Không Ai Sánh Bằng Em

Chương 46: Ba tôi họ Tống



Sáng sớm hôm sau, Chu Diệc Châu gặp Tần Nhiêu đang mua cafe ở dưới văn phòng, lập tức nhích lại gần.

“Một ly caramel latte, trả tiền chung nhé.”

Lúc Tần Nhiêu đang định trả tiền thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt phơi phới của Chu Diệc Châu.

“Hello anh đẹp trai.” Mấy ngày này Chu Diệc Châu không gặp anh, hôm nay lại thấy anh đẹp trai hơn trước, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Anh cũng chẳng mấy vui vẻ sau khi được khen, lạnh mặt thanh toán cả ly caramel latte kia cho cô: “Không sợ ngọt chết à?”

Đương nhiên là Chu Diệc Châu không sợ, cô nhón chân tới gần tai anh rồi thì thầm: “Hết cách rồi, tại vừa nhìn thấy anh là tôi thấy ngọt.”

Anh vì cô mà đau đầu suốt đêm, trong lòng chỉ có thể dùng hai chữ “cay đắng” để hình dung, hiển nhiên là không bị mấy lời ngon tiếng ngọt của cô làm cho mê muội.

Thấy anh thờ ơ, Chu Diệc Châu khẽ cọ tay vào tay anh: “Tối hôm qua có mơ thấy tôi không?”

Tần Nhiêu nghiến răng, trong đầu đều là giấc mơ tối qua, liếc cô một cái rồi dứt khoát nói: “Không mơ thấy.”

Chu Diệc Châu còn tưởng gửi ảnh cho anh xem là sẽ gợi lại được hồi ức, cô bĩu môi xuỳ một tiếng: “Đúng là không có lương tâm, uổng công tôi mơ thấy anh.”

Không sai, cả đêm qua Chu Diệc Châu đều mơ thấy khoảng thời gian cấp ba cùng hẹn hò với Tần Nhiêu, sáng nay dậy còn lưu luyến không rời.

Anh nhìn biểu tình có chút oán giận của cô, lại nghĩ tới dáng vẻ làm nũng trước kia của cô, lúc ấy dù có thế nào anh cũng sẽ tìm cách thoả mãn cô, càng chẳng lỡ để cô phải chịu khổ.

“Vất vả cho cô rồi.”

Nhận cafe xong, anh đẩy ly caramel latte cho cô, coi như là phí bồi thường “vất vả”.

Chu Diệc Châu mím môi, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh rời đi, ngây ra một lúc mới biết mình bị “phản công”.

Thật ra ly caramel latte này chỉ làm Chu Diệc Châu nếm được một chút ngon ngọt, giống như quan hệ giữa cô và Tầm Nhiêu vậy, lướt qua bọt biển ảo mộng kia, trong vị ngọt đều là chua xót.

Còn không phải vậy sao, vừa ra khỏi quán cafe là đã vùi đầu vào công việc, đã chẳng còn nhớ được có cô bạn gái cũ đang vương vấn mình.

Đương nhiên anh bận thì Chu Diệc Châu cũng chẳng nhàn rỗi, cô vừa lo làm việc vừa phải dành chút thời gian đếm xem anh định nhịn tới khi nào mới chịu liên lạc cho cô.

Hôm nay Chu Diệc Châu tan làm sớm, đứng ở ngã tư bắt xe chuẩn bị đến siêu thị, từ xa đã thấy chiếc xe quen thuộc kia, quả nhiên trong chốc lát đã dừng lại ở trước mặt Chu Diệc Châu.

Chu Diệc Châu nhịn cười, thấy anh hạ kính xe xuống: “Đang đợi xe à?”

Cô cong lưng nhìn anh: “Đúng đó, muốn cho tôi đi nhờ một đoạn hả?”

Tín hiệu rõ ràng vậy nhưng Tần Nhiêu lại ngó lơ, duỗi tay lấy một cái túi ở ghế sau rồi ném cho Chu Diệc Châu: “Vứt bừa bãi.”

Chu Diệc Châu cúi đầu nhìn, là bông tẩy trang và sữa rửa mặt cô để lại nhà anh đêm họp báo. Chẳng qua đây là cô cố ý để lại, sợ sau này sẽ cần dùng đến. Nhưng xem ra anh cảm thấy mấy thứ này không quan trọng.

Cô cầm lấy túi rồi liếc anh: “Có chút đồ mà cũng tốn chỗ nhà anh à?”

Trong lòng anh biết rõ nhưng vẫn tỏ như chẳng hiểu gì: “Còn muốn đến nhà tôi?”



Lời này giống như nói sau này bọn họ chỉ xứng xảy ra quan hệ ở khách sạn, nụ cười của Chu Diệc Châu lạnh đi: “Ồ, đúng là khách sạn 5 sao vẫn tốt hơn.”

Anh biết ngay là miệng cô sẽ không chịu thua, mở khoá cửa rồi nói: “Lên xe đi, đưa cô đến khách sạn 5 sao.”

Nếu anh mở khoá cửa ngay từ đầu thì Chu Diệc Châu đã tự giác lên rồi, rõ ràng là không có ý định cho cô đi nhờ. Tuy Chu Diệc Châu nhịn đến nỗi khó chịu nhưng cũng không để anh thực hiện được ý đồ.

Cô vẫy vẫy tay rồi cười xin lỗi: “Đêm nay người đẹp có hẹn mất rồi, lần sau rảnh thì gọi nhé, bye bye cục cưng.”

Tần Nhiêu thấy cô dứt khoát quay người đi, giống như thật sự có hẹn với người quan trọng, nhưng rõ ràng anh muốn đưa cô đi ăn tối.

Chu Diệc Châu thầm phân cao thấp với anh một phen, mà anh cũng không chủ động nữa, như thể chờ cô gọi trước. Đúng là càng ngày càng làm cao.

Ngày lá phong lặng lẽ chuyển sang màu hồng thì thời tiết cuối thu cũng dần mát mẻ. Trước kỳ nghỉ Tết Trung Thu, Chu Diệc Châu cố ý đến trung tâm thương mại mua quà tặng mọi người.

Từ ngày còn nhỏ đến giờ Chu Diệc Châu đều đón những ngày lễ với nhà họ Tống. Năm nay lại đúng dịp sinh nhật 55 tuổi của Tống Cư Ngạn, cho nên Chu Diệc Châu chuẩn bị mua cho ông một bộ vest mới, để cho ông mặc vào ngày sinh nhật.

Chu Diệc Châu đi dạo trong cửa hàng áo vest một vòng, trên tay vừa mới cầm bộ vest màu xanh đậm đợi nhân viên cửa hàng đi lấy cỡ khác, liền nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh cười đùa của trẻ con lẫn người lớn, vừa quen thuộc lại xa lạ.

“Ngại quá, bộ vest này chỉ còn một cỡ mà cô đang cầm thôi ạ.” Nhân viên cửa hàng áy náy nói.

Chu Diệc Châu bình tĩnh hỏi: “Đặt làm thì mất bao lâu?”

“Một tuần ạ.”

Thứ ba tuần sau là trung thu, Chu Diệc Châu ngó trái ngó phải cũng chỉ ưng mỗi bộ này: “Vậy làm nhanh cho tôi một chút, thứ ba tuần sau là sinh nhật của ba tôi, tôi muốn sinh nhật của ông ấy được trọn vẹn một chút.”

Nhân viên cửa hàng cũng hiểu lý lẽ, mỉm cười đồng ý: “Ba cô có con gái như vậy đúng là mát lòng mát dạ. Mời cô đến bên này trả tiền đặt cọc, để lại số điện thoại, khi nào xong chúng tôi sẽ liên hệ cô tới lấy nhé.”

Chu Diệc Châu cười nhẹ: “Cảm ơn.”

Cô hoàn toàn không màng ánh mắt của người khác, cũng không cần bận tâm. Bây giờ ông ta có vợ đẹp con khôn, thời gian đâu mà để ý tới cô?

“Ông Chu, mời ông qua bên này quẹt thẻ.” Một nhân viên khác cũng đi tới quầy.

“Quý khách họ gì thế ạ?” Nhân viên phụ trách tiếp đãi Chu Diệc Châu hỏi.

“Kẻ hèn đây họ Chu.”

“Trùng hợp quá, cả hai người đều họ Chu.” Nhân viên kia mỉm cười rồi đưa hoá đơn cho Chu Duy.

“Đúng rồi cô Chu, cô có cần chúng tôi viết thiệp tặng kèm không ạ?”

Chu Diệc Châu đưa thẻ cho cô ấy: “Có chứ.”

Lại nhắc thêm: “Ba tôi họ Tống, phiền cô ghi lại một chút.”

Nhân viên cửa hàng lập tức ngộ ra: “Bây giờ con cái theo họ mẹ cũng không phải chuyện hiếm.”



Chu Diệc Châu ấn mã xác nhận, vừa cười vừa ký tên: “Cô hiểu lầm rồi, ba tôi là ba dượng.”

Cô nhân viên kia còn tưởng bản thân thông minh, ai dè lại là trò cười, vội vàng ngậm miệng lại, xấu hổ đưa hoá đơn cho cô.

“Xin lỗi quý khách.”

“Không sao đâu. Có người tuy cùng một họ nhưng không nhất định sẽ gần gũi. Mà ngược lại những người không cùng máu mủ lại càng ấm áp hơn. Nhờ cô ghi ở thiệp chúc mừng là ‘Cảm ơn ba đã chăm sóc con và yêu thương con, chúc ba sinh nhật vui vẻ.’ giúp tôi nhé.” Cô nhận lấy hoá đơn cùng thẻ rồi cất vào túi xách.

Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, Chu Diệc Châu đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng cùng với giọng nói đã lâu: “Châu Châu, Châu Châu.”

Chu Diệc Châu lạnh mặt quay lại, liếc mắt liền thấy một cậu bé đang dựa vào người Vương Á, lại nhìn sang người đàn ông trước mặt.

“Không có việc gì thì tôi đi truớc.”

Cô vừa đi, Chu Duy đã giữ tay cô lại: “Con đừng đi mà, để ba nhìn con thêm một lát.”

Chu Diệc Châu nghe vậy thì dứt khoát rút tay ra, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Có gì đẹp sao? Không thiếu mũi cũng chẳng thiếu mắt, tay với chân vẫn hoàn chỉnh, tôi sống rất tốt nên không cần ông nhọc lòng.”

Chu Duy vừa thấy cô là lại đau lòng, đừng nói trong lòng con gái vẫn còn oán hận ông ta, hơn nữa cô còn ân cần săn sóc với người ba kế như vậy, chênh lệch quá lớn khiến ông ta cảm thấy bản thân ở tuổi trung niên quá là thất bại.

“Lâu rồi không gặp con, hình như con lại gầy hơn rồi.” Chu Duy nhìn cô còn gầy hơn cả Tưởng Hàm thì đau lòng vô cùng.

Chu Diệc Châu cười khẩy: “Bớt quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó đi, tôi ăn ngon ngủ ngon, còn gầy là trời sinh rồi. Ông rảnh rỗi nhưng tôi thì không, lo cho con trai với vợ mình cho tốt đi.”

Cô xoay người, Chu Duy lại nói theo: “Châu Châu, con đừng đi, ba có chuyện muốn nói với con.”

Bước chân Chu Diệc Châu dừng lại, nghe người phía sau thở dài: “Nhiều năm rồi con không chịu gặp ba, trong lòng ba rất khổ sở. Con gái à, ba nhớ con lắm. Tháng sau là sinh nhật 55 tuổi của ba, các cô các bác đều tới hết, ba mong hôm đó con cũng sẽ đến.”

Bảy năm, Chu Diệc Châu đã không gọi ông là “ba” suốt bảy năm ròng rã, kiên quyết như cách ông từng vứt bỏ mẹ con cô vậy. Là cô hiểu ra quá muộn, cho rằng dù ba ở bên người khác thì ông vĩnh viễn chỉ là ba của một mình cô.

Nhưng cô đã sai rồi.

“Ba, sao ba còn chưa về ạ?” Cậu bé phía sau sốt ruột giục.

Chu Diệc Châu cố gắng mở to mắt, không quay đầu lại nói: “Không cần, tôi đến chỉ tổ phá hư bầu không khí gia đình ấm cúng của các người thôi.”

Ngồi trên xe taxi, chẳng biết nước mắt đã rơi từ khi nào, Chu Diệc Châu giật mình, vội vàng lau khô khoé mắt.

“Cô gái này, phía trước tắc đường rồi, không đi qua được.”

Nghe tài xế nói vậy, Chu Diệc Châu khẽ thở dài, đúng là người xui xẻo thì chẳng có chuyện gì thuận lợi cả, cô dùng điện thoại quét mã trả tiền rồi nói: “Vậy cho tôi xuống ở đây luôn cũng được.”

1950 words

 

------oOo------