Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 11: C11




"Í? Không có thảm vậy chứ?" Lăng Phi nâng tay nhéo nhéo mặt mình, vô cùng ủy khuất mà nhỏ giọng nói thầm, nhưng vừa thấy Luyện Thiên Sương trừng sang, liền lập tức cấm thanh, nhận mệnh ngoan ngoãn ở bên cạnh cười làm lành.
2

Luyện Thiên Sương lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ngược lại đem kiếm hướng hồng y nữ tử kia, hỏi: "Cái tên bạch phát đầu(tóc trắng) kia đâu? Không đến cùng ngươi sao?"

Hắn không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, hồng y nữ tử lập tức cắn chặt khớp hàm, giọng căm hận nói: "Còn không phải đều là do các ngươi làm hại! Bạch Hổ đại nhân nguyên là đi tìm hiểu tin tức, kết quả lại bị hoa đào yêu kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng, ngay cả việc đứng đắn cũng vứt qua một bên."

Nghe vậy, Lăng Phi cùng Luyện Thiên Sương liếc nhau, trăm miệng một lời mà nói: "Thì ra là thế."

Xem ra bởi vì có quan hệ với bọn họ, ngay cả tiểu Đào cũng bị người tiên giới theo dõi, nhưng ở giữa không biết gây ra sai lầm gì, Bạch Thất Mộng lại đi mê đắm tiểu Đào am hiểu mị thuật kia, bày đặt mặc kệ chuyện đuổi bắt ma tinh, chỉ phái một con tiểu nha đầu không ra hồn đến đối phó bọn họ.
1

Lăng Phi suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, đôi mắt vừa chuyển, cười tủm tỉm nói: "Chủ tử nhà ngươi đã mắt nhắm mắt mở chuyện này, cô nương cần gì phải theo đuổi không từ?"

"Bạch Hổ đại nhân lần này hạ phàm, chính là vì đuổi bắt ma tinh chuyển thế. Chỉ có bắt tiểu quỷ này trở về, Bạch Hổ đại nhân mới có thể mau chóng trở về thiên đình, miễn cho bị yêu ma quỷ quái các ngươi dây dưa!"

"Ách? Xem ra việc này không có gì tốt lành. Nhưng mà......" Lăng Phi cúi đầu nhìn nhìn bàn tay mình, sau đó lại nhẹ nhàng súy một chút, cười nói, "Ta sớm đã biết cô nương giả trang tiểu Đào, lại vẫn là mặc cho ngươi sờ tới sờ lui giở trò, ngươi đoán xem là vì sao?"

"......" Hồng y nữ tử biến sắc, thất thanh kêu lên, "Có độc?"

Lăng Phi hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi giải thích: "Độc này sẽ không lấy mất tính mạng, nhưng cô nương gia chỉ sợ không còn được yêu thích. Bởi vì độc phát sẽ bắt đầu theo từ trên mặt, một chút một chút thối rữa tiếp thẳng đến khi toàn thân trên dưới che kín mụn mủ, tìm không ra một chỗ thịt lành lặn mới thôi."


Vừa dứt lời, chỉ thấy hồng y nữ tử sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, ngay cả đôi môi mỏng cũng mất huyết sắc, cắn răng không nói lời nào.

Lăng Phi nhân cơ hội thả giọng mềm mỏng, tiếp tục mỉm cười: "Ta kỳ thật một chút cũng không muốn cùng thiên giới đối nghịch, nhưng là lại luyến tiếc đại bàn(mập mạp) tiểu tử kia nhà ta, cho nên đành phải ra hạ sách này. Chỉ cần cô nương bằng lòng dàn xếp một chút, giải dược tự nhiên dâng......"

"Không thể! Không có mệnh lệnh của Bạch Hổ đại nhân, không đến lượt ta làm loại chuyện lấy việc công làm việc tư." Hồng y nữ tử xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, quả quyết nói, "Chỉ sợ ngươi không biết, ta cùng tỷ tỷ hai người...... Cho tới bây giờ như hình với bóng."

Sao?

Lăng Phi giật mình, hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, thầm kêu một tiếng không xong, tay áo giương lên, bạch cốt tiên bay thẳng ra ngoài, tính toán đem Lăng tiểu quai ngủ ở trên giường cuốn lại đây.

Nhưng dù sao vẫn là chậm một bước.

Ngay tại một khắc hắn huy tiên kia, một con chim to lớn lông tím phá cửa sổ mà vào, đem Lăng tiểu quai đang ngủ say sưa ngậm lên, quay đầu phi thẳng.

Mà hồng y nữ tử cũng thừa dịp rối loạn hóa ra nguyên hình, biến thành tiểu hồng điểu bay ra cửa sổ.

Trận này biến cố tới quá mức đột ngột, ngay cả Lăng Phi xưa nay bình tĩnh cũng phải rối loạn tay chân, mà Luyện Thiên Sương lại giận không thể át, chửi ầm lên vài câu, liền mang kiếm nhảy ra ngoài cửa sổ, biến ra thân rắn cực lớn đuổi theo.

Lăng Phi ngây người nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vàng vọt tới cửa sổ bên cạnh, kêu to: "Luyện tiểu xà, để ý có trá!"

"Xì xì!"


Đáp lại hắn chính là thanh âm cự xà phát ra.

Lăng Phi day day thái dương co giật phát đau, bất giác cười khổ.

Thật sự rất xằng bậy !

May mắn lúc này sắc trời đã tối, trên đường cũng không người đi đường, nếu không bị phàm nhân nhìn thấy bộ dáng này của Luyện Thiên Sương, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện ồn ào gì đây.

Con tiểu xà kia quả nhiên quá tự phụ, đấu đá lung tung, bất kể hậu quả.

Nhưng không biết tại sao, Lăng Phi lại cảm thấy Luyện Thiên Sương như vậy rất là đáng yêu, cho dù tương lai vì hắn gây ra phiền toái mà thu thập giải quyết tốt hậu quả, cũng là cam tâm tình nguyện.
3

Cho nên nói, một lớn một nhỏ kia cứ để gã nuốt sạch sành sanh là được.

Lăng Phi sờ sờ cái mũi, tự nhận xui xẻo mà thu hồi bạch cốt tiên, cũng đuổi theo.

Luyện Thiên Sương chỉ dùng thân rắn hành động, dọc theo đường đi lưu lại không ít dấu vết, cho nên Lăng Phi không phí khí lực nào liền vượt qua hắn, chính là không thấy bóng dáng hai quái điểu kia.


"Thế nào? Không đuổi theo được?"

"Nói nhảm." Cự xà hai mắt đỏ như lửa, thở phì phì nói, "Ta không bay."

Lăng Phi phát hiện hắn tuy đang ở xà hình, bộ dáng tức giận cùng với lúc bình thường không có khác biệt, cảm thấy thập phần thú vị, không khỏi bật cười thành tiếng.

Luyện Thiên Sương liền há to cái mồm to như bồn máu, cả giận nói: "Cười cái gì mà cười? Tiểu quai làm sao bây giờ?"

"Đừng lo lắng. Hai người kia một bị thương, một lại mang theo đứa nhỏ, chạy không quá xa được." Lăng Phi kiệt lực nhịn xuống cái tay muốn đùa Luyện Thiên Sương đang xúc động, quay đầu nhìn quanh bốn phía, cố ý đề cao thanh âm, "Hơn nữa, vị cô nương kia còn chưa đến lấy giải dược của ta đâu."

Luyện Thiên Sương nháy mắt hiểu được tâm tư của hắn, cũng đi theo giương giọng nói: "Ngươi thật sự đối nàng hạ độc dược?"

"Đương nhiên...... không phải." Lăng Phi chớp chớp mắt nhìn, tiếu dung khả cúc (cười tươi như hoa), "Chính là bột phấn huỳnh quang bình thường mà thôi. Cho nên hiện tại nếu là trốn ở đám cây cối gần đây, trên người nhất định phát quang."

Vừa mới nói xong, chợt nghe cách đó không xa có người nhẹ nhàng "Nha" một tiếng.

Luyện Thiên Sương nghe tiếng biết chỗ, đôi mắt đột nhiên lóe lên sát khí, bay nhanh vọt qua.

Lăng Phi vung vẩy cái roi trong tay, chậm rì rì lượn vòng tới lánh sau cái cây bên kia, khí định thần nhàn ở đó chờ người.

Không quá một lát sau, một đỏ một tím hai vị cô nương trốn thoát khỏi cự xà đang đuổi theo, các nàng thân dính rất nhiều rơm cỏ (rác), coi đến cực kỳ chật vật. Mà Lăng tiểu quai bị bắt đã sớm tỉnh, đang mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn tứ phía xung quanh.

Lăng Phi vội vỗ vỗ tay, cười nói: "Tiểu quai đừng sợ, cha tới cứu con đây."

"Ê, ngươi thành cha nó từ khi nào?" Luyện Thiên Sương từ sau đuổi kịp, há mồm cắn tử y nữ tử kia, đồng thời không quên trừng mắt cho một cái nhìn đầy uy hiếp.

1

"Sao? Ngươi không phục? Chức vị "mẹ" kia tặng cho ngươi là được, ta tuyệt đối không tranh giành." Vừa nói vừa vung roi ra cứu Lăng tiểu quai.
2

"Lăng, Phi!" Luyện Thiên Sương tức giận muốn chết, thân rắn xoay người, cũng vung cái đuôi ra. Cuối cùng vẫn là hắn nhanh hơn một chút, thuận lợi quấn lấy Lăng tiểu quai, tiểu oa nhi thích thú cười ha ha.

Lăng Phi liền nghiêng đầu, hắc hắc cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, cho ngươi giành được đấy."

"......"

Luyện Thiên Sương nhất thời không nói gì, rõ ràng không hề để ý tới, hết sức chuyên chú ứng phó tử y nữ tử kia. Chính là hắn đã muốn cắn người rồi, vừa muốn chiếu cố Lăng tiểu quai, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm(không đủ khả năng để thực hiện điều mong muốn), nhưng lại không chú ý tới hồng y nữ tử bị thương đang giãy dụa rút kiếm ra, ra sức hướng đuôi rắn chém tới.

Lăng Phi ở bên cạnh nhìn thấy nhất thanh nhị sở(rõ ràng), chỉ cần vung roi lên, có thể hóa giải mối nguy này. Nhưng trong lúc tâm niệm thay đổi như chớp, hắn dưới chân khinh điểm, dùng phương thức di hình hoán ảnh phi qua, hoàn toàn đứng chắn trước mặt hồng y nữ tử.
4

"Soạt!"

Cho tới khi máu tươi ấm áp phủ tràn thân thể, Luyện Thiên Sương mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy cánh tay phải từ vai của Lăng Phi bị chặt đứt, nhất thời máu tươi chảy ròng, tình trạng cực kỳ khủ.ng bố.
1

Luyện Thiên Sương bên tai ong lên một tiếng vang một chút, thoáng chốc hai tròng mắt trợn trừng, đảo mắt liền biến trở về hình người, một tay ôm chặt Lăng tiểu quai, tay kia đỡ lấy Lăng Phi đang lung lay sắp đổ, nói: "Ngươi...... Tại sao lại......"

Lăng Phi khẽ cười, vẫn là thái độ bất cần đời kia, giống như ai oán thở dài: "Sớm biết không thể giữ được cánh tay này, lúc trước nên để ngươi chém luôn cho rồi."
14