Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 17



Bốn giờ chiều hôm sau, tôi nhấn nút “send” gửi Dương bản báo cáo tôi đã hoàn thành, thậm chí cảm thấy bản viết lại còn hay hơn bản cũ, tự cảm thấy bản thân cũng không tệ. Chiều nay Dương có buổi họp, thế nên lúc này anh ta không có trong phòng. Ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn, bất giác tôi thấy mình lạc lõng. Thì ra… việc một người gắn bó với nơi này như một hình ảnh quá đỗi quen thuộc khiến tôi cho là đương nhiên, đến khi có khoảng trống trong đó, tôi mới nhận thấy sự trống trải hoàn toàn không khiến tôi dễ chịu.

Tôi gấp lại chiếc máy tính mà Dương cho tôi mượn chiều qua. Bài sát hạch Dương giao cho tôi đã kết thúc, tôi chẳng còn việc gì ở đây nữa. Dương có nhận tôi hay không nhận, lúc này tôi cũng chẳng thể làm gì khác. Tôi dọn đồ vào chiếc túi xách mà Giang cho tôi mượn tạm, vừa mở cửa, đụng ngay “sếp” Dương chuẩn bị bước vào.

– Hihi… tôi vừa gửi anh bản báo cáo rồi. Anh kiểm tra xem có đạt yêu cầu không nhé!

Dương nhìn chiếc túi trên vai tôi, nhíu mày thắc mắc:

– Cô đi đâu thế?

– Tôi chờ kết quả đánh giá từ anh, mà chờ thì ở đâu chẳng được phải không? Tôi về phòng Kế hoạch bây giờ.

– Báo cáo bằng lời cho tôi. Cô chiếu lên rồi trình bày.

Tôi gật gật chấp nhận. Dương bước qua mặt tôi vào trong phòng trước. Tôi đành quay trở lại bật máy tính. Dương đưa cho tôi sợi dây kết nối với máy chiếu, rất nhanh màn hình hiện ra. Tôi vốn dĩ không ngại những việc thế này, thời sinh viên tôi từng đạt giải nhất báo cáo khoa học của khoa, có điều đứng trước Dương bất giác lại cảm thấy rất run, phải hít sâu một hơi trấn tĩnh. Cảm giác đứng trước anh ta đúng là có khác thật!

Dương yên lặng, lưng ngả vào chiếc ghế xoay lớn, đôi mắt cau lại, hai tay đan vào nhau, thái độ chăm chú vào những gì trên màn hình lớn. Tôi không nghĩ đến việc phải báo cáo thế này nên không làm bản thuyết trình, chỉ chiếu bản báo cáo tôi gửi Dương, thế nên nhìn không được khoa học. Dương không quan tâm điều này thì phải, anh ta gật gù trước những sơ đồ và những thống kê cùng nhận xét mà tôi đưa ra, thái độ ấy của Dương khiến tôi tự tin hơn, hào hứng trình bày những gì tôi thu thập cũng như phân tích thời gian qua.

Tôi chẳng biết mình nói bao lâu, khi Dương bóc một chai nước để trước mặt mới cảm thấy mình khát khô cả họng, liền nhấc lên tu một hơi ừng ực.

Kết thúc bài báo cáo, tôi cảm nhận được gương mặt sáng lên của Dương, điều ấy khiến lòng tôi bỗng chốc nở hoa, tôi cảm thấy vui như chưa bao giờ vui đến thế, kể cả lúc biết mình thi đậu đại học cũng không vui như vậy. Vậy là… tôi đã hoàn thành tốt bài sát hạch… có phải không?

– Sáng mai cô đến ký hợp đồng chính thức với công ty.



Yeah! Tôi làm được rồi! Tôi nắm chặt tay, miệng vô thức phát ra âm thanh “Yes” như mỗi khi tôi hoàn thành được một thử thách khó nhằn. Công việc chính thức đầu tiên của tôi… người đánh giá tôi, cũng là người công nhận năng lực của tôi, quả thực tôi không ngờ lại là Dương, người đàn ông mà tôi cho là vô tình lạnh nhạt không hề có thiện cảm từ lần đầu tiên gặp mặt.

Tôi run run nhìn Dương, trong lòng chẳng rõ là cảm xúc biết ơn hay điều gì khác, chỉ lắp bắp:

– Cảm… cảm ơn… giám đốc!

– OK. Công ty tôi cần những người trẻ tuổi dồi dào nhiệt huyết như những gì cô thể hiện. Cứ thế nhé!

– Vâng… nhất định rồi ạ!

Tôi tự tin khẳng định cũng như một lời hứa với Dương. Nụ cười tỏa nắng có tính chất sát thương cao lại xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi lập tức cúi xuống. Tôi vẫn chưa quen với nụ cười này, cảm thấy như vậy hình như hơi quá sức chịu đựng của tôi. Trong mắt tôi, Dương lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị, nếu có cười thì cũng là điệu cười nhạt, ánh mắt giễu cợt, từ lúc nào tôi lại được anh ta đối xử ấm áp như vậy nhỉ? Có lẽ là vì Dương muốn thu nạp một người “trẻ” như tôi để dốc sức xây dựng công ty! Ừm, tôi nhớ không nhầm thì mình từng ấm ức không muốn cống hiến cho anh ta, vậy mà lúc này, tôi đã bị anh ta làm “lung lạc” mất rồi!

Có tiếng chuông điện thoại, Dương cau mày mở máy, ngay sau đó khuôn mặt anh ta đanh lại.

– Tôi biết rồi. Cho hắn đi.

Tôi đâu dám thắc mắc, chỉ hiểu là Dương không vui với thông tin vừa nhận được. Tôi nhấc chiếc túi xách lên vai, chưa kịp quay người Dương đã nói:

– Cảnh sát đã tóm được tên cướp hôm qua. Người của tôi đã ép hắn khai. Kẻ chủ mưu của sự việc này có thể khiến cô bất ngờ đấy!

Tôi sững lại, mở to mắt nhìn Dương như muốn hỏi: ai là kẻ đứng sau vụ việc này? Không phải chỉ đơn giản là một vụ cướp của giữa ban ngày ban mặt thôi sao? Dương khẽ thở dài, anh ta cất điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt nói:

– Chính là Phạm Trung Đức, anh trai cô. Có thể cô đã biết, anh ta đang điều hành một công ty công nghệ, cũng có nghĩa nằm trong vùng đối thủ của chúng tôi.



Đức? Công ty công nghệ? Tôi quả thực không biết thông tin này, bởi lẽ tôi không muốn nghĩ đến Đức. Từ ngày tôi rời khỏi ngôi nhà của họ, nhắn cho Đức một cái tin, không thấy anh ta phản hồi lại, tôi không ngờ anh ta lại cho người bày ra trò này. Mục đích để làm gì? Chỉ đơn giản muốn lấy dữ liệu của công ty Dương thông qua máy tính của tôi sao? Hay… còn có nguyên nhân nào khác?

– Có… nhầm lẫn gì không anh Dương? Anh tôi xưa nay không làm những trò bẩn thỉu như vậy đâu!

Dương cười nhạt, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng như mọi lúc, dường như anh ta thể hiện sự khinh bỉ không che giấu.

– Đừng nói với tôi là cô cố tình giúp anh ta!

Dương cho là vậy sao? Trời đất, tại sao anh ta lại có thể nghĩ như vậy? Nhưng… cũng chẳng có gì ngăn anh ta không nghĩ như vậy. Bởi lẽ, không phải chính Đức nói muốn tôi trở thành trợ lý cho anh ta sao? Tôi run run trong ấm ức, muốn bào chữa cho bản thân cũng là quá khó, chỉ nói đơn giản:

– Nếu tôi muốn giúp Đức, chẳng việc gì tôi phải bày trò bị cướp giật như vậy!

Dương chau đôi mắt hạnh, anh ta thở hắt ra.

– Được rồi. Việc cô vào công ty này tôi sẽ xem xét lại.

– Anh…!

Tôi uất nghẹn, mặt mũi nóng ran cả lên. Dương… anh ta thật quá quắt, anh ta trở mặt như trở bàn tay! Tôi cũng chẳng thèm làm việc cho một kẻ đa nghi như anh ta, chắc chắn là không bao giờ như vậy!

– Tôi nghỉ việc. Anh không cần phải xem xét nữa đâu!

Tôi bước nhanh khỏi phòng làm việc của Dương, chẳng buồn đáp lại giọng điệu ngọt ngào của Linh. Tốt nhất là tôi nên tránh xa Dương, tránh xa cái công ty này ra, để anh ta không còn nghi ngờ gì tôi tiếp tay cho đối thủ của anh ta. Tôi đã sai rồi, tôi đã cho là Dương ấm áp, Dương nghĩ cho tôi, hóa ra… anh ta cũng chỉ đặt suy nghĩ áp đặt của mình lên trên hết, sẵn sàng vu oan cho kẻ khác chỉ vì lợi ích của mình! Tôi chưa bao giờ cảm thấy ghét anh ta như lúc này. Tôi ghét chính bản thân mình vì đã cho anh ta là thiên thần, lại còn có suy nghĩ… ở bên anh ta sẽ rất an toàn và ấm áp. Tôi bị điên rồi! Cái gì mà nụ cười thiên sứ? Cái gì mà người đàn ông hoàn hảo? Tôi bị điên mới cho là như vậy! Anh ta là ác quỷ đội lốt thiên thần thì đúng hơn!