Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 23



Tôi đang nuốt miếng cơm, nghe Dương nói suýt thì sặc, vội chan miếng canh, trôi sạch cơm mới hỏi lại được:

– Đi… Đi công tác hả sếp?

– Ừm.

Dương bình thản ăn cơm nhưng tôi thì không sao coi như không có chuyện gì được. Nếu lúc trước thì có phải Linh sẽ đi cùng Dương không nhỉ, nhớ đến Linh tôi liền hỏi:

– Thư ký của anh… Linh… thì sao?

– Cô ta đã chuyển sang bộ phận khác.

– À…

Vậy suy đoán của tôi là không đúng, chỉ đơn giản Linh không còn là thư ký cho Dương nữa mà thôi. Sao tôi lại cảm thấy vui như mở cờ trong bụng, khóe miệng vô thức cong lên không giữ yên được như vậy chứ?

Có điều, tại sao Dương lại chọn tôi làm trợ lý cho chuyến đi này, công ty của anh ta không thiếu người tài giỏi kinh nghiệm hơn tôi nhiều? Nghĩ về điều ấy khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng vào anh ta.

– Đối tác lần này rất khó tính.

Hic hic, vậy thì anh ta càng không nên chọn tôi. Bất giác tôi thấy lo lo, lúng túng hỏi lại:

– Tôi đi được hả sếp?

Dương gật gù, anh ta nói thêm:

– Hợp tác lần này là một phần mềm ứng dụng trong y khoa, mục tiêu chăm sóc người cao tuổi.

Tôi hiểu chuyện thì gật đầu, thì ra là vậy, Dương nhận thấy tôi là người thích hợp vì lâu nay tôi chăm sóc mẹ cẩn thận. Có lẽ trong số những người anh ta từng gặp chưa có ai làm những việc như tôi, tôi có khả năng đem lại hợp đồng cho công ty hơn họ. Cũng chỉ vì công việc, Dương lúc nào cũng vì công việc mà thôi. Tôi đúng là ngốc nghếch mới vui như thế! Nhưng… Chẳng lẽ tôi đã thích anh ta sao?

– Cô đã là nhân viên của Phượng Hoàng, chú ý cách ăn mặc.

Tôi gật nhẹ, tôi cũng hiểu mình cần tạm biệt những món đồ sinh viên quen thuộc trên người, tạm biệt hình ảnh của một sinh viên thực tập để trở thành một phần của Phượng Hoàng, chỉ là nghe Dương nói, tự nhiên lại thấy không thoải mái.

– Tôi hiểu, sếp yên tâm… tôi sẽ không làm mất mặt Phượng Hoàng đâu.

Dương nhìn sắc mặt thay đổi nhanh chóng ở tôi, chẳng rõ anh ta nghĩ gì, một hồi lại nói:

– Ăn xong tôi đưa cô đi mua đồ.

Lần này thì tôi không nín nổi mà sặc thật, ho lên mấy tiếng mới trấn tĩnh lại, cảm giác vui vẻ cũng trở lại, thế nhưng vẫn không tin mà hỏi:

– Anh không cần quay lại công ty à?



Tôi nghe nói ngày nào ăn tối xong Dương cũng quay lại công ty làm việc đến khuya, thế nên sợ anh ta quên.

– Cô không cần thì tôi đến công ty.

– Đừng… Tôi cần!

Tôi nói xong chợt cảm thấy bản thân bị Dương trêu chọc, lòng có chút ấm ức, thế mà khi nhìn nụ cười nhẹ làm khuôn mặt anh ta sáng lên, giận cũng chẳng giận nổi. Tôi gia nhập fanclub của anh ta thật rồi!

Tôi ngại ngùng nhắc lại:

– Tôi chẳng biết mua ở đâu, gu thẩm mỹ cũng không tốt, nên cần có người giúp.

– Ừm.

Trước giờ tôi đâu có ăn mặc làm điệu gì, quả thật đối diện với việc này không thể quen được. Dương nhìn tôi cũng đủ hiểu, chẳng cần tôi phải nói, hơn nữa tôi có biện minh vì sĩ diện cũng là vô ích.

Ăn xong tôi nhanh tay rửa bát, Dương lên phòng, một lát xuống nhà đã trở lại dáng vẻ sẵn sàng ra ngoài, áo sơ mi trắng cùng quần vest đen. Tôi không thể ngăn bản thân sáng mắt lên khi thấy anh ta trong hình ảnh này, chỉ giật mình khi nhận ra mình quá háo sắc liền cười cười tiến lại, theo chân Dương đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.

Dù sao phụ nữ thì vẫn mãi chỉ là phụ nữ, lâu nay tôi không ăn mặc đẹp chỉ vì không có điều kiện, chứ đã có người nói tôi thích gì cứ chọn thì tôi không khách khí, nhìn mấy bộ đồ bắt mắt trong shop thời trang đang treo trên mắc tôi liền đem vào phòng thay đồ.

Tôi chưa kịp bận đồ mới lên người, bỗng nghe có tiếng chuông điện thoại, đành gác lại để nghe. Cô y tá chăm sóc mẹ tôi đang gọi cho tôi. Chiếc điện thoại cục gạch của tôi không thể liên lạc video call, tôi đành nhờ cô ấy gọi báo tình hình. Lúc mới sang đến nơi cô ấy gọi cho tôi một lần, nói mẹ tôi không vấn đề gì tôi cũng tạm yên tâm. Vậy mà lúc này, cô ấy buộc phải gọi cho tôi vì mẹ tôi cứ liên tục đòi về. Tình huống này quả thực tôi không ngạc nhiên nhưng với hai cô y tá thì chắc chắn là rất khó xử. Tôi đành dỗ dành mẹ qua điện thoại, hai mẹ con cùng khóc, cứ vậy một hồi mẹ tôi cũng nguôi nguôi, chịu để hai cô y tá xúc cơm cho ăn.

– Cô không sao chứ?

Tôi giật thót mình, nghe tiếng Dương gọi thì tạm biệt mẹ rồi gạt nước mắt trả lời:

– Tôi… tôi không sao. Tôi ra ngay đây!

Lúc đến đây hăm hở bao nhiêu thì bây giờ tôi mất tinh thần bấy nhiêu. Dương gật gù trước bộ váy công sở màu xanh lam mà tôi khoác lên người, nhác qua đôi mắt đỏ hoe của tôi, hàng lông mày anh ta chau lại.

– Tôi chọn xong rồi, mình về đi.

Tôi đưa hai bộ đồ cho nhân viên bán hàng để cô ấy gói lại. Dương nói với tôi công ty cho tiền trang phục, thế nên tôi không muốn lạm dụng, chỉ chọn hai bộ để thay đổi.

Tôi xách trên tay túi đồ đắt giá lần đầu tiên trong đời được sờ vào, cảm thấy mình cũng không kém ai khi mặc chúng, có điều… niềm vui trong lòng dường như chẳng được là bao. Người đàn ông bước bên cạnh tôi vẫn im lặng, chỉ là trên người anh ta như tỏa ra ánh hào quang khiến tôi tự cảm thấy mình nên lùi lại phía sau, không muốn nhìn nhưng đập vào mắt tôi là rất nhiều ánh mắt ái mộ của các cô gái trẻ trung bước theo chiều ngược lại. Nếu lúc này có lệnh đẹp trai bị trục xuất khỏi đây thì dễ chừng tôi phải chạy nhanh theo anh ta mất!

Tôi ngạc nhiên khi Dương bước vào một gian hàng thiết bị công nghệ. Gian hàng sáng choang nằm chính giữa trung tâm thương mại này chẳng phải nơi nào xa lạ mà chính là showroom của công ty Công nghệ Phượng Hoàng. Nghĩ đến chiếc điện thoại cục gạch trong túi tự nhiên tôi lại thấy xấu hổ. Có lẽ Dương vào vì việc gì đó chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Máy tính xịn xò tôi cũng đã được cấp rồi, giờ có muốn xin gì nữa cũng không dám.

– Cô thấy sao?

Dương giơ một chiếc điện thoại thông minh ra trước mắt tôi, hất nhẹ hàm. Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt. Ban nãy tôi đã nhìn qua giá của nó rồi, bằng cả tháng lương của tôi ở Phượng Hoàng, thế nên tôi có muốn sở hữu nó thì cũng cần phải nhịn ăn cái đã.



– Đẹp… đẹp lắm sếp ạ!

– Đem ra kia thanh toán.

– Hả?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Dương không nói thêm, bước ra quầy thu ngân chờ đợi, lúc này khá đông người đang xếp hàng ở đó. Tôi nghe cô bán hàng tư vấn thêm vài câu về tính năng của chiếc điện thoại, nghe vậy thôi nhưng cũng không vào đầu cho lắm. Đầu óc tôi còn bận nghĩ lung tung chẳng thể tập trung được.

– Vậy để em gói hàng cho chị nhé!

– À… vâng.

Cô ấy bọc lại điện thoại vào hộp rồi đưa cho tôi. Thanh toán xong, tôi đưa nó cho Dương:

– Của anh này…

– Cô dùng nó đi.

Tôi sững lại, cảm thấy quá đỗi bất ngờ. Món đồ này đắt như vậy, dù tôi thích vô cùng và cũng cần nó vô cùng nhưng cũng chưa dám tin vào tai mình. Dương tốt với tôi quá, vì tình thương hay… vì điều gì khác?

– Ơ… tôi…

– Điện thoại công ty. Test rồi báo cáo.

– À… hihi. Tôi biết rồi.

Dương nhìn túi điện thoại trên tay tôi rồi nhìn về phía nhân viên kỹ thuật.

– Cô thay sim vào đi.

– À… vâng, sếp chờ tôi chút!

Tôi nhanh chóng đem điện thoại nhờ thay sim, trong lúc đó Dương đã bước khỏi gian hàng đông đúc. Tôi nghe loáng thoáng tiếng nhân viên:

– Có phải giám đốc công ty mình không vậy mày?

– Hình như thế, lại còn đi với con nhỏ đó thì chắc rồi. Không thể giống tận hai người được.

– Nghe nói hai người họ quay lại với nhau rồi. Lại còn đi cùng nhau thì đúng rồi!

Tôi nghe được cả tiếng thở dài tiếc nuối, chợt thấy trong lòng có chút gì đắc ý. Dù chuyện chẳng như thiên hạ đồn đại nhưng mà sao lúc này tôi lại thích tin đồn mới chết. Đúng là… càng ngày tôi càng nghĩ về anh ta nhiều hơn, mong đợi nhiều hơn những giây phút ở gần Dương, thậm chí chỉ cần nghe đến tên anh ta trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu.

Tôi lắc nhẹ đầu, tự khuyên mình không nên như vậy, tay cầm chiếc điện thoại đã sẵn sàng sử dụng bước nhanh ra ngoài. Thấy Dương ngồi chờ gần đó tôi nở một nụ cười bước lại. Trong lòng tôi lúc này, thanh thản là hai từ chính xác nhất, và người vừa giúp tôi xua đi cảm giác tồi tệ nóng ruột chính là người đang nhìn về phía tôi. Đôi mắt người ấy ngời sáng như lời chào đón, cũng như đốm lửa nhỏ sưởi ấm trái tim tôi. Dương, nếu anh cứ thế này, tôi sẽ thích anh, thật đấy!