Khi Chúng Ta Lớn Lên

Chương 16



Dì của Chinh tất nhiên đồng ý. Nhưng đều khiến dì khó xử chính là không thể lên dự thi cùng Chinh. Vốn làm ở một xưởng may, việc xin nghỉ đã rất khó khăn. Chinh không muốn làm dì phiền lòng nên cô tỏ ra đáng tin cậy nói:

"Không sao đâu dì, có thầy cùng các bạn nữa ạ."

Người dì thoáng phiền muộn nhưng cháu mình đã nói vậy, bà cũng không nói thêm được gì. Dường như nhớ lại điều gì, dì hỏi:

"Con thi vẽ là tự chuẩn bị chì cùng màu phải không?"

Chinh gật đầu rồi lại lắc đầu:

"Đó là thi ở trường, hiện giờ con thi ở huyện nên màu cùng chì sẽ do thầy cô chuẩn bị ạ."

Nghe nói thế, người dì cũng yên tâm phần nào. Nếu học sinh tự chuẩn bị, dì chắc hẳn sẽ sắm cho Chinh màu cùng chì mới. An ủi cùng khích lệ cháu gái đôi lát, dì lại tiếp tục công việc trên tay mình. Tiếng máy may lạch cạch vang lên trong chiều muộn. Chinh nhìn ánh tà chiếu lên lá cây, tiếng thở dài chìm theo cơn gió nhẹ.

Thoáng chốc, những bữa luyện vẽ để cấu trúc lại nét cũng như cách phối màu cho học sinh dự thi đã xong. Các bạn đại diện trường vừa háo hức vừa lo sợ bởi vì quy mô của cuộc thi vẽ này đã không gom gọn lại ở một ngôi trường nữa mà gom nhiều trường ở nhiều huyện, được tổ chức hẳn ở trường cấp ba trên tỉnh để có thêm phòng cùng chỗ ngồi dự thi. Ở huyện cũng có các trường tiểu học khác đăng ký tham gia nên học sinh được gom chung lại cùng xuất phát lên tỉnh. Trường Chinh lần này phụ trách dẫn đoàn. Trước khi lên xe, thầy tổng phụ trách cùng cô mĩ thuật đã đứng dưới xe, cầm danh sách học sinh để điểm danh rồi sắp xếp chỗ ngồi. Việc có đến tám trường tiểu học trong huyện rất khó để kiểm soát. Nhưng với kinh nghiệm bao năm của thầy, đây là một chuyện không mấy tốn sức. Rất nhanh, học sinh đã yên vị trên chỗ ngồi. Chinh bị say xe nên cô nép mình vào một góc bên cửa sổ, chợp mắt để bản thân bình tĩnh đôi lát trong khi các học sinh khác hát hò theo cô mĩ thuật nhằm khuấy động không khí, để tâm lý các bạn thả lỏng hơn.



Chinh nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc xe cũng đã dừng trước địa điểm thi.

Học sinh lục tục xuống xe theo chỉ thị của thầy cô. Thầy dẫn đoàn an bài các bạn chỗ ngồi, phát bánh mì rồi mọi người bắt đầu ăn sáng.

"Chín giờ sẽ bắt đầu thi nên các em theo thầy tập trung trước phòng thi để giám thị điểm danh." Thầy tổng phụ trách nói sau khi thấy các bạn hầu như đã ăn xong.

Học sinh vâng dạ, trật tự theo thầy hướng về phòng thi.

Mỗi huyện được phân vào một phòng và tùy theo số lượng học sinh mà sắp xếp chỗ ngồi cho ổn thỏa. Chinh nhận lấy màu, chì và tẩy từ trên tay cô mĩ thuật. Cô bé nói tiếng cảm ơn sau đó bước xuống xếp hàng.

"Chinh, cố lên em nhé!" Cô mĩ thuật nhỏ giọng khích lệ.

Chinh quay người lại, mỉm cười đáp:

"Em sẽ cố gắng."

Đến giờ, giám thị đọc tên cùng kiểm thẻ học sinh mới cho thí sinh vào phòng. Ổn thỏa đâu vào đấy, thầy cô mới phát đề và bắt đầu tính giờ.

Chinh mặc dù bình tĩnh hơn so với các học sinh nhưng khi thấy tên chủ đề vẽ, cô đã không thể nào giữ được sự trầm ổn của mình.

Chủ đề của cuộc thi lần này là "Gia đình".

Chỉ vỏn vẹn hai từ.



Gia đình sao? Thế nào là gia đình?

Chinh chua xót nghĩ.

Linh cảm để vẽ là một điều gì đó khó cầu. Lúc thì ào ạt như suối, lúc thì khô cằn như đất hạn. Và tình cảnh của Chinh bây giờ, là không có linh cảm gì để vẽ.

Từ lâu, cụm từ "gia đình" là thứ gì đó tối kỵ trong lòng Chinh. Mặc dù dì đối tốt với Chinh, cô rất cảm kích nhưng sâu thẳm trong lòng đây không phải gia đình cô mong muốn mặc dù Chinh không biết định nghĩa của nó như thế nào. Cô không thể nào vẽ đại một cái gì đó vì vẽ đối với cô là một thứ cần nghiêm túc, tỉ mỉ mà không phải hời hợt, cẩu thả.

Phải làm sao?

Khi đã qua phân nửa thời gian, tờ giấy làm bài của Chinh vẫn trắng nhách trong khi học sinh xung quanh có người đã lên hẳn màu vẽ.

Chẳng lẽ từ bỏ sao?

Cũng được, vốn dĩ từ đầu Chinh cũng là kẻ thất bại trong mắt cha mẹ rồi thì lần này có như nào cũng đâu sao đâu?

Chỉ là cuộc thi vẽ mà thôi.

Chinh buông hẳn bút vẽ, giám thị cũng chú ý đến. Thầy đi lại chỗ Chinh nhìn xem vì sao cô bé không có động tác gì nữa.

Tờ giấy trắng.

Thầy nhìn thoáng qua, học sinh không được nộp giấy trắng nên lên tiếng nhắc nhở:

"Em không biết vẽ gì cứ vẽ cho có cũng được vì cuộc thi này không cho phép nộp giấy trắng."

Sợ Chinh mất tập trung, thầy nói xong bèn lên trên bục giảng đồng thời thông báo hơn phân nửa thời gian đã trôi qua.

Chinh chấp nhất với vẽ nên chuyện vẽ cho có là không thể xảy ra. Cô cũng không muốn phụ lòng nhiều người, các thầy cô ở trường đã đặt niềm tin vào Chinh và kể cả Thuyên nữa.

Nhớ đến ánh mắt kiên định của Thuyên dành cho mình, Chinh dường như ngộ ra điều gì đó.

Cô bắt đầu cầm bút chì lên và phác họa. Chinh bôi bôi, vẽ vẽ. Tờ giấy trắng đã dần dần phủ lên những đường chì rậm rạp.

"Còn mười lăm phút nữa nhé! Các em tranh thủ lên màu đi."

Nghe tiếng, Chinh ngẩng đầu nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống và tập trung động tác trên tay. Mười lăm phút là không đủ nếu muốn một bức tranh sinh động nên Chinh làm liều. Cô nhớ lại những bài vẽ khối, tĩnh vật ở lớp và bắt đầu di bút.

Nếu đã không thể lên kịp màu Chinh sẽ dùng hai màu trắng đen để hoàn thiện bức tranh.