoa!” Ta hét lớn tên Xuân Hoa.

“Chúng ta phát tài rồi!!!”

Đôi mắt Xuân Hoa sáng lấp lánh, gương mặt ửng đỏ, kích động đến mức giọng nói run rẩy: “Tiểu thư, nhiều tiền quá!”

“Tới đây, tới đây. Ai cũng có phần. Ta sáu em bốn.”

Xuân Hoa vừa phấn khích vừa sợ hãi, nói chuyện cũng lắp bắp.

”Tiểu thư.”

“Thôi thôi! Đừng nói nhảm nữa! Để ta chia.”

Cuối cùng, Xuân Hoa ôm một đống châu báu đột nhiên ch ảy nước mắt.

“Nhớ làm việc chăm chỉ nhé! Đây là tiền thưởng vì em đã vất vả suốt khoảng thời gian vừa qua!” Lồ ng ngực tràn ngập cảm giác tự hào.

“Vâng!” Xuân Hoa nặng nề gật đầu.

...

Nhưng mà.

Buổi tối, đúng giờ cơm, Bùi Dụ lại lần đến. Hắn ăn xong rồi còn muốn kéo ta đi ra ngoài.

Ta không thể không buông chén đũa, bị hắn kéo đi một cách bị động.

”Vương gia?” cmn, tên tâm thần này, lại lên cơn điên gì thế?

Xuân Hoa bị dọa run bần bật, đứng ở bên cạnh không dám ra tiếng.

”Xuân Hoa, tối nay Trắc phi không về.”

“Vâng.” Biểu cảm của Xuân Hoa thay đổi ngay lập tức, biến thành ~ a, em hiểu rồi!

Ta chửi bậy trong lòng.

Cho đến khi ra khỏi cửa viện, tên nam nhân này mới chậm rãi nói:

“Hôm nay là Lưu Hương viện.”

Ủa ủa ủa? Đúng rồi, hôm nay đến lượt tiểu tỷ tỷ Tương Tương ở Lưu Hương viện thị tẩm.

“Ngày mai là Thu Thủy lâu.”

Đúng rồi. Là tiểu tỷ tỷ Vãn Thu.

“Hôm sau là Thúy Bình hiên.”

Ơ, nam phụ nói chuyện sao lại có cảm giác nghiến răng nghiến lợi thế nhỉ???

“Ngu Mộng Thu, nàng bán Bổn vương bao nhiêu tiền?”

Đu má. Sức mạnh nghiến răng nghiến lợi này! Nam phụ tức điên lên rồi.

“Thật lòng xin lỗi.”

”Ta sai rồi. “

“Lần sau ta sẽ không mềm lòng nghe lời các tiểu tỷ tỷ nữa. Vương gia không cần mỹ nhân làm bạn, không cần mỹ nhân giải sầu...”

"Câm miệng!”

Bùi Dụ ngắt lời ta, cực kì không vui.

Phải rồi ha! Nam phụ là người rất có chủ kiến! Ta có giả vờ thế nào, có nói lời dễ nghe hơn nữa, hắn cũng sẽ không giả ngu nữa.

Nhưng mà, ta đã cầm tiền rồi hi hi hi hi hi.

Cẩu nam nhân điểm huyệt ta 2 lần, dù sao cũng phải đền tiền thuốc men cho ta chứ.

Còn bắt ta làm một nha đầu làm ấm giường nữa!

Ta phải chịu đủ thứ từ hắn ta rồi.

Bây giờ, ta không xấu hổ chút nào, nếu có thể, ta sẽ bán tên này thêm nhiều lần nữa.

Ụ á. Hèn gì hôm qua ta thấy trong lòng bất an thế.

Càng nghĩ càng tức, cẩu nam nhân không xứng!