Khi Ánh Sao Run Rẩy

Chương 1: Ngôi sao thứ nhất



Khương Sơ Nghi ngồi tại phim trường Hoành Điếm đợi một buổi sáng, cô bị ép nghe chuyện nhà của mấy diễn viên quần chúng bên cạnh trong mấy tiếng liền. Cuối cùng sau giờ cơm trưa, nữ chính tới muộn mới thong dong đến.

Sau mười phút diễn, theo một tiếng hô cut của đạo diễn, cô đóng máy kết thúc phần diễn của mình.

Im lặng thu dọn đồ đạc, người còn chưa kịp ăn một bữa cơm với đoàn phim là đã bị lôi đi gấp.

Khương Sơ Nghi kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, đeo xong khẩu trang rồi đưa vali cho trợ lý nhỏ.

Xe hẹn trước tầm mười phút là đến, trợ lý nhỏ vừa xác nhận địa điểm với tài xế, vừa quay đầu nhìn Khương Sơ Nghi đang ôm tay, cúi đầu không biết đang tự hỏi gì, con bé không khỏi bối rối: "Chị, sao hôm nay chị thần bí thế, mình đâu có nổi tới vậy đâu?"

Khương Sơ Nghi đưa tay chọt vào trán cô bé: "Có em mới nói chuyện với sếp như thế đấy."

Trợ lý nhỏ cười hì hì hai tiếng.

Muốn nói mà nổi tiếng thì Khương Sơ Nghi chắc chắn không dính tới nổi. Nhưng gần đây đúng thật là không yên ổn lắm.

Khoảng thời gian này, Tấn Phi tung ra bộ phim cổ trang < Thành Kính Chi Nhận>, là một bộ phim lớn quy tụ nhiều lão làng, chẳng qua là vai của Khương Sơ Nghi là một tỳ nữ thảo mai có kết cục thê thảm.

Suất diễn không nhiều lắm, nhưng rất dễ đem lại sự căm ghét.

Tuy nói làm ngôi sao nhất định phải có tố chất tâm lý, nhưng mấy năm nay cô không nóng không lạnh, đã quen làm nhân vật râu ria, cho nên hai ngày nay đột nhiên có người mắng cô làm cô không quen nổi.

Xe chạy từ Nghĩa Ô tới Thượng Hải.

Vừa vào cao tốc trời bắt đầu mưa, Khương Sơ Nghi cuộn người thành một cục làm ổ trên ghế ngồi.

Trong tuần này, mấy ngày liên tục toàn là cảnh đêm, cô nhắm mắt ngủ chưa tới năm tiếng, đầu lại bắt đầu đau.

Khương Sơ Nghi hơi mỏi mệt: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Cao Nịnh gọi điện thoại, lắc lắc vé trên tay: "Đợi lát nữa có một hoạt động."

Khương Sơ Nghi nhận lấy, nhìn tới nhìn lui.

Fierce CN 20 20.

Lễ hội âm nhạc à?

Khương Sơ Nghi nghi ngờ: "Đây là hoạt động gì đấy? Sao không ai nói trước với em."

Cao Nịnh cười thần bí: "Lão Tần đưa vé, dẫn em đi gặp người khác."

Khương Sơ Nghi ấn điện thoại xem giờ, ngẫm lại rồi hỏi: "Đợi lát nữa tới Thượng Hải phải trang điểm hả chị? Em phải về nhà một chuyến."

"Sao vậy?"

Cô thành thật trả lời: "Về xem Ruby ấy."

"..."

Cao Nịnh nheo mắt, hơi khó thở: "Sao em đi tới đâu cũng nhớ con thỏ phá phách đó vậy?"

Mặt mày Khương Sơ Nghi buồn bực, im lặng một lát, vẫn không nhịn được nói: "Em gái em bảo gần nhất nó ăn không ngon, không chịu ăn gì hết."

Cao Nịnh thật sự phục cô: "Tốt xấu gì em cũng là ngôi sao nữ, cả ngày có thể nghĩ tới việc chính được không?"

Là một nhân vật vô hình không có tiếng tăm, mà dường như mọi người đều biết Khương Sơ Nghi thích thỏ, điều duy nhất trên cả người cô có thể thoát vòng* có lẽ chính là sở thích khác với người thường của cô - ăn cơm, đi ngủ, chơi với thỏ.

*Thoát vòng (出圈): nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.

Có thể gần đây lại có thêm một cái nữa - nô tỳ rửa chân xảo trá gian dối.

Tới Thượng Hải mưa ngừng, trợ lý nhỏ đưa Khương Sơ Nghi về nhà một chuyến.

Dù Khương Sơ Nghi không phải là khách quý tại sân nhà trong lễ hội âm nhạc chiều nay, mức độ nổi tiếng bình thường, nhưng từ trước tới giờ cô rất tôn trọng nghề nghiệp của mình, tuyệt đối không để mình lôi thôi đi gặp mặt người khác.

Cho Ruby ăn xong, Khương Sơ Nghi đắp mặt nạ, nghiêm túc trang điểm, uốn cong mi, mặc một chiếc áo len ngắn tay vàng nhạt và quần short jean, mang khẩu trang cùng với kính râm rồi mới ra khỏi cửa.

Dựa theo địa chỉ là Cao Nịnh gửi, Khương Sơ Nghi và trợ lý nhỏ đón xe đi qua. Không ngờ rằng đó là một club có vị trí bí mật, hai người lần mò rất lâu mới tìm ra.

Còn chưa đi vào sàn nhảy mà đã nghe được tiếng âm nhạc ầm ĩ đập dồn dập. Dõi mắt nhìn qua, đó là một thế giới hoàn toàn khác với phong cách tối tăm: Có thể thấy trên tường đầy những hình vẽ nguệch ngoạc ma quái, poster và dây chuyền Cuban, cùng với các loại đầu lâu có hình thù kỳ quái được phun sơn, thể hiện một phong cách hiphop phóng khoáng.

Đi sau các cô tới chỗ xét vé là một đám thanh niên trẻ tuổi, một số tụ tập hút thuốc không ngơi tay, đeo dây chuyền vàng mang kính đen, thốt tra hai câu gì đó làm người ta không rõ là có phải dòng nhạc hiphop bờ Tây hay không.

Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy một anh trai nào đó có hàm răng sứ bọc kim cương sáng bóng.

"..."

Cô bình tĩnh dời tầm mắt đi.

Không biết người xếp hàng ở phía trước có phải ra sự cố gì không, cô đợi rất lâu mà dòng người vẫn bất động. Vất vả lắm mới gần vào được sàn nhảy, người kiểm vé cho cô là một chị gái, ở đây không có nhiều người ăn mặc bình thường nên điều này khiến Khương Sơ Nghi càng yên tâm hơn chút.

Chị gái nhắc nhở: "Cần cởi khẩu trang và kính râm nhé."

Khương Sơ Nghi làm theo.

"Ui, cô bao lớn rồi?" Chị gái tất nhiên không nhận ra Khương Sơ Nghi, nhìn nhìn chứng minh thư của cô để xác nhận: "Vị thành niên không được vào sàn nhảy."

"Tôi hơn hai mươi rồi." Khương Sơ Nghi đeo khẩu trang vào.

"À à, nhìn cô trẻ lắm." Chị gái cười dịu dàng, đưa đồ lại cho cô, hỏi: "Độc thân sao?"

"Đúng vậy."

Chị gái đưa cho cô một cái vòng tay: "Viết tên và cách liên lạc lên đây."

Khương Sơ Nghi cầm bút trên bàn, làm theo.

Thấy cô đã viết xong, chị gái giúp cô mang vòng tay vào, cười ranh mãnh: "Có thể trao đổi vòng tay với bạn nhé, chúc cô chơi vui vẻ."

...

...

Sàn nhảy trong club đã bắt đầu nóng lên, Khương Sơ Nghi nhắn tin cho Cao Nịnh.

Người vừa rồi vẫn luôn thúc giục cô có mặt đúng giờ mà hiện tại lại không gấp tí nào, gần mười phút sau mới nhắn lại: "Tự em đi chơi trước một lát đi, có việc thì tìm em."

Cô đứng im tại chỗ, nhìn một vòng xung quanh.

Trợ lý nhỏ ngo ngoe không kìm nén được sự phấn khởi muốn chạy đi, chỉ chờ Khương Sơ Nghi gật đầu cái rụp là con bé sẽ lập tức bay vào biển người đông đúc kia.

Tiếng nhạc điện tử đập bùm bùm bên tai làm mỗi dây thần kinh trong tai cô như đang nhảy disco điên cuồng. Khương Sơ Nghi chờ một hồi cảm thấy thở không nổi nữa. Cô tìm một góc yên tĩnh, cầm chai champagne tự rót, cố gắng làm mình cảm thấy ổn hơn chút.

Là một người uống rượu không giỏi mà thích uống, bên cạnh cũng không ai trông coi. Ít khi nào Khương Sơ Nghi được buông thả tới vậy, hai ly trôi xuống bụng mà đã nhanh chóng cảm thấy lâng lâng.

Đuổi hai người tới bắt chuyện làm quen, cô vừa đặt ly rượu xuống thì đã bị nước tạt vào.

Ngẩng đầu nhìn lên, không biết trên khán đài là vị rapper ngầm nào, vừa thấy là một vị lão làng có tiếng đang nhảy disco xăm kín tay và mái tóc nhuộm lộn xộn, cầm một bình nước suối trong tay đang cố lắc lắc.

Ánh đèn giữa sàn nhảy chớp tắt làm người ta lóa mắt choáng đầu. Khương Sơ Nghi lảo đảo đi theo bảng hướng dẫn tìm thấy chỗ cầu thang rồi đẩy cửa đi ra.

Nơi này ít người ra vào vừa không có camera an ninh. Cô ngồi xuống cạnh xà ngang của hộp điện, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau chỗ bị ướt.

Hai mắt Khương Sơ Nghi trống rỗng, lưng tựa vào bức tường phía sau nghỉ ngơi một lát.

Bỗng nhiên, một giọng nữ lí nhí vang bên tai. Khương Sơ Nghi khẽ cúi người, ló đầu ra.

Hai người, một nam một nữ, một trước một sau đi vào.

Cách cô một chỗ rẽ xa vài bước chân. Chàng trai mặc chiếc áo ngắn tay rộng rãi sẫm màu, đội mũ lưỡi trai đang dựa vào cửa cầu thang.

Anh khẽ cúi đầu, một tay đốt thuốc, tư thế có vẻ hơi lười biếng.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng đỏ tươi lóe lên.

Hai tiếng lạch cạch vang lên, bật lửa đóng lại.

Cô gái xoắn tay sau lưng, không biết đang thì thầm điều gì đó.

Rõ là ra vẻ bình tĩnh, mà lại ngượng ngùng và hồi hộp.

Mà người kia ngậm điếu thuốc trông không hứng thú lắm, tự nhiên làn khói phiêu diêu nhẹ nhàng trôi qua giữa làn môi.

Chỗ này không đủ sáng, ánh sáng bị cản lại tạo thành một vùng tối đen mờ ảo, tự dưng làm hình ảnh mơ hồ kia trở nên quyến rũ.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Có lẽ là phát hiện người thứ ba không đúng lúc, chàng trai nhanh chóng ngẩng đầu nhìn. Khương Sơ Nghi không phản ứng kịp, đúng lúc chạm trúng anh mắt anh.

Khói bị giữ lại giữa đôi môi, gương mặt anh vừa mơ hồ vừa lạnh nhạt. Vỏn vẹn vài giây sau, Khương Sơ Nghi ngồi thẳng người lại.

Lấy điện thoại ra nhìn giờ giấc, hai tay Khương Sơ Nghi choàng trước đầu gối, tiếp tục dựa vào vách tường chờ.

Chuyện này vô cùng bình thường, cô cũng chả có hứng thú hóng chuyện. Nhưng nơi này là góc chết lắp đồng hồ điện, đầy đồ linh tinh chất đống, đường đi đã bị hai người kia chiếm giữ làm cô muốn đi mà đi không được.

Vài phút qua đi, đèn cảm ứng trong cầu thang tắt ngúm, Khương Sơ Nghi áng chừng hai người kia đã xong việc.

WeChat rung liên tục, Cao Nịnh nhắn mười mấy tin nhắn hỏi cô đi đâu rồi.

Khương Sơ Nghi vội vàng đứng dậy, cúi đầu vừa đi ra ngoài vừa trả lời tin nhắn. Chưa đi được hai bước, cô chợt vấp ngã rồi lảo đảo.

Cô kêu lên một tiếng theo phản xạ.

Đèn trong hành lang sáng lên, chàng trai dập điếu thuốc, thoáng đứng thẳng dậy: "Xin lỗi, làm cô sợ rồi à?"

Giọng nói không nhẹ không nặng, âm điệu trầm thấp dịu dàng.

Khương Sơ Nghi mù mờ nhìn anh đeo khẩu trang.

Phản ứng đầu tiên trong đầu là giọng anh nói chuyện vô cùng dễ nghe.

Cô lùi về sau hai bước, khoảng cách giữa hai người lúc đó chừng hơn 1m. Chỉ vài giây trôi qua, Khương Sơ Nghi đã bình tĩnh trở lại, nhìn phía sau anh.

Hình như cô gái tỏ tình lúc nãy đã đi rồi, nhưng có thêm một người khác. Người này mặc âu phục giày da, đeo tai nghe, giống như vệ sĩ.

Thấy Khương Sơ Nghi nhìn lại đây, anh ta gật đầu ra hiệu: "Thưa cô, ngại quá, tôi cần xác nhận xem trên người cô có thiết bị chụp ảnh chuyên dụng hay không."

Nghe xong, Khương Sơ Nghi hiểu ngay: "Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải phóng viên, trên người tôi chỉ có một cái điện thoại mà thôi."

Mắt Khương Sơ Nghi lại lướt qua người chàng trai kia, nhìn anh thong thả tựa vai vào tường, nhìn anh chăm chú trong phút giây ngắn ngủi.

Nương theo ánh sáng, vai người này rất rộng, thân hình vừa cao vừa gầy, nửa gương mặt còn lại bị vàng nón che lại chìm trong bóng tối.

Ánh sáng trong tầng cầu thang mờ ảo, cô chỉ thấy rõ đôi mắt kia khẽ ngước lên, trầm lắng bí ẩn như tẩm trong màu mực, nửa chìm nửa nổi, nhìn cô chăm chú, như se se lại, mê hoặc không nói nên lời.

Có lẽ là người trong ngành đi chơi bời, nhưng thật sự vô cùng cẩn thận.

Vệ sĩ xin lỗi cười cười: "Vậy cô có thể đưa di động cho tôi xem tí được không?"

"Ngại quá, làm phiền rồi."

Không biết vì sao, men say chậm rãi dâng lên, cô nhìn thẳng vào chàng trai đeo khẩu trang kia.

Thấy cô nhìn mình không thèm nói gì, chàng trai tựa nhẹ vào tường, chủ động nói: "Quen tôi à?"

Khương Sơ Nghi nhíu mày: "Anh yên tâm, tôi không thấy rõ anh là ai, cho dù thấy rõ thì chưa chắc là quen biết."

Anh ừ một tiếng, im lặng nhếch khóe môi.

Đang nói, Cao Nịnh vừa gọi điện vừa oanh tạc Wechat. Cô lập tức cảm thấy không ổn, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô bị vệ sĩ cản lại: "Xin lỗi, thưa cô -- "

Khương Sơ Nghi rụt người lại, điện thoại trượt xuống đập lên nền gạch men vang lên âm thanh lanh lảnh.

Cô hít sâu hai lần, đè nén tức giận: "Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không phải phóng viên, tôi cũng không chụp lén."

"Bây giờ tôi có công việc." Khương Sơ Nghi tháo vòng tay ném cho anh: "Trên đây có ghi cách liên lạc của tôi, nếu sau đó có vấn đề gì thì anh cứ tìm tôi, hoặc là bây giờ tôi gọi thẳng cho bên cảnh sát, đợi lát nữa để cảnh sát xử lý."

Nói xong, Khương Sơ Nghi chuẩn bị khom lưng nhặt điện thoại, thế mà có người nhặt sớm hơn, cô rụt tay lại.

Anh hơi cúi người, một tay chống lên xà ngang, nhặt điện thoại ở dưới đất lên đưa cho cô.

Hai người đối mặt.

Khương Sơ Nghi do dự hai giây, nghiêm mặt nhận lấy.

Vệ sĩ chần chừ nhìn về phía người đó.

Chàng trai im lặng một lát: "Hình như màn hình điện thoại của cô bị vỡ rồi."

"Hả?" Khương Sơ Nghi cúi đầu nhìn, thuận miệng nói: "Không sao, cầm đi sửa tí là được."

Anh đưa tay sang người bên cạnh: "Đưa tôi cây bút."

Ánh mắt anh lướt qua vòng tay trên tay, xác nhận với cô: "Cô Ruby à? Là tên cô sao?"

"Ừm." Khí thế Khương Sơ Nghi trả lời yếu đi hẳn.

Chàng trai gật đầu, vòng tay viết một chuỗi gì đó ở mặt sau rồi đưa cho cô: "Trên đây có số điện thoại tôi, nếu cô có cần đổi điện thoại thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, đêm nay thật sự xin lỗi."

Cơn tức giận của Khương Sơ Nghi vơi đi.

Người uống quá nhiều sẽ bớt thông minh, cô chậm rãi nói: "Anh là ngôi sao đúng không, sau này có la cà thì chú ý xíu, đừng tới nơi công cộng rồi làm người qua đường vô tội gặp rắc rối."

Chàng trai dừng động tác đóng nắp bút, lẳng lặng đánh giá Khương Sơ Nghi. Ngay sau đó, anh cười cười: "Tôi biết rồi."

*

Cao Nịnh gọi Khương Sơ Nghi hai cuộc mà không ai bắt máy, chị ấy đi nửa sàn nhảy tìm người với trợ lý nhỏ, cuối cùng bắt được người ở một góc.

"Em làm cái gì đấy?" Lửa giận của Cao Nịnh dâng lên: "Mẹ nó, xíu nữa là chị định gọi bảo vệ tìm người rồi."

Khương Sơ Nghi nói: "Em vào toilet cho tỉnh rượu."

Cao Nịnh thấy cô vẫn còn tỉnh táo, hơi bớt giận, hừ lạnh uy hiếp: "Lần sau mà không bắt điện thoại chị sẽ vặn đầu em."

Nét mặt của Khương Sơ Nghi bình tĩnh như cũ, cô nhìn trái nhìn phải: "Đúng rồi, không phải là đi gặp người ta sao?"

"Đừng gấp, đợi lát nữa đi." Cao Nịnh ngước cằm: "Sắp bắt đầu rồi."

MC chính đang đứng trên khán đài giới thiệu khách quý bí ẩn sắp xuất hiện, nói được một nửa, đột nhiên tất cả ánh đèn đều tắt hết. Như là có dự cảm giống nhau, toàn khán phòng hiểu ngầm mà im lặng, sau đó có tiếng động sột soạt, cùng với luồng khói trắng dày đặc tuôn trào, không thể kìm được sự phấn khích đang dần lan tràn.

Giọng nói của Cao Nịnh mang theo sự hứng thú: "Tới rồi, tiết mục quan trọng của đêm nay."

Vừa dứt lời, tiếp đó, trên màn hình LED giữa sàn nhảy từ từ xuất hiện một logo màu đen đỏ. MC không biết đã im lặng rút lui khỏi sân khấu từ khi nào. Mọi người trên dưới, dường như là tất cả mọi người, khi thấy rõ cái logo kia đều reo hò bùng nổ không dứt, đâm thủng màng nhĩ, gào thét không thể dừng được.

Trợ lý nhỏ hoảng hồn, cũng phấn khích nắm tay Khương Sơ Nghi, nói lắp bắp: "Thế, thế mà là Tây Bạo!!!"

"Tây... Bạo à?"

Khương Sơ Nghi không hiểu gì sất nên không có phản ứng gì.

Trợ lý nhỏ dạt dào ngạc nhiên: "BloodXGentle đó chị, Tây Trang Bạo Đồ, cô Khương không lẽ không biết ư?"

Khương Sơ Nghi như suy tư gì đó: "À, thì ra là họ."

Làm sao mà cô không biết được.

Nhóm nam do ông chủ Ngu của IM thành lập, bây giờ nhóm này cũng là trụ cột hút tiền mạnh nhất của công ty.

Ba năm trước, BloodXGentle đột nhiên xuất hiện.

Trước đây chưa từng nghe qua tên tuổi của bốn người họ, trong khoảng thời gian ngắn dùng cách oanh tạc bùng nổ nhất để nổi tiếng. Làm nổi lên phong trào cuồng nhiệt vì thần tượng, vừa hút nhiều fan vừa trung thành, thậm chí không thể nói là fan trung thành, mà là một loại bệnh điên cuồng. Tất nhiên bọn họ đã mở đường máu giữa vòng vây ngôi sao hiện có, một đường bay lên tuyến đầu.

Không hề báo trước, tựa như một tiếng sấm nổ rền vang trên mảnh đất bằng phẳng, gió tanh mưa máu đầy trời, tung hoành trong giới tới long trời lở đất.

Nói một bước lên trời cũng không quá.

Trước đó Khương Sơ Nghi bận đóng phim, cũng không chú ý tới lắm, hơn nữa rất ít khi chạm mặt với bọn họ, cùng lắm chỉ là tin đồn.

Đa số việc này cô được nghe từ cô em họ, một antifan trung thành của Tây Bạo.

Câu cửa miệng ở nhà đại khái được chia làm: "Sự xuất hiện của nhóm gà bệnh dịch này chính là bắt đầu cho sự bất hạnh của giới giải trí", "Fan bọn họ xui xẻo cả đời", "Fan của Tông Dã toàn là mấy đứa khùng điên, đúng thật là khối u ác tính No.1 trước giờ chưa từng có"... Từ từ dã.

Chỉ nghe con bé miêu tả thôi là Khương Sơ Nghi đã cảm thấy điên cuồng, huống chi thỉnh thoảng có mấy ngôi sao nữ trong nghề bị fan Tây Bạo tấn công mắng chửi lên tận hotsearch với các loại từ ngữ khó nghe, cũng không biết đã trêu chọc gì tới bọn họ mà họ sắp xếp dịch vụ trọn gói tắm máu cả quảng trường*.

*Quảng trường (广场): Khi bạn lên weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, chỗ đó gọi là quảng trường.

Trường hợp máu tanh ấy đã làm một vị vô hình như Khương Sơ Nghi thừa nhận mức độ đẳng cấp đó, dẫn tới việc kính trọng mà lại né xa* với họ từ tận đáy lòng.

*Từ gốc: Kính nhi viễn chi (敬而远之).

Khi âm nhạc vang lên, ánh đèn chợt sáng lên, mọi người xung quanh nhao nhao lấy điện thoại hướng lên sân khấu.

Khác hẳn với đại đa số ca sĩ truyền thống theo phong cách nhẹ nhàng tình cảm, cơn bão của Tây Bạo vừa dữ dội vừa cuồng nhiệt, đập vào mặt người ta tám chữ to: Ông đây trâu bò số một thiên hạ.

Vài luồng ánh sáng mạnh khúc xạ, hai ba phút ngắn ngủi, mấy người đó gần như làm nổ tung nơi này.

Hát chính là Phục Thành, cậu ấy nhuộm mái đầu bạch kim nghịch ngợm, một chân đạp lên loa, xoay nhanh micro trên tay, vừa tương tác vừa hát, người dưới khán đài cũng bị cậu ấy thu hút, vội vàng lắc lư theo nhịp điệu của anh.

Khương Sơ Nghi luôn biết Tây Bạo nổi tiếng, nhưng không hình dung được cụ thể. Dù sao ra mắt đã lâu, quen nhìn cảnh hoa nở hoa tàn, người đi trà lạnh.

Bây giờ người bước vào cảnh lạ mới có thể cảm nhận được, cái gì mới là ngôi sao top đầu trong giới, vì sao có thể nổi tiếng bùng nổ trong một đêm.

"Ai trong số họ có độ nhận diện cao nhất?" Ánh mắt Khương Sơ Nghi nhìn khán đài mãi, hỏi cô trợ lý nhỏ bên cạnh.

Trợ lý nhỏ: "Hầu như sêm sêm nhau!"

"Em thích người đó." Trợ lý nhỏ đưa tay chỉ cho cô xem: "Chính là người chơi guitar bass*, thứ hai bên trái."

*Guitar bass đảm nhiệm phần âm trầm, cùng với trống làm nền tảng của ban nhạc.

Đúng lúc này màn hình lớn chuyển sang quay vào những người đó.

Ngũ quan của mấy người này đều vượt xa người thường, xương mày sâu, khôi ngô tuấn tú đứng chung một chỗ vô cùng có lực tấn công, thậm chí gợi cho người ta cảm giác không chân thật lắm.

Mà người trợ lý nhỏ chỉ, là Tông Dã.

Một chùm ánh sáng đúng lúc chiếu lên người anh.

Nghe thấy tiếng hô tên mình chợt hô lớn hơn, anh nghiêng đầu, thoáng nhìn lên.

Trên sân khấu mê ảo điên cuồng, giấy vụn bay lả tả rơi xuống, tất cả mọi người đều điên cuồng gọi tên "Tông Dã". Anh lại chẳng mảy may quan tâm, ánh mắt lười biếng nhìn xuống sân khấu, không biết đang nhìn cái gì.

Rõ ràng chỉ vài ánh nhìn, nói làm người ta chấn động linh hồn cũng không quá.

Khương Sơ Nghi vừa định nói, rồi sửng sốt.

"Sao vậy chị?" Trợ lý phát hiện vẻ bất thường của cô.

Cách rất nhiều người, Khương Sơ Nghi nhìn thẳng về phía anh.

Một giây, hai giây, ba giây... Có thể là ảo giác.

Nhất định là ảo giác, cô nghĩ thế.

Anh đang nhìn về phía cô.

Tất cả mọi người không thể nào phát hiện, thầm giấu trong biển người ồn ào náo động, Khương Sơ Nghi và anh đã đối mắt nhau như thế.

Giờ phút này Khương Sơ Nghi đã gần tỉnh rượu.

Sau khi nhận ra, cô xoay cổ tay, lật mặt còn lại của chiếc vòng ra ngoài, cố gắng tập trung nhìn lại thông tin liên lạc trên đó.

Chữ viết qua loa, rất khó nhìn.

Khương Sơ Nghi đưa cánh tay lên đỉnh đầu, liên tục tìm một góc độ có ánh sáng.

Cuối cùng, dưới ánh sáng của sân khấu ending, tất cả đốm lửa cháy rực chậm rãi chịu xuống, cô mới nhận ra cái tên mình luôn nhìn không rõ:

- - Tông Dã /tel: 133xxxx0209