Khi Em Tỏa Sáng

Chương 68: Phiên ngoại 4



Đây là câu hỏi lo lắng thứ n + 1 của Thời Thần hướng về phía Từ Lâm Thanh.

Không phải là cô muốn hỏi liên tục, mà do cô thực sự…

Quá hồi hộp.

Thời Thần tự nhận mình là một người vô tư, từ lâu đã không quan tâm nhiều đến những gì người khác nghĩ về mình, trước nay chẳng mấy khi bị mất ngủ.

Nhưng hoàn toàn không bao gồm cả hiện tại.

Nói thật thì từ vài ngày trước biết được hôm nay là ngày gặp mặt bố mẹ Từ Lâm Thanh, Thời Thần đã không ngủ ngon giấc mấy ngày rồi.

Mỗi lần không ngủ được cô đều lên Zhihu, Weibo, rồi Baidu tìm kiếm “Lần đầu tiên gặp bố mẹ bạn trai cần chú ý điều gì”, sục sạo lần mò xong càng cmn không ngủ được.

Thật thảm quá = =

Chưa kể đến lần đầu tiên đến thăm cần mang quà biếu gì, Thời Thần nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua, đến Từ Lâm Thanh cũng bị choáng hết cả đầu khi được Thời Thần cho xem cái gọi là “quà muốn tặng cho bố mẹ anh”.

Thời Thần nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Từ Lâm Thanh, càng thêm căng thẳng.

“…Không ổn sao?”

Thời Thần nhìn các loại đồ chất đống trên mặt đất mà lòng đầy bất an: “Hay là cô chú không thích món nào à? Em đã mua tất cả những thứ có thể nghĩ ra rồi, nếu không thì bây giờ chúng ta đi ra ngoài mua thêm gì đó nhé?”

Bạn học Thời Thần vẫn là một người nghĩ gì phải làm nấy luôn, vừa nói xong đã cầm điện thoại lên định kéo Từ Lâm Thanh đi mua sắm.

Từ Lâm Thanh chưa kịp nói lời nào: “…..”

Anh kịp thời ngăn Thời Thần muốn ra ngoài lại, sau đó vỗ nhẹ lên tóc cô như đang an ủi, bắt đầu cân nhắc từ ngữ hết sức uyển chuyển: “Bạn học Thời Thần, thực ra thì, có tiền cũng không phải tiêu như vậy đâu.”

Thời Thần chấm hỏi.

“Còn nữa,” Từ Lâm Thanh có hơi buồn cười, “Nếu lần đầu tiên em đi gặp bố mẹ anh mà mang nhiều đồ như vậy, ai không biết còn tưởng anh ham tiền của em đấy.”

“…..”

Sao mà nói thế được!

Từ Lâm Thanh gật đầu: “Ừ, nhưng bạn gái anh giàu là thật. Nhớ lại lúc mượn anh 100 tệ, anh đòi 200, nói cho là cho luôn.”

“…..”

Thời Thần chống nạnh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì!”

“Muốn nói,” Từ Lâm Thanh cười, “Bố mẹ anh khẳng định sẽ rất thích em, em không cần mua nhiều đồ như vậy, mang mấy thứ là được. Họ đã muốn gặp em từ lâu rồi, em không cần phải lo lắng như thế, thực tế họ có thể còn hồi hộp hơn em cơ.”

Thời Thần ngừng một lát, có chút không dám tin, thật lâu sau mới bẹp miệng: “Thật không?”

…..

Mặc dù Từ Lâm Thanh đã an ủi cô không biết bao nhiêu lần, nhưng đến khi chuyện đến, dù Thời Thần đã xây dựng tâm lý cho bản thân như thế nào, cô vẫn quá căng thẳng.

Mắt thấy Từ Lâm Thanh chuẩn bị mở cửa, Thời Thần vội vàng bắt lấy cánh tay anh, giọng nói cũng phát run: “Nếu, nếu không để hai ngày nữa được không? Cho em chuẩn bị tinh thần nữa.”

Cô thực sự rất hoang mang rối loạn, cô nghĩ đã từ rất lâu rồi mình không chơi bẩn như vậy.

Từ Lâm Thanh hoàn toàn bất lực.

Anh nhìn Thời Thần, hỏi một câu chí mạng: “Em đã chuẩn bị tinh thần bao nhiêu ngày rồi?”

“…Bốn ngày.”

“Đã xong chưa?”

“…Chưa.”

…..

Không còn gì để nói.

Từ Lâm Thanh hiểu rất rõ, lúc này có nói gì với Thời Thần cũng vô ích, điều duy nhất hữu dụng là chỉ có ——

Anh bấm chuông.

Cả người Thời Thần giật mình.



Nhưng không cho Thời Thần thời gian kịp phản ứng, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Là một người bác trung tuổi, dáng vẻ rất hiền lành, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện.

Khi bác nhìn thấy Từ Lâm Thanh ngoài cửa, trong nháy mắt liền cười như hoa nở, vội vàng kêu anh: “Ôi chao, Lâm Thanh đã về rồi đấy à?”

Vừa nói, bác gái trung niên nhìn về phía sau Từ Lâm Thanh.

Mới liếc mắt nhìn Thời Thần đứng sau Từ Lâm Thanh, bác gái càng cười tươi hơn: “Đây là bạn gái Lâm Thanh sao?”

…Nhanh như vậy đã bị cue rồi.

Thời Thần nhanh chóng tiến lên trước một bước, chào hỏi bác gái này: “Chào bác ạ, cháu là bạn gái của Từ Lâm Thanh, tên là Thời Thần ạ.”

Rất tốt, nhờ sự giáo dục từ nhỏ đến lớn ban tặng, cho dù bây giờ trong lòng Thời Thần thực sự luống cuống, nhưng tư thái bên ngoài vẫn tự nhiên như cũ, lễ phép nhiệt tình, mọi cách cư xử không moi ra được lỗi nào.

Bác gái trung niên nhìn cô gái trước mắt, trong lòng không khỏi tán thành.

Đúng là là không tệ, vừa đẹp vừa hiểu chuyện.

“Mau vào đi, vào rồi nói chuyện.” Bác gái rất niềm nở, “Bác là người giúp việc vẫn luôn làm việc trong nhà họ Từ mấy năm nay, cháu cứ gọi bác là vú Trịnh là được.”

Từ Lâm Thanh cười giải thích cho Thời Thần: “Vú Trịnh vẫn luôn làm việc trong nhà anh, cũng xem như là nhìn anh lớn lên.”

Thời Thần vội vàng đáp lại.

Vừa đi theo vú Trịnh vào phòng khách đã thấy bố mẹ của Từ Lâm Thanh đang đợi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài một cái.

…..

Thời Thần bất giác chóng mặt, đầu óc trống rỗng, mọi câu hỏi đều chỉ có thể trả lời theo bản năng, đến khi cô kịp phản ứng thì đã ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với bố mẹ Từ Lâm Thanh.

Sự thật đã chứng minh, những gì Từ Lâm Thanh nói xác thực là không giả.

Bố mẹ của Từ Lâm Thanh quả thực tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Thời Thần, hơn nữa Thời Thần cũng rất dễ lấy lòng các bậc trưởng bối.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn khéo léo, hỏi gì đáp nấy, nói chuyện luôn mang một thái độ chân thành. Giới Viễn Thành quả thực không lớn, nên từ trước đây bố mẹ Từ Lâm Thanh đã biết không ít chuyện về Thời Thần.

“Lâm Thanh bảo cháu thích điểm tâm, nên trưa nay cô chú đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt, đến lúc đó Thần Thần xem xem cháu thích ăn gì nhé.” Mẹ Từ vô cùng ân cần còn rất xinh đẹp.

Thời gian dường như phá lệ hòa nhã với bà, hầu như không để lại dấu vết dư thừa gì trên người bà, chẳng qua chỉ có khuôn mặt càng nhu mì ấm áp hơn mấy phần mà thôi.

Mẹ Từ vô cùng dịu dàng với cô, làm Thời Thần vô tình nhớ đến mẹ mình.

Trong tâm cô một trận chua xót.

Ngay cả sự căng thẳng trước đó cũng được giải tỏa không ít, hít thở hai hơi, mỉm cười gật đầu với mẹ Từ: “Vâng, cô.”

“Cô còn đang mong cháu đổi cách gọi cô là mẹ sớm hơn đấy.” Mẹ Từ cười nói.

Tiếng xưng hô này thực sự đã xa cách Thời Thần quá lâu rồi.

Cô lại gật đầu thêm một cái.

Bố mẹ của Từ Lâm Thanh cũng nhìn ra tâm trạng của cô gái nhỏ đột nhiên không đúng, nhưng cũng không nghĩ mấy, chỉ cho rằng mình hỏi nhiều quá khiến Thời Thần căng thẳng.

“Lâm Thanh, mẹ xuống bếp xem thế nào, con dẫn Thần Thần đi một vòng quanh nhà chúng ta, xem phòng con đi, đợi lát nữa sẽ gọi các con xuống ăn cơm.”

Từ Lâm Thanh đương nhiên hiểu được Thời Thần đang nghĩ gì, gật đầu đáp: “Vâng.”

… Vì vậy, lần đầu tiên bạn học Thời Thần được ngắm phòng của Từ Lâm Thanh.

Bố trí thống nhất dựa theo phong cách cá nhân của Từ Lâm Thanh.

Bố cục tổng thể màu xanh trắng, trông vô cùng sạch sẽ tươi mát, trong phòng không có nhiều đò, ngoại trừ giường, bàn, ghế và tủ quần áo ra, điều thu hút sự chú ý nhất chính là một chiếc kệ lớn ngăn nắp.

Một nửa kệ chứa đầy các loại sách khác nhau, từ văn học, nghệ thuật đến sách chuyên môn của Từ Lâm Thanh, rực rỡ muôn màu.

Mà nửa còn lại…

Vẻ mặt Thời Thần kinh ngạc: “Khiếp.”

Không phải là do cô kém hiểu biết đâu.

Cô chỉ biết Từ Lâm Thanh là người cực kỳ ưu tú, nhưng dường như không có bất kỳ khái niệm cụ thể nào về “xuất sắc đến mức nào”.

Vì vậy, bây giờ bỗng dưng nhìn thấy nửa chiếc kệ tường chất kín các loại cúp và giấy chứng nhận của Từ Lâm Thanh, cô thực sự bị sốc.



Những thứ trên giá trước mặt Thời Thần không thể với tới, nên chỉ có thể cầm cúp ở chỗ thấp hơn xem.

Giải Đặc biệt cuộc thi Tiếng Anh dành cho học sinh THPT Quốc gia lần thứ 11.

Giải Nhất Cuộc thi Lập trình Sinh viên Đại học Quốc gia lần thứ 25.

Giải O Cuộc thi Toán học Sinh viên Cao đẳng Hoa Kỳ về Mô hình hóa.

…..

Từ từ, Thời Thần không dám chạm vào những chiếc cúp đó.

Hàm lượng vàng một cái so với một cái đều cao, quả thực quá quá kinh khủng.

Mà điều khủng bố nhất là những giải thưởng của Từ Lâm Thanh không phải chỉ là giải học thuật này, thậm chí còn có cả những giải thưởng mà anh giành được khi tham gia cuộc thi piano ở trường trung học…

Một lần nữa Thời Thần lại có thêm đột phá nhận thức mới về Từ Lâm Thanh trong lòng mình.

“Còn có chuyện gì anh không làm được nữa không?” Thời Thần quay đầu hỏi Từ Lâm Thanh.

Vốnchỉ thuận miệng hỏi một câu hỏi thôi, nhưng Từ Lâm Thanh lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ: “Thực ra thì có khá nhiều điều anh không biết, như trước đây anh chỉ học nhập môn tiếng Đức đơn giản, lần trước bị Dư Hưng kéo đi học kèn harmonica, thổi được hai ngày đã bỏ rồi.”

Thời Thần dừng một lúc rồi phá lên cười.

“Này, hóa ra anh cũng có lúc bỏ cuộc cơ đấy?”

Biểu cảm của Từ Lâm Thanh còn khó tin hơn biểu hiện của Thời Thần: “Anh cũng đâu phải là thần tiên gì, tất nhiên có rất nhiều thứ không thể và không muốn học rồi.”

…Té ra anh không phải là thần tiên à.

Từ Lâm Thanh liếc mắt một cái đã nhìn ra Thời Thần đang nghĩ gì, không nhịn được buồn cười, vỗ đầu cô một cái: “Mỗi ngày em đều nghĩ cái gì đấy?”

Thời Thần nhanh chóng che đầu mình, trừng anh: “Đừng có vỗ đầu em, em đã vốn không thông minh rồi!”

“Hiểu rõ bản thân mình phết nhỉ.”

“…..”

Thời Thần lại trừng mắt nhìn anh.

Đồ trong phòng Từ Lâm Thanh thực sự rất thú vị, Thời Thần đi dạo phấn khích đến mức không thể dừng lại được.

Ngược lại Từ Lâm Thanh lại có thái độ vô cùng dửng dưng, để bạn gái ngắm qua ngắm lại mọi thứ, không hề có suy nghĩ ngăn cản cô.

Thời Thần có chút khó hiểu: “Anh không sợ em tìm được cái gì không thể xem sao?”

“Kiểu như mấy bức thư anh viết cho em nhưng không gửi đi á?”

Thời Thần: “…..”

Cô còn có thể nói gì nữa đây

Thời Thần ngồi lên giường Từ Lâm Thanh, đánh giá: “Mềm ghê.”

Từ Lâm Thanh kéo ghế ngồi đối diện cô.

“Thần Thần,” anh dừng lại, “Mẹ anh sẽ đối tốt với em.”

Từ Lâm Thanh không nói gì, nhưng Thời Thần bỗng dưng như được an ủi rất nhiều.

Thật ra cô đã quen với nỗi buồn bất chợt trong tâm, nhưng thói quen thì là thói quen, có Từ Lâm Thanh ở bên cạnh, sẽ có người vỗ về cô những chuyện này.

Thời Thần đứng dậy, ôm lấy Từ Lâm Thanh.

Cô hôn lên môi Từ Lâm Thanh: “Ừm, em biết rồi, em cũng rất mong chờ một ngày có thể gọi “mẹ” một lần nữa.”

“Thần Thần, Lâm Thanh, ăn…”

Giọng mẹ Từ đột ngột dừng lại.

Bà thấy rõ tư thế của con trai và con dâu tương lai nhà mình trong phòng, sửng sốt một chút rồi vội vàng dừng lại: “Aiz, không sao không sao, chưa vội ăn cơm, các con tiếp tục các con tiếp tục đi.”

Vừa nói, mẹ Từ vừa xoay người bước ra ngoài, hết sức chu đáo giúp hai người đóng cửa lại.

Thậm chí Thời Thần còn có thể nghe thấy tiếng mẹ Từ lẩm bẩm ngoài cửa: “Thật là, hai đứa nhỏ làm chuyện này còn không biết đóng cửa vào…”