Khẩu Thị Tâm Phi (Bách Hợp)

Chương 88



Trương Nhất Linh vô thức nhìn Tề Cảnh, anh nâng cằm, chỉ vào xe của Tống Liu: "Muốn thì đi đi, em luôn phải nói rõ."

  Trương Nhất Linh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

  Cô và Tống Liu luôn phải nói rõ dù muốn hay không thì vẻ ngoài bình tĩnh của họ một ngày nào đó cũng sẽ tan vỡ.

  Cô nhìn Tề Cảnh nói, "Tôi không biết tại sao, tôi nghĩ anh đã làm chuyện này là cố ý."

  Tề Cảnh cười: "Tôi chỉ muốn giúp em".

  Trương Nhất Linh không thích anh, không yêu anh, anh cũng không mù quáng để cô có thể nói.

  Vậy thì cô thích ai và yêu ai?

  Câu trả lời nói cho chính nó là chuyện này.

  Tề Cảnh nói, "Em không cần phải hành hạ bản thân như thế này."

  Trương Nhất Linh ra khỏi xe của Tề Cảnh, đi đến xe của Tống Liu.

  Xe của nàng đậu ở góc hẻm, vốn là một khu dân cư hẻo lánh, cách khu phố thương mại hai con đường. Hai con phố này cắt đứt mọi phồn hoa ở đầu bên kia. Không có ai qua lại, nhưng thỉnh thoảng có một con mèo nhảy từ trên mái nhà xuống chạy vào góc tối.

  Trăng treo cao trên bầu trời.

  Tề Cảnh nhìn Trương Nhất Linh lên xe, hồi lâu không có động tĩnh gì, anh xoay chìa khóa xe, khởi động xe quay đi.

Tiếng gầm của xe và tiếng gió phá tan bầu không khí im lặng, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên yên tĩnh.

  ·

  Ngay khi Trương Nhất Linh đến bên cạnh xe của Tống Liu, cánh cửa im lặng mở ra, nàng không nói tiếng nào, Trương Nhất Linh lên xe rồi đóng cửa lại.

  Tống Liu không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn hỏi: "Về nhà?"

  Trương Nhất Linh trả lời: "Ừ."

  Tống Liu nghiêng người, cúi đầu thắt dây an toàn cho cô.

  Hai người rất gần, cánh tay của Tống Liu vô tình áp vào ngực cô, mái tóc dài xõa ngang mặt, có chút ngứa ngáy, hai người ở quá gần nhau, dưới ánh trăng mới có thể nhìn rõ từng dấu vết trên gương mặt của nàng.

  Trên khuôn mặt nàng có ánh sáng, tô thêm sắc lạnh cho khuôn mặt vốn đã thanh tú và hoàn mỹ của nàng.

  Trương Nhất Linh di chuyển một chút khó chịu. Tống Liu dường như không để ý, nàng kéo dây an toàn ở phía bên kia xe một cách đúng đắn. Nàng thắt dây an toàn xong, nhưng không rời đi.

  Mặt nàng kề sát mặt cô, rất gần.

  Tống Liu chậm rãi nhìn cô một chút, nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của cô, ánh mắt của Trương Nhất Linh né tránh, Tống Liu coi như không có chuyện gì, ánh mắt nàng đi xuống mắt, lướt qua má và môi.

  Đường viền môi của Trương Nhất Linh rất đẹp, cô thoa một lớp son đỏ, môi hơi mím lại, có chút không vui, nhưng Tống Liu không quan tâm cô có vui hay không.

  Nàng dùng đôi mắt để vẽ lại khuôn mặt của cô, như thể vẫn chưa đủ, nàng vươn một ngón trỏ lên ấn vào môi cô.

  Nàng dùng ngón trỏ miết trên môi Trương Nhất Linh, trên đầu ngón tay loang ra một chút son đỏ, giống như máu.

  Nàng thu ngón tay lại, áp lên môi.

  Môi của hai người đều được nhuộm cùng một màu đỏ.

  Trương Nhất Linh có chút bất an muốn di chuyển hoặc đẩy Tống Liu ra xa một chút. Hai người quá gần, gần như vậy sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

  Đây không phải là khoảng cách đủ an toàn.

  Trương Nhất Linh gọi nàng: "Tống Liu, chúng ta nói chuyện, được không?"

  Nhưng Trương Nhất Linh sớm phát hiện ra khi Tống Liu thắt dây an toàn, cô còn không phản ứng với hành động của Tống Liu vừa rồi.

  Tống Liu nói: "Không."

  Trương Nhất Linh sửng sốt.

  Tống Liu sờ sờ mặt của cô, nói nhỏ: "Chị tự mình giao đến tận cửa, đừng trách em."

  Ngay sau đó, Tống Liu cúi xuống cắn môi cô.

  Phản ứng đầu tiên của Trương Nhất Linh là đau đớn, phản ứng thứ hai là sốc, cuối cùng là tức giận.

  Tống Liu dùng sức cắn môi cô hôn xuống, mùi tanh nồng nhanh chóng tràn ngập trên môi cô, nàng hôn rất mạnh, đôi môi khép chặt thì bị đẩy mạnh, lưỡi nàng đưa vào. Tùy ý cướp đoạt không khí trong phổi đối phương, tiếng nước nhầy nhụa vang lên, trong không gian nhỏ có vẻ đặc biệt lớn.

  Môi lưỡi hơi lạ, lâu quá rồi họ chưa hôn nhau, nếu quay lại nụ hôn trước thì có lẽ nó đã xảy ra cách đây 4, 5 năm.

  Tống Liu dễ dàng ấn hai tay muốn vùng vẫy của Trương Nhất Linh. Nàng hôn cô như điên, mùi máu giữa môi và răng nồng đậm, máu rỉ ra từ vết thương nhỏ dường như càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Liu hơn.

  Trương Nhất Linh sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí trong nụ hôn này.

  Trong giây tiếp theo, cô cắn mạnh vào lưỡi Tống Liu.

  Cơn đau dữ dội khiến Tống Liu tỉnh dậy, cuối cùng hai người cũng tách ra. Trương Nhất Linh đưa tay nhanh chóng tháo dây an toàn, dây an toàn trở lại vị trí ban đầu. Chuẩn bị xuống xe, nhưng Tống Liu đã nhanh hơn cô một bước, cửa xe đã bị khóa hoàn toàn.

  Trương Nhất Linh đang ngồi trên ghế phụ, cô bị sốc đến mức đầu óc có chút rối loạn, tình trạng thiếu dưỡng khí lại càng trầm trọng hơn. Sau khi nguôi ngoai thì cô cảm thấy tức giận tột độ, khi cơn tức giận qua đi thì cô cảm thấy rất mệt mỏi.

  Trương Nhất Linh lau môi, cô nhìn thấy màu máu đỏ như mong đợi.

  Giọng cô cũng trở nên trầm xuống: "Tống Liu, đừng phiền tôi nữa."

  Tống Liu ép toàn bộ cơ thể cô, nhốt cô vào chỗ ngồi hoàn toàn.

  Nàng đờ đẫn nói: "Chị nghĩ em đang làm phiền chị sao?"

  Trương Nhất Linh nhắm mắt quay đầu đi, không muốn nhìn nàng nữa.

  Ánh mắt cô nhìn qua cửa kính xe, ánh đèn đường lấp ló trong mắt cô.

  "Trước khi bị em lừa dối, tôi cũng thừa nhận tôi quá ngây thơ."

  Tống Liu rũ mắt xuống nhìn cô: "Em có thể giải thích cho chị hiểu."

  Trương Nhất Linh nhắm mắt lại, cô thở ra một hơi ngắn từ trong cổ họng, như thể đang giễu cợt: "Giải thích cái gì? Nói em có nỗi khổ riêng mới phải làm như vậy? Tôi tin em, nhưng Tống Liu, tôi mệt rồi. "

  Cô thực sự rất mệt mỏi.

  Trương Nhất Linh quay đầu lại nhìn vào mắt nàng.

  "Chỉ cần em không vượt qua ranh giới, chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này, tôi không có gì để nói."

  "Nói cho cùng, những người trong gia đình tôi rất thích em. Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy. Tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."

  "Tôi cũng rất vui vì em đã trở lại. Em sẽ là bạn tốt nhất của tôi, thậm chí là một người thân ... chuyện này có tệ không?"

  Tống Liu nhìn chằm chằm vào mắt cô. Nàng nói nhỏ: "Dù cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được, đúng không?"

Trương Nhất Linh nhắm mắt lại không muốn nhìn nàng lần nữa.

  "Tống Liu, tôi mệt rồi," Trương Nhất Linh gọi nàng, giọng cô kiệt sức, "Tôi xin em".

  "Hãy để tôi đi."

  Tống Liu nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, chiếc cổ mỏng manh đang kề sát trước mặt, chỉ cần nàng vặn nhẹ, cô sẽ chết trong tay nàng, thuộc về nàng vĩnh viễn không bao giờ rời xa. Sẽ không làm cho cô tức giận, làm cho cô buồn.

  Mùi máu vẫn còn phảng phất trong không khí.

  Tống Liu chợt nhớ ra để giảm bớt cảnh giác với nàng, bố già đã nhờ bác sĩ trong tổ chức đưa nàng về thôi miên, cố gắng thôi miên nàng thành một cỗ máy gϊếŧ người ngoan ngoãn.

  Nàng đang nằm trên bàn mổ, trong mơ toàn là máu, mọi thứ nàng có thể nhìn thấy đều trở nên rời rạc. Thế giới xung quanh nàng trở thành một biển máu, mặt trăng màu biển lơ lửng trên đầu, một nhóm lớn người la hét thảm thiết. Con dơi máu bay trên đầu nàng, nàng đắm chìm trong biển máu này, cũng từ từ đắm chìm trong đó.

  Chết chóc, máu me, xác chết thối rữa.

  Tống Liu nghĩ, nàng chưa bao giờ thoát khỏi tất cả những điều này trong đời.

  Bàn tay nắm lấy nàng giờ không chịu đến gần, người đã từng ôm chặt nàng vào lòng để nàng chìm trong máu, mùi hương quen thuộc trên người sẽ không bao giờ thuộc về nàng nữa.

  Nơi an nghỉ cuối cùng của nàng giờ không còn nữa.

  Mọi thứ đều do chính tay nàng phá hủy.

  Tống Liu nghĩ nàng đã xâm phạm cuộc sống của cô, thậm chí để Tề Cảnh từ bỏ tự nguyện chăm sóc cô, để mọi người trong Trương gia nhận ra sự tồn tại của nàng, thừa nhận mối quan hệ của hai người.

  Nhưng trên thực tế, nàng chăm chỉ làm việc lâu như vậy, bản chất cũng không có gì thay đổi.

  Vào lúc đó, Tống Liu thực sự đã cười thành tiếng.

  Nàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn cô khó chịu cau mày, không ngờ lại có chút vui mừng.

  Nàng ghé sát tai nói nhỏ: "Em để trong túi của chị một cái máy nghe lén."

  Trương Nhất Linh đột ngột mở mắt nhìn nàng với vẻ hoài nghi.

  ·

  Bạn đã nghe thấy tiếng băng vỡ chưa?

  Khi còn nhỏ, khi mùa đông lạnh giá nhất, nàng được bố già đưa đi dạo trên một hồ nước đóng băng.

  Một nhóm người vây quanh hiện trường, nhiều trẻ em trạc tuổi nàng được đưa đến đây. Bố già yêu cầu họ cùng nhau bước đi trên lớp băng dày đó, nhưng thật ra, ai tinh mắt cũng có thể thấy trời sắp bắt đầu xuân, băng tuyết tan, lớp băng dường như dày đặc. Bước tiếp theo là nguy hiểm, hoặc rơi xuống hồ nước lạnh.

  Ngay cả khi họ rơi vào, chết cóng, chết đuối, hoặc bị gϊếŧ bởi một con cá piranha, sẽ không có ai đến giải cứu họ.

  Họ muốn đến từng người một, Tống Liu lặng lẽ đứng ở vị trí dẫn đầu.

  Sức chịu đựng của lớp băng có hạn, khi có một người đi ngang qua thì lớp băng sẽ nứt ra một vết, khi có hai người đi qua thì lớp băng sẽ nứt ra ba vết nứt, khi có người thứ năm đi ngang qua thì lớp băng có thể nứt hoàn toàn.

  Người đi đầu cần can đảm nhất và an toàn nhất.

  Tống Liu dẫn đầu, từng bước một, không chút do dự.

  Nàng bước đi rất vững vàng trên mặt băng, cố gắng giảm tốc độ hết mức có thể, nhưng nàng cũng có thể nghe thấy âm thanh nứt vỡ của lớp băng dưới chân, âm thanh phảng phất nhưng lại thập phần chết người.

  Sau nhiều năm, nàng không còn là đứa trẻ bị người khác điều khiển nữa, nhưng âm thanh trong tai nàng lại vang lên, lớn như sông băng vỡ, như tuyết lở, như sóng thần, muôn hình vạn trạng. Âm thanh nền của bộ phim thảm họa.

  Nàng kiên quyết đè nén tất cả bạo lực trong trái tim mình. Bây giờ nó giống như lớp băng nứt, từng lớp từng lớp tràn ra từ đáy lòng nàng.

  Trương Nhất Linh dùng hết sức cố gắng nhưng đều vô ích, cô tuyệt vọng khi thấy sức mạnh chênh lệch giữa mình và Tống Liu là không thể tưởng tượng nổi. Tống Liu ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, nàng chỉ dùng sức lực nhỏ. Một tay có thể nắm chắc hai tay, cô không có phản kháng muốn đá nàng, nhưng cả người bị Tống Liu đè lên trên người, đôi mắt xanh đen vô hồn, một mảnh đã chết hoàn toàn tối tăm.

  Lúc này, cô đã nhận ra Tống Liu muốn làm gì.

  Nhưng cô hoàn toàn bất lực để chống lại.

 =================================================

  Hòa hợp, hòa hợp, hòa hợpx3000.

Cái này là mẻ TL đang chấm chấm chấm người ta đó. Vì tấn giang thanh thủy nên mọi người cố gắng dùng sức tưởng tượng phong phú của mình nhé!!!! :)))

 =================================================

  Đây là sự kết thúc của vấn đề, mọi thứ đều vô ích.

  Cô đã quá ngây thơ để nghĩ hai người thực sự có thể sống với nhau trong hòa bình.

  Trương Nhất Linh không mặc quần áo, quấn chăn ngồi ở ghế sau, cô không còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại, cũng lười nhìn Tống Liu.

  Tống Liu mặc lại quần áo trở lại ghế lái thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

  Đó là cuộc gọi của Dung Nhã Thi.

  Tống Liu liếc nhìn Trương Nhất Linh đang quấn chăn ở băng ghế sau, mở điện thoại trả lời cuộc gọi: "Mẹ."

  Trương Nhất Linh lại đột nhiên mở mắt ra sau khi nghe thấy âm thanh này, có chút khó tin.

  Tống Liu cười nhạt, nói, "Con với Nhất Linh đêm nay không về, vâng, con sẽ đưa chị ấy trở về bên người."

  "Vâng, không sao đâu, mẹ đừng lo."

  Tống Liu cầm điện thoại sau vài câu nói rồi ném điện thoại sang một bên. Vết thương trên môi vẫn còn hơi đau, nàng mím môi, nhìn lại Trương Nhất Linh rồi khởi động xe.

  Nơi này chỉ cách nhà nàng mười phút.

  Nửa đêm không xe, không người, xe nhanh chóng đến chỗ ở của Tống Liu. Một chung cư cao cấp hẻo lánh, nàng trực tiếp đậu xe ở hầm để xe.

  Hầm để xe không có ai, từ đây có thể đi thẳng vào thang máy lên tầng nơi có căn hộ của Tống Liu.

Tâm tình vui vẻ nhếch môi, Trương Nhất Linh vẫn đang cuộn mình trên ghế sau xe quấn chăn, Tống Liu dừng xe tắt máy, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Còn đi được không? ? "

  Trương Nhất Linh vẫn nhắm mắt không nói.

  Tống Liu ra khỏi xe, mở cửa ghế sau lên xe lần nữa.

  Trương Nhất Linh lại thấy nàng bước vào, thu mình lại trong chăn để trốn.

  Nhìn cô thật đáng thương.

  Giống như con bướm bị nhốt trong lồng, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

  Tống Liu nói, "Em đỡ chị lên."

  Trương Nhất Linh vẫn im lặng.

  Thấy cô không đáp lại, nàng đưa tay ra đón, cô lại bắt đầu vùng vẫy.

  “Tống Liu.” Trương Nhất Linh đờ đẫn nói, “Em còn định dày vò tôi đến khi nào em mới vừa lòng?”

  Tống Liu khẽ cong môi: "Em bế chị lên, được không?"

  Trương Nhất Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Trước đây em không như vậy."

  Cô có vẻ hơi khó tin, nhắm mắt lại thì thầm: "Trước đây em sẽ không như thế này."

  Tống Liu đưa tay chạm vào mặt cô, Trương Nhất Linh run lên, nhưng không vùng vẫy nữa.

  Cô đã mệt rồi.

  Tống Liu im lặng một lúc, nói: "Bởi vì chị không bao giờ biết con người thật của em là gì.Từ khi chị đón em về, chúng ta đã định sẵn như thế này."

  "Linh Long đã ký hợp đồng với em trong mười năm, tin tức em sẽ thực hiện" Trách nhiệm "đã lan rộng. Nếu em không diễn, chị có thể gánh chịu hậu quả."

  Trương Nhất Linh biết chuyện, cười nhạo: "Em không sợ tôi bí mật thủ tiêu hợp đồng sao?"

  Tống Liu cong môi: "Sẽ không."

  Cô sẽ không làm vậy.

  Không thể để nàng lôi cả bộ phim Linh Long xuống nước vì việc riêng của mình.

  Vào thời điểm đó, vai diễn chính của "Trách Nhiệm" vừa được quyết định. Tống Liu đã ký hợp đồng 10 năm với Linh Long, chưa đầy ba ngày trên Weibo đã bị rò rỉ thông tin. Trương Nhất Linh nghĩ dù sao cũng có lợi cho Linh Long nên không quan tâm, nhưng không ngờ bây giờ lại thành thảm họa.

  Trương Nhất Linh hiểu ngay tất cả những chuyện này.

  Cô tuyệt vọng: "... em đã làm được."

  Tống Liu nói, "Ừm, em đã làm được."

  "Tống Liu."

  Cô chỉ nói câu này, cô không thể nói được nữa.

  Vấn đề là một kết luận bỏ qua, xu hướng chung đã qua.

  Cô sẽ bị ràng buộc với Tống Liu trong mười năm tới.

  Tống Liu cười: "Em bế chị lên nhé?"

  Cô không có quyền từ chối.

  Tống Liu ôm chặt lấy eo Trương Nhất Linh, cô để nàng ôm và tựa vào trong vòng tay của nàng. Khi Tống Liu khóa xe, cô đột nhiên mở miệng nói: "... em hướng dẫn tôi từng bước đi đến nơi em muốn. Việc này đã được lên kế hoạch từ lâu phải không? "

  “Đúng vậy.” Tống Liu đơn giản thừa nhận.

  "Em chỉ không muốn chị rời khỏi em."