Khi Ánh Dương Mỉm Cười

Chương 21



Tại một trung tâm thương mại nào đó.

"Đã chuẩn bị đồ suốt mấy ngày nay rồi, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ sao mẹ?"

Hoàng Đăng mang khuôn mặt chán muốn chết không ngừng than vãn bên tai mẹ mình.

"Tất nhiên là chưa đủ." Bà Thái Châu vừa nói vừa loay hoay nhìn khắp nơi: "Mẹ vẫn thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó."

"Mẹ ơi, bao nhiêu đây là nhiều lắm rồi. Qua bên đó nếu thiếu thứ gì con có thể tự mua được mà."

"Mẹ chỉ thích con trai mẹ mặc đồ do mẹ tự mua thôi."

Người mẹ nào đó vô cùng đắc ý nhìn cậu con trai nhà mình.

Bà chỉ có duy nhất một cậu con trai này thôi nên việc chăm sóc cho cậu đã là thói quen cũng như thú vui của một người mẹ như bà.

Nhìn con trai mình trở nên đẹp đẽ hơn, ai mà không thích chứ.

Hoàng Đăng hoàn toàn cạn lời, anh thực sự không còn từ nào để thuyết phục mẹ mình được nữa. Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, anh chàng có chút khó xử lên tiếng:

"Vậy thì.. mẹ tự chọn rồi kêu tài xế đến đón nha. Con có hẹn rồi, con phải đi trước."

Như sợ bà Thái Châu sẽ ngăn cản, nói rồi, Hoàng Đăng cũng lập tức xoay người rời đi.

"Không có con thì mẹ chọn kiểu gì?" Bà Thái Châu bất mãn nói với theo con trai.

"Dáng con trai mẹ chuẩn lắm nên mặc gì cũng đẹp. Con đi đây."

Bỏ lại câu này, anh chàng nào đó cũng chạy biến mất dạng.

Thành công thoát khỏi móng vuốt của mẹ mình, Hoàng Đăng chạy đến bãi đỗ ô tô vội vã lái xe rời đi.

Từ ngày biết mình sẽ ra nước ngoài du học, trong lòng Hoàng Đăng luôn có một mong muốn mãnh liệt.. Anh muốn đến gặp An Di.

Cơ mà, nhiều ngày như thế phải cùng mẹ đi khắp các trung tâm thương mại chuẩn bị đồ, ngày nào cũng tối muộn mới về đến nhà, anh thực sự không còn thời gian để đến tìm cô.

Hôm nay đã là thứ sáu, anh nhất định phải gặp An Di cho bằng được. Anh có linh cảm nếu hôm nay vẫn không gặp được cô anh cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại.

Giờ này chắc cô ấy đi làm về rồi.

Hoàng Đăng nghĩ bụng, thôi thì chạy thẳng đến nhà cô ấy. Dù sao anh cũng biết nhà cô ở đâu cơ mà.

Mất tầm ba mươi phút lái xe, chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi dừng lại trước căn nhà có cổng màu xanh quen thuộc.

Bên ngoài cổng nhà đóng kín, bên trong tối om không một ánh đèn.

Cô ấy chưa về nhà?

Đã gần 7 giờ tối!

Này là có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Trong lòng Hoàng Đăng không khỏi có chút hoang mang.

Đợi cô ấy một chút vậy.

Nghĩ rồi, anh chàng tiện tai bật một bản nhạc, điều chỉnh ghế ngồi thích hợp với tư thế sau đó từ từ nhắm mắt dưỡng thần.

Cả ngày hôm nay mệt chết anh rồi.

Thư giản thôi!

* * *

Một cô gái trên tay xách đầy những giỏ đồ lớn nhỏ đang tung tăng sải bước trên đường.

Tuyệt vời!

Giờ thì cô đã được nạp đầy năng lượng.

Thật mong đợi thử thách ngày mai quá đi mất!

Cách nhà khoảng vài bước chân, cô gái nhỏ mới phát hiện ra trước nhà mình có điểm gì đó khác thường.

Một chiếc xe đang đỗ trước cổng?

Là một chiếc Ferrari màu đỏ.

Này.. Lẽ nào?

Cô gái nhẹ nhàng tiến gần tới chỗ chiếc xe. Không hề do dự, cô áp sát mặt mình vào cửa sổ đảo mắt nhìn thật kĩ vào bên trong. Đến khi nhìn rõ tình huống trong xe, đôi mắt to tròn của cô cũng sắp rớt ra ngoài luôn rồi.

Hoàng Đăng?

Anh ta.. Anh ta lại có thể tìm đến đây.

Đã vậy còn ngủ say như thế.

Chuyện quái quỷ gì đây chứ?

Mặc kệ cho cô gái bên ngoài đang vò đầu bứt tai đặt ra hàng trăm câu hỏi vì sao, anh chàng nào đó vẫn đang nằm trong xe ngủ đến ngon lành.

Hít một hơi thật sâu, cô gái đưa tay gõ mạnh vào cửa xe vài cái. Lúc này, nghe động tĩnh bên ngoài, chàng trai mới miễn cưỡng mở mắt.

Cơ mà vừa mở ra anh chàng liền lập tức nhắm lại.

Chết tiệt!

Mình bị hâm sao? Lại có thể ngủ say đến thế? Đã vậy còn bị cô ấy bắt gặp.

Xấu hổ quá đi mất.

A a a a.. Không muốn không muốn ra chút nào!

Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, anh chàng nào đó mang theo vẻ mặt không chút tình nguyện mở cửa xe từ từ bước ra.

"Ha ha ha.. An Di. Trùng hợp thật!" Hoàng Đăng cười ha hả tìm cách chống chế.

Trùng hợp cái rắm.

Đây là nhà cô nhà cô đấy có được không. Nếu anh ta không cố tình chạy đến thì làm sao lại có mặt ở đây?

An Di dùng đôi mắt sắc bén quan sát chàng trai trước mặt không nhanh không chậm mở miệng: "Anh làm gì ở đây?"

"Tôi.. tôi nói tình cờ đi ngang qua đây em có tin không?" Hoàng Đăng đưa tay gãi gãi sau gáy hỏi lại một câu.

An Di không trả lời chỉ dùng ánh mắt "Anh xem tôi là con ngốc sao?" để đáp lại anh.

"Thôi được rồi tôi nói thật, tôi cố tình chạy đến đây để chờ em." Hoàng Đăng đầu hàng vô điều kiện.

"Chờ tôi? Chờ tôi để làm gì?"

"A.. Tôi.. tôi muốn gặp em." Hoàng Đăng có chút ngại ngùng cúi đầu.

"Tại sao lại muốn gặp tôi?" An Di vẫn như cũ lãnh đạm đặt ra thêm một câu hỏi.

"Hả? À, vì tôi muốn gặp thế thôi."

An Di hơi nhướng mày: "Vậy bây giờ gặp được rồi, anh về đi, tôi vào nhà đây." Nói rồi cô gái không chút do dự bước ngang qua người Hoàng Đăng.

Hoàng Đăng: "..."

Này.. Sao lại không giống với kịch bản anh vẽ ra chút nào.

Tình huống này không phải cô nên tỏ ra vui mừng hớn hở mời anh vào nhà sao?

Hoàng Đăng nhanh chóng gọi với theo: "A khoan.. khoan đã."

An Di dừng bước chân, cô máy móc nghiêng đầu nhìn anh: "Còn chuyện gì sao?"

Như sợ cô sẽ ngay lập tức rời đi, Hoàng Đăng nói với tốc độ khá nhanh:

"Tôi chờ em hơn hai tiếng đồng hồ, vậy mà vừa gặp mặt, em lại bảo tôi đi về, có còn nhân tính hay không?"

An Di vô tội đáp lời: "Tôi cũng đâu bắt anh phải chờ tôi hơn hai tiếng đồng hồ."

Hoàng Đăng nghẹn họng: "A.. Nhưng dù là vậy em cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ."

Tôi đây rất đau lòng à nha.

An Di chậm rãi bỏ hết túi lớn túi nhỏ trên tay mình xuống đất, cô khoanh hai tay trước ngực hất cằm hướng về phía Hoàng Đăng: "Vậy anh muốn sao?"

KO!

Hoàng Đăng đã hoàn toàn đờ đẫn.

Cô gái đứng ở đó, được ánh sáng của chiếc đèn đường bao phủ như thể cả người cô đang tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.

Lúc này, cô đang mặc trên người một chiếc váy ôm sát cơ thể tôn lên vẻ đẹp đẩy đà của người con gái mới lớn. Cô mang điệu bộ kia, ánh mắt như muốn đoạt mạng kia cùng đôi môi đỏ mọng kia hướng về phía anh hỏi anh muốn sao.

Anh muốn chạy đến ôm cô vào lòng.

Liệu anh làm thế có bị cô đánh chết tươi hay không?

A a a a a.. Hoàng Đăng tỉnh táo lại nào!

"Tôi.. tôi đói." Hoàng Đăng ấp úng mở miệng: "Hay là em đi ăn cùng tôi được không?"

An Di: "Anh đói, anh có thể tự đi ăn. Tôi không đói nên tôi nghĩ mình không việc gì phải đi cùng anh."

"A.." Hoàng Đăng nghẹn đến nỗi bật cười ra tiếng: "Gì vậy chứ? Thiệt tình.."