Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 49: C49




Những đứa trẻ ở phủ Malfoy được một khoảng thời gian thì được đưa đến nhà mới. Ý tưởng lưu giữ chúng và lập thành một nhà tình thương là của Harry, cậu lo lắng khi để bọn trẻ ở cô nhi viện khác sẽ bị ức hiếp nên mới nói lên mong muốn của mình cho mấy người lớn trong nhà. Lucius cảm thấy rất tốt, người đặt ở trước mắt vẫn an toàn hơn là đem chúng đến nơi khác.

Ai trong nhà cũng bận, Lucius vừa mua một khu dinh thự rộng rãi ở ngoại ô thành phố nằm sát bìa rừng xong thì cho đội xây dựng đến sửa chữa tân trang lại vì thế anh buộc phải chạy qua chạy lại giữa hai giới Muggle và Phép thuật. Quirrell cũng bận không kém gì Lucius, mấy ngày liền ngủ không đủ mà lao vào kiểm tra các cô nhi viện trên khắp nước Anh, phạm vi trong nước không nhỏ, chưa tính đến các nước khác như Pháp, Đức, Ý. Tuy có nhóm thuộc hạ của Lucius giúp sức nhưng lượng công việc vẫn không vơi bớt.

Voldemort cũng nhận thấy điểm này quá sức của Quirrell nên vào một hôm nọ, hắn âm thầm chạy đến Ngục Azkaban giải cứu nhóm thuộc hạ thân cận của hắn. Ngục Azkaban như một toà thành cô lập với thế giới bên ngoài, tiếng kêu gào giận dữ cùng với tiếng xích sắt, đâu đó là tiếng sóng dữ dội đập vào bức tường đá cứng cỏi, tạp âm như hoà vào nhau tạo nên cảm giác ghê rợn khi đặt chân đến nơi đây.

Vùng đất tội lỗi, nắm mồ chôn của tội ác. Nơi những giấc mộng kinh hoàng ngự trị, chúng cai quản chính tâm hồn ta và thao túng nó...

Cornelius Fudge và nhóm người thân cận của gã chạy đến, gã run lẩy bẩy khi thấy Voldemort, không thốt nên lời mà há miệng thở dốc.

"Mau lên. Đừng làm chậm trễ thời gian của ta!"

Hắn vừa nói xong, gã rụt cổ lại, sau đó bắt đầu ra lệnh cho một người áo choàng đen phía sau lưng, người đó không ừ hử gì chỉ nhìn Voldemort một cái rồi bước lên phía trước. Giám ngục tự động tách ra hai bên nhường đường cho Voldemort.

Nhóm người xuất hiện khiến cho những tù nhân rục rịch đứng dậy, có người vươn tay ra gào thét, có kẻ cười kinh dị, có tên chết lặng vô hồn.

Vẫn luôn có người bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, Bellatrix đang soi mói cái áo tù nhân của mình thì nghe thấy tiếng bước chân, cô lười đứng dậy cũng như là lười phải nhìn xem kẻ đến là ai.

Nhưng lần này bọn người kia im lặng một cách kì cục, ngay cả thở cũng đè nén, Bellatrix ngưng lại hành động của mình, bố thí một ánh mắt cho chúng. Nhưng...

"Lord!" Cô hưng phấn chạy đến song sắt.

"Ừm. Mau thả người." Hắn hất cằm ra lệnh, Fudge sợ sệt xung phong mở khoá, còn cười nịnh nọt nói: "Thưa ngài, tiếp theo là ai ạ?"

Nhóm Tử thần thực tử bị giam cầm lần lượt được thả ra, thấy người đến cứu mình, họ vui mừng như đại hội, nếu không phải Voldemort không cho, có lẽ họ sẽ cho nổ chỗ này để đánh dấu một cột mốc vĩ đại. Bellatrix không giấu nổi niềm vui sướng, cô bật cười, tiếng cười bén nhọn như đâm vào tai những tù nhân khiến họ tức giận bật ra lời thô tục nhưng mảy may cũng không thể ngăn lại đoàn người càng lúc càng xa.

Ngay lúc nhóm Voldemort vừa đi khỏi nhà ngục không lâu thì tiếng nổ mạnh vang lên, một thuộc hạ hớt hải chạy đến bên Fudge: "Thưa ngài, Sirius Black trốn thoát..."

"Hắn muốn chạy thì cho hắn chạy. Hắn là bầy tôi của Lord Voldemort mà." Fudge thờ ơ phất tay, trong lòng nghĩ thầm có nên liên lạc cho Voldemort hay không, dù sao ngài ấy cũng để sót 1 bầy tôi.


"Ta về trước."

Điều đầu tiên sau khi thoát khỏi ngục, Voldemort mang người về phủ Malfoy thay đổi trang phục, họ có nhiều lời muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra thì Voldemort đã giao một loạt nhiệm vụ cho nhóm Tử thần thực tử. Họ còn đang ngơ ngác thì Severus chạy đến dạy cho bọn họ thần chú kiểm tra tâm phép thuật cho trẻ em nhưng không làm hại đến chúng. Cuối cùng, nhóm Tử thần thực tử ôm một bụng nghi hoặc ghé thăm từng cô nhi viện với Quirinus - Đồng nghiệp mới - Quirrell.

Bellatrix với vẻ mặt vô cùng phức tạp quơ đũa phép kiểm tra từng đứa nhỏ đang ngủ say, nếu đổi lại là Bellatrix của 20 năm trước, ai đó mà nói sau này cô sẽ sử dụng phép thuật trắng thì chắc chắn cô sẽ cười vô mặt rồi khuyến mãi thêm một cái Crucio.

Cuộc sống ai lường trước điều gì.

"Nè nè! Bên tôi và Quirinus có một đứa." Lúc Bellatrix vừa đặt chân đến sân sau cô nhi viện thì gương phép thuật loé lên, giọng của Greyback la ầm ĩ bên trong.

Bellatrix nhanh chóng độn thổ đến chỗ Greyback, cô thấy Quirrell run run xoá kí ức của nhóm người bên trong cô nhi viện còn Greyback thì ôm một đứa nhỏ 2 tuổi đang ngậm ngón tay đầy tò mò ngó theo động tác tay của Quirrell.

Xong xuôi, Quirrell dường như ngã hẳn xuống sàn, đầu óc trở nên mơ hồ, trải qua một trận quay cuồng anh thấy mình đã trở về phủ Malfoy. Cơn choáng váng qua đi, anh lắc lắc đầu đứng dậy, không quên quay sang cảm ơn Bellatrix.

Người đón bọn họ là Narcissa, thấy tình trạng của Quirrell càng lúc càng xấu, cô nhìn không nổi nữa nên liền bắt người vào phòng riêng nghỉ ngơi. Người vừa ngã xuống giường đã ngáy o o quên trời quên đất.

"Cậu ta thật sự rất mệt." Greyback cảm thán.

Mái ấm được trang hoàng lại theo phong cách trang nhã, với tông màu chủ đạo trắng vàng, từ ngoài nhìn vào nó giống nhà ở hơn là cô nhi viện. Harry có chút khó nói với cách trang trí của cha nhưng không dám hé miệng, cậu rất rõ đạo lý bạn không thể nào kêu một Slytherin hay nói đúng hơn là một Malfoy sẽ trang trí nhà theo phong cách hớm hỉnh dễ thương được. Khi Anthony chạy đến tham quan đã càu nhàu với Lucius, còn mang theo những mẫu thiết kế nhà trẻ cho anh xem.

Lucius nhíu mày: "Màu mè, không thích!"

"Merlin ơi! Anh để cái màu trắng vàng đó thì quá vô vị, bọn trẻ còn lâu mới thích nhé!"

Lucius không tin ngoắc một đứa đang chơi banh lại, đưa mẫu thiết kế của anh và Anthony ra cho nhóc xem rồi hỏi: "Ta hỏi con giữa hai cái này còn thích cái nào hơn?"

Nhóc con có vẻ bối rối, nhóc bị hấp dẫn bởi căn nhà đủ màu sắc hơn nhưng Lucius lại bổ sung: "Nếu là vàng trắng, thì ở sân vườn sẽ có thêm xích đu và hệ thống trò chơi."

"Dạ con thích vàng trắng ạ!" Nhóc sáng bừng hai mắt nói lớn.


Lucius nở nụ cười hài lòng, vẻ mặt thiếu điều khắc luôn chữ "Anh thấy chưa." cho Anthony xem.

Anthony run rẩy chỉ tay về phía Lucius, trợn mắt nói: "Anh! Thế mà cũng được à!!!!"

Sau đó, mái ấm vẫn giữ nguyên phong cách trang nhã đó, bọn trẻ đã bị mua chuộc bởi sân vườn có hệ thống trò chơi nên đứa nào cũng đồng ý với cách trang trí của Lucius làm Anthony tức muốn chết phải chạy về nhà tìm vợ an ủi tâm hồn bị tổn thương sâu sắc.

Đến phần cuối cùng là phần đặt tên, Lucius cho Harry quyết định tên của cô nhi viện. Harry rất quan tâm đến vấn đề này, cậu dành cả hai ngày để nghĩ một cái tên thích hợp nhất.

Buổi tối sau khi mọi người ăn cơm xong, Harry mới nói: "Con đã nghĩ ra tên rồi."

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Harry khiến mọi người có chút buồn cười nhưng vẫn thẳng lưng lắng nghe cậu nói tiếp.

"Sau khi đắn đo thì con quyết định lấy tên là Viện phép thuật Te Amo."

Draco nhanh chóng đặt ra nghi vấn: "Tại sao em lại để là Viện phép thuật?"

Nghe nó hỏi thì cậu liền hiểu, cậu ôn tồn giải thích: "Sở dĩ đặt tên là Viện phép thuật Te Amo không phải là Cô nhi viện Te Amo là vì em muốn bọn trẻ thoát khỏi bóng tối của sự tự ti trong chính tâm hồn chúng. Bọn trẻ đã trải qua một khoảng thời gian tồi tệ tại cô nhi viện cũ, dù ít hay nhiều cũng đã để lại bóng ma trong lòng, chỉ nghe đến từ cô nhi không cha không mẹ đã khiến chúng cảm thấy cô đơn quạnh quẽ, nói gì đến việc ngày ngày đều ngước lên nhìn thấy từ Cô nhi viện to lớn trước mắt." Nói đến đây, cậu dừng lại một chút nhưng cũng không ai lên tiếng nói, họ vẫn còn cuốn trong những lời của Harry.

Như nghĩ tới điều gì đó cậu lắc đầu buồn bã tiếp lời: Đó là nỗi đau không cách nào xoá nhoà, nó đã trở thành vết sẹo, nó có thể chảy máu khi ngày ngày cứ chạm đến, chỉ khi ta quên đi, cơn đau mới thôi hành hạ. Em muốn bọn trẻ "sống lại" với thân phận mới, nơi sống mới. Rồi một ngày nào đó khi đặt chân ra đời chúng có thể mỉm cười và nói Tôi đến từ Viện phép thuật Te Amo."

Voldemort cảm thấy bản thân rất rung động, đôi mắt ái nhân dịu dàng như dòng suối chảy nhẹ nhàng thấm vào tim hắn.

Draco thấy em trai buồn bã giống như có người đánh vào lòng nó, nó rất muốn chạy đến ôm lấy cậu và xoa mái tóc mềm mại kia để an ủi em trai nhỏ của nó.

Severus thở ra một hơi, anh hỏi cậu: "Còn từ Te Amo thì sao?"

"Te Amo theo tiếng Latinh có nghĩa là Tôi yêu bạn, chúng ta yêu bọn trẻ, bọn trẻ cũng yêu chúng ta. Và con mong rằng chúng sẽ luôn biết yêu thương bạn bè và những người giúp đỡ chúng." Cậu tinh tế đến từng chi tiết, có vài điều họ còn chưa nghĩ tới mà cậu đã ở trong vấn đề đó mà tìm hướng giải quyết cho chu toàn nhất.


Harry cười tít cả mắt, cậu tự hào vỗ ngực: "Có phải con đặt tên rất hay không?"

"Ừm. Hay lắm." Lucius gật đầu khen ngợi con trai nhỏ.

Narcissa thì không cần phải nói, cô không tiếc lời khen khiến Harry ngại ngùng cười nhưng trong lòng thì vui đến nổ pháo hoa.

Em ấy đáng yêu quá! Cả ba đồng dạng nghĩ, nghĩ xong còn cùng nhau thở dài.

...

Một tháng sau, Viện phép thuật Te Amo đi vào hoạt động chính thức, Narcissa tạm thời đảm nhiệm chức Viện trưởng, Quirrell ở lại làm quản lí phụ giúp cho cô, nhóm thuộc hạ của Lucius thì chịu trách nhiệm bảo vệ khu vực xung quanh. Trong nhóm Tử thần thực tử có Mulciber và Antonin phụ trách an nguy của bọn trẻ.

Rất nhiều thần chú và phép thuật cổ xưa ở quanh Viện, chỉ cần là người lạ nó sẽ tự động hình thành vòng bảo hộ và gửi cảnh báo cho người bên trong. Tạm thời nơi đây rất an toàn.

Hôm tổ chức tiệc ăn mừng cho bọn trẻ, nhóm bạn thân thiết của Harry và Draco đều có mặt, Nathalie cũng đến tham dự, vẻ đẹp của cô nàng được rất nhiều bé gái quay quanh, thêm sự vui tính và kiên nhẫn lắng nghe chúng nói nên nhóm bé gái bắt đầu quấn quýt lấy cô nàng.

Hoạt động mở Viện phép thuật của Malfoy diễn ra rất kín nên ngoài gia đình Anthony ra cũng chỉ có vài đứa trẻ trong gia đình quý tộc như Blaise, Pansy và Theodore vừa mới biết thì hầu như không ai biết tin.

Mấy đứa trẻ ban đầu còn sợ sệt nhưng khi tiếp xúc chơi đùa với Harry và Jonathan một thời gian thì cũng trở nên hoạt bát hơn, mặc dù chúng vẫn thường giữ vẻ nhút nhát nhưng so với lúc đầu thì đã tốt hơn rất nhiều.

Cũng vì mấy đứa trẻ nên số lần Jonathan chạy đến phủ Malfoy làm khách tăng lên rất nhiều, tuy vẻ ngoài hơi ngốc nhưng cũng là dạng có hiểu biết sâu rộng nên Draco tạm chấp nhận được, khi biết Jonathan có chân ái trong lòng nó còn thêm vừa lòng cái tên không cùng Nhà này. Miễn là người không có ý định khác với em trai thì đều thuận mắt cả.

Bữa tiệc này, người lớn không tham dự, ở dưới sân chỉ có nhóm trẻ con chơi với nhau, Nagini và Basilisk bị dằn vặt thắt nơ bươm bướm xong thì sợ hãi bò lên cây trốn, Nagini kinh hãi rít: {Bọn trẻ con đáng sợ quá!}

{Từ lúc ta được ngài Slytherin nuôi cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên ta bị như vậy đó!!!} Basilisk sốc nặng nhìn cái đuôi đáng thương của mình, âm thầm khóc huhu.

{Ta thà ở nhà giao tiếp với cái trứng rắn của Harry còn hơn là ở đây, làm ta sợ muốn chết luôn.} Nagini rít lên thương cảm.

{Biết sẽ khốn khổ thế này, ta cũng thà ở trường Hogwarts cho tên cuồng pha chế dược một ít nọc rắn để làm thí nghiệm còn sướng hơn.} Basilisk theo sau rít lên. Hai con rắn nhìn nhau khóc chít chít.

Nhìn lũ trẻ chạy theo mấy người bạn chơi đùa, tâm trạng của Harry rất nhẹ nhõm cậu thật lòng vui vẻ khi thấy dáng vẻ phấn chấn của bọn trẻ. Chợt bàn tay bị một đứa trẻ nắm lấy, nhóc hướng đôi mắt long lanh về phía cậu, Harry bật cười xoa đầu nhóc: "Có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

"Anh ơi, em vừa thấy một thứ gì đó to lắm." Giọng nhóc bé xíu như đang nói một bí mật to lớn. Harry phối hợp làm vẻ tò mò: "Đó là gì?"


"Em vừa mới phát hiện nó. Nhưng nó không biết là em thấy nó đâu." Gương mặt nhóc không giấu nổi vẻ đắc ý, nhóc dắt Harry đi về phía khu rừng. Từ phía xa, Harry đã thấy được một bóng dáng màu đen mơ hồ, mi tâm khẽ nhíu, cậu quay lại dặn dò nhóc con: "Ngoan ở đây nha. Anh ra ngoài một chút sẽ quay lại."

Đứa nhỏ dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế gỗ có sẵn ở đó. Cậu vừa ra ngoài vòng bảo vệ thì một thuộc hạ của Lucius ngay tức khắc xuất hiện đứng bên cạnh, Harry không nói gì cùng người nọ đi đến phía trước.

Một con chó đen lớn hiện ra trong tầm mắt, nó đang nhắm chặt mắt, hơi thở nặng nề, lớp lông trên thân bệch dính lại với nhau, bên chân trước có mảng máu đỏ sẫm chứng tỏ từng bị thương không nhẹ, bụi bậm xen lẫn bùn cát bám trên thân càng khiến nó trông thật tội nghiệp đáng thương.

Con ngươi co rút lại, Harry trừng lớn mắt, hơi lấp bấp nói: "Đây là..." Nhớ ra còn người ở bên cạnh nên Harry không dám nói tiếp sợ anh ta sẽ chạy về báo cáo với Lucius và Voldemort.

"Con chó này trông tội nghiệp quá." Harry vờ than thở, sau đó lại thở dài nói: "Anh có thể chạy về mang chút thức ăn đến không? Tôi nghĩ nó bị đói nên mới ngất xỉu."

"Nhưng thưa cậu chủ-" Anh chàng có vẻ chần chừ.

"Anh đừng lo cho tôi. Chẳng phải cách đây không xa còn có người sao, anh đi nhanh lên rồi chạy về đây với tôi."

"Vậy tôi sẽ đi lấy." Dứt lời, người đã chạy về phía Viện phép thuật.

Vết thương được Harry chữa trị bằng phép thuật nên đã thôi chảy máu, cậu lấy khăn tay của mình lau nhẹ vết máu còn sót lại.

Đang lau thì con chó lớn giật nảy đứng phắc dậy, bốn chân như có lò xo nhảy bật ra sau, mắt đầy cảnh giác dòm theo từng cử động của Harry.

Cậu nhẹ giọng an ủi: "Tôi không làm gì cả. Tôi chỉ muốn giúp bạn."

Con chó lớn cong cong chân trước, có lẽ cảm thấy bớt đau hơn nên nó nhìn xuống chân thì thấy vết thương đã được đứa trẻ trước mắt cầm máu.

"Để tôi giúp bạn nhé." Harry từ từ đến gần, con chó lớn đã bớt đi sự bài xích, cậu âm thầm thở phào tiếp tục lau vết thương, sau khi đã xong, cậu sợ vết thương lại bị rách ra chảy máu nên liền lấy từ trong túi áo ra một cái khăn sạch sẽ khác rồi buộc khăn vào chân trước bị thương của chú chó.

Đúng lúc này, người đi lấy thức ăn trở về, con chó lớn liền căng thân hình, nhanh chân phóng đi mất trước khi đi còn quay lại nhìn cậu một cái.

Bóng dáng đứa trẻ hoàn toàn mất hút sau rừng cây, thân hình con chó lớn loé lên ánh sáng rồi biến thành một người đàn ông. Anh lảo đảo dựa vào thân cây thở dốc, nhắm mắt lại ổn định nhịp thở của mình. Sau khi thoát khỏi Azkaban, anh đã chọn cách ẩn núp vì lo lắng lũ Giám ngục sẽ tìm kiếm, nhưng sau một khoảng thời gian chờ đợi thì không thấy bất kì hiện trạng gì nên anh mới thử chạy ra ngoài. Giữa đường lại bị xe đụng trúng nên mới bị thương chân trước, anh vô thức chạy vào rừng để biến thân, không ngờ giữa chừng thì mất nhận thức.

Khăn tay siết chặt vào cổ tay khiến các ngón tay dần chuyển sang tím tái, cảm giác tê rần trên đầu ngón tay kéo Sirius khỏi dòng suy nghĩ, anh hơi nới lỏng nó ra nhưng không gỡ xuống, góc khăn hé mở lộ ra một dòng chữ màu vàng nhạt được thêu lên.

"Harry Malfoy..." Anh phức tạp đọc ra một cái tên.