Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 39



Mẹ tôi được đẩy vào phòng hậu phẫu vô trùng, trước mắt bà vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đứng bên ngoài nhìn mẹ qua tấm kính, nước mắt cứ lăn dài.

Tôi quệt nước mắt, thấy hai chị y tá từ phòng vô trùng bước ra liền hỏi:

– Chị Yến ơi… bao giờ mẹ em tỉnh lại hả chị?

– Khả năng là sáng mai, giờ em cứ nghỉ ngơi đi, đêm qua em không ngủ được phải không?

Nhìn đôi mắt đỏ hoe thâm quầng của tôi, đáy mắt Dương khẽ lay động. Anh chạm vào eo tôi cất lời:

– Chúng ta đi thôi, sáng mai quay lại. Ở đây đã có hai chị rồi.

Chị Yến gật đầu với Dương. Chị Vân khẽ nháy mắt với tôi một cái làm tôi nóng ran cả người. Tôi bước theo Dương ra khỏi bệnh viện. Lên taxi rồi tôi mới quay sang ái ngại hỏi Dương:

– Một tuần vừa qua chắc anh vất vả lắm phải không?

Dương bỗng ngồi sát gần, đưa bàn tay lớn nắm lấy tay tôi. Biểu đạt của anh khiến tôi có chút ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, việc Dương chủ động tình cảm thế này với tôi là lần đầu. Bất giác tôi cúi mặt chẳng dám nhìn Dương nữa. Hai chúng tôi… nếu nói là yêu nhau thì… cũng không phải, nhưng như thế này chẳng phải rất giống hai người yêu nhau sao?

– Mọi chuyện đã qua rồi. Giờ chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.

Dương nói đơn giản, còn tôi thì không biết nghĩ sao. Tôi lúng túng theo Dương vào một khách sạn cách không xa bệnh viện. Quả thực lúc này tôi không sẵn sàng, tôi mệt mỏi sau những ngày lo lắng, sau cả những khắc khoải chờ đợi, thứ đợi chờ của một cô gái hướng về một người mà không biết họ đối với mình thế nào. Tôi đã hiểu thế nào là chờ đợi. Chờ đợi không đáng sợ, thứ đáng sợ nhất là chờ đợi mà không biết kết quả. Cũng như tôi của một tuần qua.

Dương cởi áo vest vắt lên thành ghế, anh kéo tôi lại gần, má tôi áp vào ngực anh nóng rẫy. Thế này là sao… Anh muốn… như lần trước? Chúng tôi lúc này đã khác, ràng buộc hôn nhân có thể đã không còn nữa. Đàn ông như mèo không chê mỡ, nhưng tôi là phụ nữ. Tôi ngước nhìn Dương khẽ nói:

– Anh… chúng ta không nên đâu…

– Tại sao?

– Chúng ta… chưa kết hôn. Và…

Tôi hít một hơi, hạ quyết tâm nói tiếp:



– Anh không yêu em.

Dương có chút sững lại.

– Một tuần qua… em đã chờ liên lạc từ anh. Em đã cố gắng thông cảm cho anh… nhưng em vẫn không thể. Anh chưa từng nói yêu em. Anh… anh còn yêu Mai có phải không?

Tôi không ngờ mình có thể nói hết suy nghĩ trong lòng trong cơn ấm ức như vậy. Có lẽ vì tôi không còn áp lực về chuyện kết hôn nên cảm thấy mình không cần phải chịu đựng thêm nữa. Tôi muốn đẩy Dương ra, không ngờ anh cứ giữ tôi không buông. Dương nhíu mày thắc mắc:

– Mai nào?

– Mai… người yêu cũ của anh… cô gái xinh đẹp mà anh gặp ở Thái Lan… Em đã nhìn thấy hết rồi. Anh vẫn còn muốn giấu em sao?

– Em nói gì anh không hiểu?

Tôi nói trong nước mắt, chính mắt tôi đã thấy tất cả qua video mà nhân viên của Thành ghi lại, Dương không thể chối được đâu.

– Em đã xem video, đêm anh say rượu ấy anh đã hôn Mai nồng nhiệt trong quán bar của khách sạn. Người trong video chắc chắn là anh, cả cái áo vest anh mặc hôm đó. Áo của anh chẳng phải là hàng thiết kế riêng hay sao, làm sao mà trùng hợp thế được?

– Ai đã cho em xem video đó?

– Là Hoàng Tiến Thành. Anh ta nói nhân viên của anh ta tình cờ quay được.

– Mẹ kiếp!

Dương chửi thề một tiếng. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế mà anh đang tựa vào.

– Đêm hôm đó có hai con bé gõ cửa rồi xông vào phòng anh, nếu anh không đủ tỉnh táo có lẽ đã xảy ra chuyện rồi. Anh đuổi chúng nó đi, không ngờ một con nhỏ kịp thời chụp lại cảnh con nhỏ kia lao vào ôm hôn anh, chúng nó kéo áo anh bằng được sau đó mới bỏ đi. Nghĩ lại anh lại muốn đập cho bọn nó một trận. Anh cũng đoán Thành gây chuyện nhưng không có bằng chứng. Anh chỉ nghĩ hắn cho em xem những bức ảnh đó, vậy mà hắn còn chế ra được video để lừa em sao?

– Chế video?

Tôi ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. Dương thở dài giải thích:



– Công nghệ bây giờ ghép mặt giống hệt như thật, hắn chỉ cần tìm một người có chiều cao tương tự anh, mặc áo của anh rồi diễn một chút là được. Chết tiệt!

Dương xì một hơi, mặt mũi đỏ gay bực tức. Chuyện là vậy sao? Tôi có thể tin Dương được không đây? Tôi nghĩ âm mưu của Thành là khiến tôi mất niềm tin với Dương, chí ít cũng dấy lên nghi ngờ khi giữa hai chúng tôi còn nhiều khoảng cách. Gã đã thành công trong một chừng mực nào đó. Dương quá kiêu hãnh để chính miệng giải thích những gì xảy ra, nếu như không có những ràng buộc có lẽ tôi đã tránh xa Dương từ lâu rồi. Nhưng… duyên phận giữa tôi và Dương vẫn còn nên tôi mới có thể nghe anh giải thích những điều này sau bao ngày tôi đau đớn. Anh đã nghiêm túc giải thích với tôi, cũng có nghĩa là… anh trân trọng mối quan hệ với tôi, có phải không?

– Vậy… không có Mai nào hả anh?

Dương trấn tĩnh trở lại, anh kéo tôi vào lòng anh, thì thầm:

– Không có ai cả. Một tuần qua anh đã nghiêm túc suy nghĩ. Anh muốn kết hôn với em, không vì ông nội anh muốn thế, mà chính xác là vì anh muốn như thế.

“Anh muốn như thế”… Tôi có nghe nhầm không? Dương muốn kết hôn với tôi vì…

– Anh yêu em.

Dương yêu tôi… Dương yêu tôi. Tôi ngỡ ngàng, cảm thấy trời đất quay cuồng. Hạnh phúc quá lớn này tôi chưa kịp thích ứng.

Dương hôn tôi, nụ hôn mạnh mẽ khẳng định tình cảm anh dành cho tôi. Tôi ngẩn ngơ tiếp nhận. Tôi chỉ biết mình cần phải có thời gian để tin mọi chuyện là sự thật. Tôi đã nghĩ Dương đến với tôi không vì tình yêu, tôi đã xác định một cuộc hôn nhân mà không biết được tương lai. Tôi là kẻ không được yêu, tôi không có quyền. Nhưng… tất cả chỉ là suy diễn của riêng tôi. Dương không có ai cả, tôi là người anh yêu.

– Sao em nóng thế này?

Dương áp đôi tay lạnh giá lên trán tôi. Trời đất, đầu tôi đang nóng đến mức muốn nổ tung. Xấu hổ thật đấy, tôi hạnh phúc đến mức máu huyết sôi trào mất rồi.

– Em… em không sao đâu. Nhưng mà… em cảm thấy hơi lạnh.

Dương thở hắt một hơi, kết luận:

– Em bị sốt rồi.

Mấy hôm nay tôi khó ngủ, vừa lo lắng lại vừa nghĩ ngợi, kết cục thế này là hoàn toàn dễ hiểu. Tôi chẳng nghĩ mình sốt cho đến khi Dương nói vậy. Anh đã đúng. Tôi cảm thấy mệt… mệt đến mức không mở nổi mắt. Dương bế tôi về giường, đắp chăn cho tôi rồi nói:

– Em nằm nghỉ đi. Anh đi mua thuốc.