Không Chọc Nổi Ngài

Chương 44: Từ bỏ đi, con bé không thích con đâu



Bởi vì Lâm Tuyết Hà nói rằng mẹ Lâm không thể ăn cay, vậy nên Ôn Nhã cực kỳ có nguyên tắc, cô kiên quyết từ chối trước việc mẹ Lâm chọn những món có vẻ cay tê, cả bàn đồ ăn, trừ cà rốt ra thì không còn thứ gì màu đo đỏ cam cam nữa.

Điều này khiến mẹ Lâm lầm bầm: “Cháu đang giận dỗi đó à?”

Ôn Nhã cười mỉm, đẩy hết mọi trách nhiệm sang cho Lâm Tuyết Hà: “Anh Lâm đã dặn đi dặn lại rồi ạ, đều là suy nghĩ cho cơ thể của dì.”

“Nghe nó nói làm gì, tiền lương là do nó trả à?” Lông mày của mẹ Lâm như đã dựng ngược lên: “Đừng nói với nó nữa!”

Tuy rằng tiền lương không phải là do anh trả, nhưng mà anh Lâm luôn đúng. Ôn Nhã sờ sờ mũi, bấy giờ cô thức thời mà không nói gì nữa.

Lâm Tuyết Tình ngoan ngoãn, hiểu chuyện lắm, chỉ ăn đồ ăn của mình, kiên quyết không tham gia vào trận chiến này.

Mẹ Lâm nhìn Ôn Nhã, tròng mắt xoay chuyển: “Nhã Nhã…”

“Ôn Nhã?”

Bên này dùng một kế không thành thì bà lại chuyển sang thực hiện kế sách khác, nhưng không ngờ là lại một mấy người phụ nữ trạc tuổi mình nhìn thấy, bước nhanh tới, bà chỉ đành dừng lại nhìn ngó tình hình trước.

Tay mẹ Ôn lôi kéo ba Ôn, hai ba bước đã tới trước mặt mấy người họ: “Hôm nay con không cần phải đi làm à?”

Cô không ngờ là sẽ gặp trúng ba mẹ nhà mình bên ngoài khuôn viên khu nhà, Ôn Nhã vội đứng lên giải thích: “Ba, mẹ, con đang làm đây ạ, đây là khách của sếp lớn, con phụ trách tiếp đãi, sao hai người lại đến đây thế ạ?”

“Cuối cùng thì chị họ của con cũng đã mang thai, mợ cả của con nghe nói là đi chùa Tây Khứ rất linh nghiệm, cứ nhất quyết bắt hai vợ chồng bọn nó tới đây xem là nam hay là nữ, mẹ và ba con biết chuyện nên cũng đi theo một chuyến.” Mẹ Ôn ở một bên cứ nhắc mãi: “Con cứ bận việc của con đi, tối nay về nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện cẩn thận với con…”

Một mặt thì cười cười gật đầu, một mặt thì mẹ Ôn định lôi kéo chồng mình đi, tìm vị trí ngồi xuống.

Hai mắt mẹ Lâm sáng lên, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này được, lập tức lên tiếng giữ lại: “Là mẹ của Nhã Nhã sao, đồ ăn ở đây cũng vừa mới lên thôi, nếu không chê thì ngồi xuống đây cùng ăn luôn đi, đây là chỗ dành cho sáu người mà.”

Ba Ôn nghe được tiếng “Nhã Nhã” này thì nổi da gà trên toàn thân luôn, nhà bọn họ còn chưa gọi thân thiết đến vậy đâu!

Ở nhà thì mẹ Ôn làm chủ hết mọi việc, nhưng khi ở bên ngoài thì lại rất nể mặt, biết ý mà nhìn sang Ôn Nhã trước.

Ôn Nhã trừng mắt nhìn người đang ngồi, mẹ Ôn ngầm hiểu, vì thế, bà bèn mở miệng uyển chuyện từ chối: “À không được rồi, chúng tôi còn phải chờ người…”

Đáng tiếc thay, hành vi “giao lưu ánh mắt” của hai mẹ con Ôn Nhã quá sức lộ liễu, lý do vớ va vớ vẩn này cũng bị mẹ Lâm nhìn thấu ngay, bà chỉ duỗi tay giữ mẹ Ôn lại, thân mật kéo người ta ngồi bên cạnh mình: “Chị à, chị cứ ngồi đây ăn cùng em một lát đi, ăn cơm cùng mấy đứa nhóc này không thú vị gì cả.”

Tuy tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nhưng đời này, mẹ Lâm không phải chịu quá nhiều khổ cực, trông dáng vẻ như là chỉ trên dưới bốn mươi tuổi thôi, có vẻ trẻ tuổi hơn mẹ Ôn nhiều, người ta đã uyển chuyển cho mình thể diện hoàn chỉnh, bấy giờ mẹ Ôn không thể tránh được, chỉ đành ngồi xuống.

Mẹ Ôn đã ngồi xuống rồi thì ba Ôn biết làm thế nào nữa, chỉ đành ngồi xuống gần con gái mình.

Đau đầu quá.

Ôn Nhã đỡ trán, gọi phục vụ tới để chọn thêm mấy món mà ba mẹ thích ăn, cũng ngồi xuống theo.

Nghe nói, một người phụ nữ có một cái miệng, hai người phụ nữ thì bằng năm trăm cái miệng cộng lại, mẹ Lâm chỉ tùy tiện chọn một đề tài thôi mà chưa tới ba phút, hai người đã nói chuyện đến nỗi không biết trời trăng mây đất gì, hơn nữa, rất tự nhiên mà nói tới chuyện chung thân đại sự của con gái mình.

Đầu tiên là mẹ Lâm oán than trước: “Haiz, đúng là con nhà em chẳng biết cố gắng gì cả, đã lớn tới ngần ấy rồi còn chưa chịu có bạn gái nữa.”

Mẹ Ôn tán thành: “Năm nay con nhóc nhà chị hai mươi lăm rồi, cũng chưa có người yêu luôn, đúng là khiến chị lo chết mất thôi!”

“Nhưng mấy đứa nhóc cứ nhất quyết nói là nó không vội, sắp xếp cho chúng nó thì hết người này tới người khác đều bị chọc giận, thái độ chán hết nói nổi!”

Lần này đã khiến nỗi uất ức của mẹ Ôn dâng trào mãnh liệt: “Không chỉ có thế thôi đâu! Đứa con gái bất hiếu này ấy, chị tìm người có điều kiện tốt cho nó, nó nói người ta ghét nó môn không đăng hộ không đối, tìm một người có điều kiện tương đương nó thì nó lại chướng mắt…”

Ôn Nhã che tai lại, không muốn nghe chút nào.

Ba Ôn nhìn sắc mặt của con gái, không biết sợ mà tiến lên thêm một lần nữa: “Bà nó à, ở đây đừng nói…”

“Em gái, em nhìn thử xem, ba của nó vẫn tiếp tục “nối giáo cho giặc” [*] đây này.” Mẹ Ôn trừng mắt nhìn ông bạn già của mình một cái: “Chỉ là ông ấy không hề hy vọng đứa con của mình sẽ tốt lên mà thôi!”

[*] Nguyên văn là 助纣为虐/Trợ Trụ vi ngược nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Thương, vua Trụ vốn là một vị hôn quân tàn bạo nên người nào giúp hắn làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.

Mẹ Lâm tiếp lời: “Lúc nào đàn ông cũng không chịu hiểu rõ những việc này hết.”

Ngụ ý của hai người phụ nữ rất rõ ràng, câm miệng, câm miệng đi.

Tinh thần của ba Ôn bị “thế lực thù địch” dập tắt từng chút một, rồi sau đó lại ủ rũ, đổ nước lọc vào cốc của mình mà uống.

Mẹ Ôn nhìn mẹ Lâm, hiếm khi bà gặp được người tâm đầu ý hợp với mình đến vậy, thế là ra vẻ tiếc nuối, nói: “Chị thấy chắc là con trai em nhỏ tuổi hơn con gái chị, nếu không, chúng ta hợp ý nhau như vậy mà, thật ra là có thể gặp nhau…”

Mẹ Lâm chỉ chờ những lời này thôi, lập tức che miệng cười ha hả: “Con trai em ấy à, tính luôn cả tuổi mụ thì năm nay nó cũng đã ba mươi rồi, lớn hơn cả Nhã Nhã đấy chị.”

Mẹ Ôn vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Vậy hóa ra lại tốt, ảnh của con trai em…”

“Khụ!” Ôn Nhã không nghe nổi nữa, dùng sức ho khan một tiếng hòng mở miệng can ngăn: “Mẹ, đây là mẹ của anh Lâm.”

Không thể để hai người này tiếp tục nữa, nếu không, cô sẽ phải đi xem mắt với anh Lâm thật đấy, trời đất ơi, chỉ cần nghĩ tới đó thôi là cô đã dựng hết tóc gáy, xấu hổ không nói nên lời rồi.

Anh Lâm.

Anh Lâm.

Sắc mặt mẹ Ôn chợt thay đổi, mẹ Lâm thấy vẻ mặt bà thay đổi, thầm nghĩ không ổn rồi, nhưng ngoài mặt thì nói nhanh: “Tuy con trai em hơi lạnh lùng nhưng thật ra bên trong nó rất nhiệt tình…”

“Không phải, không phải cái này đâu.” Mẹ Ôn lại cười rộ lên, nhưng đã cứng đờ hơn đôi chút: “Hóa ra em gái lại là mẹ của cháu Lâm, chị từng gặp con trai em rồi, quả đúng là thiên tài hạng nhất, nhưng hai đứa nó thật sự không xứng đôi đâu.”

Mẹ Lâm nóng nảy: “Tại sao lại không xứng đôi, con trai em có vẻ ngoài tuấn tú, tâm địa lại tốt nữa.” Quan trọng hơn là nó toàn tâm toàn ý với con gái chị đó, thật mà chị!

Mẹ Lâm rất muốn nói ra nhưng lại không dám nói, nếu không thì thằng con trai thối tha kia sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà mất thôi, bà không thể để cho chuyện này bị lộ ra được, không thể dù chỉ là một chút!

Mẹ Ôn cười: “Cháu Lâm có tướng mạo tốt như thế, người lại nho nhã, lễ độ, là nhà chị không xứng.”

Đúng đúng.

Ôn Nhã gật gật đầu, dưới sự tẩy não đến sức cùng lực kiệt của cô, cuối cùng thì mẹ đã có thể tự hiểu, rất tốt.

“Em gái à, đừng nói về chuyện hai đứa nhỏ nữa, thật sự là không thành, cũng thành không được.”

Mẹ Lâm gào thét trong lòng, sao lại không thể thành, có thể thành mà, chỉ cần con gái chị gật đầu một cái là thành thôi mà!

Mẹ Ôn thật lòng không muốn nói chuyện này nữa, bèn chuyển đề tài, may mà tuy hoàn cảnh sinh hoạt của hai người khác nhau như trời với đất, nhưng vẫn có khá nhiều đề tài chung, lại nói chuyện rôm rả tiếp.

Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với ánh mắt u buồn của Lâm Tuyết Tình, cô quan tâm hỏi cô ấy: “Sao thế?”

Lâm Tuyết Tình lắc cái đầu trĩu nặng, buồn rầu mà tiếp tục ăn.

Xem ra chị Ôn Nhã đã phát hiện ra chuyện của anh họ thích chị ấy, chắc chắn đã nói mấy lời không hay cho bác nghe, nếu không thì tại sao bác vừa nghe đến tên anh họ đã lắc đầu ngay như thế cơ chứ.

Anh họ đáng thương quá.

Đau lòng ghê.

Cảm giác đau lòng này kéo dài mãi cho đến khi Lâm Tuyết Tình trở về nhà, bày ra ngay trước mặt người trong cuộc.

Hai người phụ nữ trên sô pha đều ủ rũ, trông không có tinh thần gì cả, họ không thể nói ra hết mọi việc được ngay, Lâm Tuyết Hà ở trong bầu không khí có áp suất thấp này tầm nửa phút, rồi anh bèn lên tiếng.

“Sao lại thế này?”

Ôn Nhã đã làm gì rồi à?

Mẹ Lâm chẳng còn sức lực đâu, nâng một bàn tay lên quơ quơ: “Từ bỏ đi con.”

Lâm Tuyết Tình cũng học bà, cô ấy nâng một bàn tay lên quơ quơ: “Từ bỏ đi anh.”

“…” Lâm Tuyết Hà nhăn mày: “Có chuyện thì mẹ nói thẳng đi.”

Và thế là mẹ Lâm bèn liếc nhìn anh một cái, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt anh, phủi phủi tro bụi không hề tồn tại trên vai anh, còn sửa sang lại cổ áo cũng không cần sửa sang gì, khẽ than: “Từ bỏ cô bé kia đi con, con không cần diễn nữa đâu.”

Hóa ra là có chuyện như vậy à.

Khóe miệng Lâm Tuyết Hà giần giật: “Con nói rồi, bảo mẹ đừng can thiệp vào mà.”

“Vấn đề ở đây không phải là can thiệp hay không can thiệp.” Mẹ Lâm âu sầu: “Cô bé kia nói rõ ra hết rồi, con bé hoàn toàn không hề có hứng thú với con, không chừng là còn rất ghét con nữa ấy, sao con cứ nhất quyết phải thắt cổ trên một cái cây này [*] như vậy vậy chứ?”

[*] Ý chỉ sự cố chấp.

Rốt cuộc là hôm nay hai người này đã tìm hiểu chuyện gì vậy?

Lâm Tuyết Hà cạn lời, rốt cuộc là có chuyện gì thế?

Không đợi anh nói chuyện, mẹ Lâm lại nói chuyện của mình tiếp: “Chẳng phải là mẹ đã nói với con rồi à, nếu điều kiện của con tốt hơn nhiều so với mấy người đàn ông mà con bé thích, không chừng còn có gì đó gọi là hấp dẫn, nhưng đằng này, theo như lời con bé nói với mẹ ngày hôm đấy, người kia có năng lực khá tương đương với con, chưa nói tới việc tính cách người ta còn tốt hơn con nhiều, mà hai đứa nó chỉ còn cách nhau một lớp cửa sổ giấy mỏng manh chưa đâm thủng mà thôi, con thì có cái gì để tranh với người ta đây?”

“…” Ngày ngày anh đều cột chặt lấy Ôn Nhã bên mình, không cho người khác thừa nước đục thả câu, sao anh lại không biết thế nhỉ?

“Haiz.” Mẹ Lâm thở dài một hơi.

“Được rồi, mẹ có tin tình báo ở chỗ này, mẹ nói con nghe, nếu con chưa từ bỏ ý định thì thử cố gắng xem sao.”

Lâm Tuyết Hà biết rõ Đoàn Minh An là người thế nào, có lẽ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường có dáng dấp không tệ, năng lực không tệ, tính cách thì chỉ rộng rãi hơn anh đôi chút mà thôi, nhưng nếu mẹ đã muốn nói thì anh cũng không ngại nghe thử một chút xem sao, liệu Ôn Nhã đã thổi phồng và thay đổi hoàn toàn người này ra thành cái dáng vẻ gì.

“Nghe nói người cao một mét tám mươi lăm, dáng người hơi gầy, ngũ quan trông hơi lạnh lùng nhưng cực kỳ đẹp, mới từ nước ngoài về, nhưng không hề dính vào những thói quen tật xấu!” Mẹ Lâm nói rồi lại nói, lông mày dần nhăn nhúm hết lại, một hồi lâu sau mới tổng kết lại được: “So ra thì phần cứng cũng không khác con cho lắm.”

Lâm Tuyết Hà: “…”

Không, nhưng thật ra là anh cảm thấy…

“Nhưng so với con, khác biệt lớn nhất của người ta là, đối phương mặt thì lạnh nhưng tâm lại nóng, là người rất ân cần, dịu dàng, bao dung, có kiên nhẫn.” Mẹ Lâm thẳng lưng lên, nhìn Lâm Tuyết Hà với ánh mắt đầy ghét bỏ: “So với cái loại quỷ lạnh nhạt, nghiêm túc, tẻ nhạt, vô vị như đi đòi nợ con đây thì hơn nhiều lắm, khi con thấy con bé buồn bực thì phải biết an ủi người ta, biết chưa hả?”

Lâm Tuyết Hà: “…”

Mẹ con hai người cứ “con nhìn mẹ, mẹ nhìn con”, mắt đối mắt rồi đồng loạt nheo nheo lại.

Lâm Tuyết Hà xoay người rời đi, mẹ Lâm vỗ tay.

“Thảo nào mẹ cứ thấy có chỗ nào đó là lạ!”

Lâm Tuyết Tình vẫn không hiểu gì cả, nóng vội hỏi: “Mẹ, chỗ nào, chỗ nào thế mẹ?”

Cửa phòng sách nhẹ nhàng khép lại, Lâm Tuyết Hà đẩy cửa sổ ra, khi chạng vạng, ánh chiều tà của mùa hạ hắt vào một góc, cảm giác hơi nong nóng.

Điện thoại vang lên những thanh âm đều đều, sau năm tiếng thì được nhấc máy.

Rõ ràng là, chủ nhân của thanh âm đến từ đầu bên kia cũng đã sức cùng lực kiệt: “Anh Lâm…”

Mặt kính của tòa nhà phía xa phản chiếu một vầng hào quang vàng óng, ai đó trên con đường ba làn bỗng bấm còi dồn dập, góc nghiêng của cổng tòa chung cư được mở ra liên tục. Khóe miệng Lâm Tuyết Hà cong lên đầy biếng nhác, môi mỏng khẽ mở: “Lớp cửa sổ giấy mỏng manh giữa hai chúng ta ấy, khi nào đâm thủng được đây?”

Tay Ôn Nhã khẽ run, chiếc thìa vốn đang thoăn thoắt múc dưa hấu chợt rơi xuống, cọ hết vào quần áo của cô mà chẳng do dự gì.

“Xin lỗi.”

“Tạm biệt.”

Tút tút, điện thoại bị ngắt ngang.