Khách Mời

Chương 14: (Nhận Thức)



Ghi chú wechat của Lam Yến không có viết tên mama, mà là phu nhân B, mẹ của cô lúc trước yêu cầu cô đổi thành phu nhân A, vì chính là muốn ở ghi chú bên trong wechat là vị trí thứ nhất, nhưng cô không có đồng ý, vị trí thứ nhất là nick wechat Giang Tẩm Nguyệt trước kia, wechat ghi chú là Giang Tẩm Nguyệt cầm điện thoại di động của cô đổi, tức giận thời điểm liền đổi thành: 【 thân thân lão bà tôi sai rồi 】, không tức giận thời điểm liền đổi thành: 【 lão bà tôi đẹp nhất 】 cô khi đó cảm thấy buồn cười, xoa xoa mặt cô ấy hỏi: "Cậu cũng có lúc như thế này sao?"

"Làm sao a?" Cô ấy vàng thật không sợ lửa: "Tôi không phải lão bà của cậu sao?"

Lam Yến nhận biết được hiện tại không nên nghĩ về việc này, nhưng cô mới từ địa phương quen thuộc đi ra, hai tay bưng lấy chậu hoa hai người cùng nhau trồng, cô thật khống chế không nổi suy nghĩ của mình.

Sau khi tách ra, Giang Tẩm Nguyệt hỏi cô: "Lam Yến, cậu sẽ trở lại a?"

Cô nói: "Sẽ quay lại."

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Vậy tôi chờ cậu."

Cô nhìn xem Giang Tẩm Nguyệt: "Khả năng, sẽ mất một đoạn thời gian..."

"Không sao." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Bao lâu tôi cũng chờ cậu, chỉ cần cậu trở về."

Sau lại trước khi đi, cô ấy đem điện thoại di động của mình cầm đi, đem wechat ghi chú đổi thành 【 đậu đỏ 】[红豆], cô không rõ, hỏi Giang Tẩm Nguyệt, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đậu đỏ sinh ở nam quốc a."

Ngữ khí nhẹ nhàng, ôn nhu.

Ở chung với nhau thời điểm, mỗi cái ghi chú đều phóng túng gan lớn, trước khi đi lại đổi góc biểu thị tương tư, về sau cô lại cũng không có đổi qua cái kia ghi chú, thế nhưng Giang Tẩm Nguyệt cũng không có dùng số đó nữa.

Bây giờ tại cô wechat vị trí thứ nhất chính là A tương tư.

Vị trí thứ hai mới là mẹ của cô.

Nhưng Giang Tẩm Nguyệt là tại sao biết phu nhân B chính là mẹ của cô?

Ngoài ra lấp lóe điện báo tấm ảnh, không có những thứ khác bằng chứng, lẽ nào cô ấy đã gặp mẹ của mình? Lam Yến trong lòng điểm khả nghi, hạ thang máy sau mới nhận cuộc goi điện thoại mẹ cô.

Đầu điện thoại kia mẹ của cô hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Cô nói: "Ăn rồi, vừa ăn xong."

Biết mẹ của mình muốn hỏi cái gì, cô liền giải thích: "Sinh nhật của bạn."

"Vừa trở về đều đã kết giao bạn bè." Mẹ của cô câu nói này chất chứa thâm ý, Lam Yến cúi đầu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ba ba của con hỏi con tháng sau trở về sao?" Bà nói: "Tháng sau biểu tỷ con kết hôn, con có muốn hay không quay lại một chuyến?"

Thế nào mỗi người tất cả đều bận rộn kết hôn.

Lam Yến đột nhiên có chút nghĩ trốn tránh, cô mở miệng nhẹ giọng nói: "Để nói sau đi."

Mẹ của cô nhíu mày: "Mẹ vẫn hi vọng con sẽ trở về một chuyến."

Lam Yến không có đáp ứng, như thế mấy năm nay cô cùng cha mẹ quan hệ không lạnh không nhạt, khăng khăng muốn trở về đã nhanh vạch mặt, nhưng bây giờ lại bảo trì mặt ngoài hòa bình, Lam Yến cuối cùng nói: "Con biết rồi, nếu như có rảnh rỗi con sẽ trở lại."

Mẹ của cô đồng ý, cúp điện thoại.

Lam Yến nhìn vào mẹ cô trong màn hình, trong lòng buồn bực, cô có chút đau đầu, khi về nhà đúng lúc đụng phải Lam Tề, Lam Tề cũng là vừa trở về, trên tay mang theo đồ nướng, cô ấy nhìn xem cúi đầu gọi: "Lam Yến?"

Cô ấy cười: "Aiya, đúng lúc, tớ còn đang dự định gọi điện cho cậu, mua chút đồ nướng, chúng ta cùng nhau ăn."

Lam Yến gật đầu: "Được."

Lam Tề đi bên cạnh cô, hỏi: "Cái này hoa gì? Mua ở đâu? Còn khá là đẹp mắt a."

Là diễm hồng sắc, màu sắc không lớn, từng đoá từng đoá, xác thực xinh xắn xinh đẹp, đón ánh nắng sẽ đẹp mắt hơn, hiện tại có chút suy, Lam Yến nói: "Là ở chỗ của một người bạn."

"Cũng không tệ lắm a." Nói xong nhìn về phía Lam Yến: "Hôm nay đi ăn cơm chiều, không có chuyện gì phát sinh a?"

Từ khi cô ấy biết Lam Yến cùng bạn gái cũ sự tình, liền rất lo lắng tình trạng của cô, nhưng Lam Yến chết sống không chịu nói là ai, cho nên Lam Tề cũng không biết, chỉ có thể suy đoán ra đại khái là cùng Trần Lâm là có quan hệ.

Nhưng Trần Lâm bình thường người quen biết quá nhiều, Lam Tề lại không thể nghe ngóng chuyện riêng tư, cho nên chỉ có thể lo lắng, nghĩ đến cô đêm nay đi tham gia cái kia tiệc sinh nhật bảo đảm sẽ không vui, sớm dự sẵn đồ nướng đến tìm cô.

Lam Yến tránh ra bên cạnh người, để cô ấy đi vào.

Lam Tề nói: "Đáng tiếc cậu không uống rượu, không thì rượu cùng với đồ nướng, tuyệt."

Lam Yến nghe được lời nói của cô ấy:"Nhà cậu không phải có sao?"

Lam Tề gật đầu: "Uống hay không? Tớ đi lấy?"

Cô ấy một mặt cười, có chút mượt mà khuôn mặt mang theo một chút lo lắng cùng lấy lòng, Lam Yến gật đầu: "Đi lấy đi."

Đêm nay, cô cũng muốn uống một chút.

Lam Tề ai một tiếng, nhanh như chớp trở về nhà, cầm bốn năm lon bia thẳng đến Lam Yến nơi này, thả trên bàn trà, nhìn thấy Lam Yến đang tưới hoa, nói: "Cậu có biết dưỡng hoa hay không a, đừng có mà dưỡng chết hoa nha."

Lam Yến nói: "Tớ trước kia dưỡng qua."

Cô còn nói: "Đây là hoa của tớ trước kia dưỡng."

"Nga, là cậu..." Lam Tề cắn đầu lưỡi, tựa hồ là ý thức được cái gì, cô ấy gượng cười: "Trước kia dưỡng a, vậy phải chăm sóc thật tốt."

Lam Yến cười cười.

Cô buông xuống hoa trở lại trên ghế sofa, cùng Lam Tề ngồi cùng một chỗ, hỏi cô: "Cậu lần đầu yêu đương là lúc nào?"

"Tớ?" Lam Tề nghĩ: "Sơ trung sao."

Lam Yến nhìn cô ấy.

Lam Tề nói: "Ánh mắt của cậu là ý gì, mặc dù ánh mắt không đẹp như cậu, nhưng rất quý hiếm, được chứ."

Chủ yếu là vì cô đáng yêu, tính tình tốt, trước kia khi còn đi học, người theo đuổi cũng không ít, Lam Tề nói: "Hình như là ở lớp học bên cạnh..."

"Cái gì là hình như?" Lam Yến cảm thấy buồn cười: "Cậu lẽ nào không nhớ ra được?"

"Làm sao có thể nhớ được chuyện này a." Lam Tề nói: "Là chuyện bao nhiêu năm trước, đừng nói lớp, tên đều quên không sai biệt lắm, sinh hoạt lại không phải tiểu thuyết, nào có nhiều như vậy rầm rầm rộ rộ, ghi lòng tạc dạ tình yêu a."

Nói đến đây cô ấy nhìn về phía Lam Yến: "Cậu lẽ nào đều nhớ?"

Lam Yến trầm mặc.

Lam Tề líu lưỡi: "Trời ạ, cậu thật nhớ kỹ a?"

Cô ấy hỏi: "Cậu cùng mối tình đầu, lúc nào bắt đầu?"

Lam Yến nói: "Cái cuối tuần đầu tiên của học kỳ hai cao tam."

Nhớ kỹ như thế rõ ràng.

Là bởi vì khi đó Giang Tẩm Nguyệt cùng cô gây gối, thật ra hai người đã náo loạn thật lâu, từ vào cấp ba bắt đầu, hai người liền đứt quãng cãi nhau, giận dỗi, sau lại cô nghĩ đến mười sáu tháng chín là Giang Tẩm Nguyệt sinh nhật, mua cho cô ấy quà sinh nhật giảm bớt quan hệ, không nghĩ tới Giang Tẩm Nguyệt ước hẹn cô sớm thổ lộ.

Ngay tại trên cầu, một người một cây kem, cái gì bầu không khí đều không có, cô ấy liền trực tiếp mà to gan nói: "Lam Yến, tôi thích cậu."

Cô đã quên nói chuyện, Giang Tẩm Nguyệt thở gấp: "Cậu không nhìn ra được sao?"

Cô vừa muốn nói chuyện, Giang Tẩm Nguyệt quay đầu liền muốn đi, cô giữ chặt Giang Tẩm Nguyệt.

Bây giờ nghĩ đến, còn nghĩ cười, vội vã như vậy nóng nảy tính tình, cùng hiện tại hoàn toàn khác biệt.

Lam Tề một mặt kinh hãi, trong tay xâu kém chút đâm chọt trên mặt, chậm nửa ngày, cô nói: "Amazing."

Trừ ra hai cái lần này, cô cũng không biết hình dung như thế nào, thế nào có người có thể nhớ kỹ rõ ràng như vậy đâu? Đây cũng quá tuyệt vời, cô kinh hãi: "Cậu sẽ không nhớ từng chi tiết khi yêu nhau đấy chứ?"

Lam Yến không nói chuyện.

Lam Tề giơ ngón tay cái lên.

Cô dựa Lam Yến ngồi gần một chút: "Tớ đây ngược lại là tò mò, là người như thế nào a, làm cho cậu nhớ mãi không quên?"

Lam Yến nói: "Người rất tốt."

Đối với cô mà nói, Giang Tẩm Nguyệt là trên thế giới này người tốt nhất, trái tim cô ấy lương thiện.

Lam Tề cười đùa cô: "Nói a, nói a."

Mặt đầy thần sắc tò mò.

Lam Yến hỏi: "Nói cái gì?"

Lam Tề nói: "Liền nói hai người yêu đương sự tình a."

Ngày bình thường Lam Yến đối chuyện tình cảm giữ kín như bưng, không nhắc tới một lời, cô liền cho rằng Lam Yến những lời kia đều là lừa gạt người theo đuổi, hiện tại biết, tình yêu cô ấy sâu đậm đến mức nào.

Lam Yến uống một ngụm bia, nói: "Cũng không có gì, đều là rất chuyện tầm thường."

Cô cùng Giang Tẩm Nguyệt đi học, tan học, cùng nhau ăn cơm, về nhà, không có cái gì đại sự kinh thiên động địa, nhưng mỗi hồi ức một lần, cũng có thể làm cho cô cảm thấy ấm áp.

Lam Kỳ nói: "Vậy cậu như thế nào lại chia tay?"

Chạm đến nổi đau của Lam Yến, Lam Yến im lặng một lúc lâu, thịt nướng trên bàn đã lạnh, mùi thì là tràn ngập căn phòng, Lam Yến cầm một bó trong lòng bàn tay nhưng không ăn, cô nói: "Bị mẹ cô ấy phát hiện."

Bức thư tình cô viết, bị mẹ cô ấy phát hiện khi dọn dẹp phòng tắm, những điều tầm thường đó, trong mắt mẹ cô ấy lại không tầm thường, buộc họ phải nói ra sự thật, Giang Tẩm Nguyệt đã khóc đỏ mắt, nói: "Con chính là yêu thích Lam Yến, nếu không mẹ đánh chết con đi, đánh chết con mẹ liền sẽ không tức giận nữa."

Mẹ cô ấy tức giận đến mức ngã xuống mặt đất, phạt cô ấy quỳ ở phòng khách, chân dung của ba cô ấy trước mặt, cô ấy đứng đó đến nửa đêm, mẹ cô ấy mới từ trong đi ra, hỏi cô ấy: "Biết lỗi không?"

Giang Tẩm Nguyệt."Không."

Mẹ cô ấy chỉ vào cô ấy mắng: "Hỗn láo, con nhìn xem con đang làm cái gì? Con -"

Lời nói tức giận đến mức không thể thở được, cô đến đỡ, mẹ cô ấy liền đẩy cô ra, ánh mắt cô không chỉ có oán hận mà còn có vẻ chán ghét, cô nhấp một ngụm bia rồi nói: "Chia tay trong hòa bình."

Mặc dù trước khi trùng phùng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Lam Tề nói: "Chia tay trong hòa bình cũng được, chỉ là cậu..."

Một tiếng thở dài.

Lam Yến không nói gì, cô ăn thịt nướng, nhưng nó nhạt nhẽo, rượu cũng nhạt nhẽo, cô ăn vài miếng đặt xuống, nói: "Tháng sau có thể tớ sẽ quay về một chuyến."

Lam Tề quay đầu lại: "Ở đâu?"

Nói xong liền gật đầu: "Về nhà a? được, vẫn là về nhà?"

Lam Yến nói: "Có thể."

Lam Tề nói: "Nếu tớ là cậu, sẽ không quay lại đây rồi."

Khó chịu biết bao nhiêu, không dễ dàng trở về nước, bạn gái đã sắp kết hôn rồi, lại còn yêu thích nhiều đến như vậy, người mà không thể quên, thật là khó chịu.

Lam Tề nhấp một ngụm bia rồi nói: "Thật ra cậu quay về cũng tốt, ba mẹ cậu có nhiều tiền, thừa kế tài sản cậu cũng không cần phải nổ lực làm việc rồi."

Lam Yếm mỉm cười, cúi đầu nhìn Lam tề.

Lam Tề bối rối: "Lam sao?"

Lam Yến nói:"Không có chuyện gì"

Cô nói:"Tớ gọi một cuốc điện thoại."

Lam Tề nhún nhún vai, tiếp tục ăn thịt nướng, Lam Yến đi đến bên cửa sổ gọi điện cho mẹ, cô rất ít liên lạc với ba mẹ, đây là lần đầu tiên cô trở về nước, mặc dù họ liên lạc lần cuối chưa được một giờ.

Mẹ cô nhanh chóng bắt máy.

Weii một tiếng.

Tim Lam Yến đột nhiên đập nhanh hơn, cô không hề nói nhiều lời mà hỏi thẳng: "Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?"

Mẹ cô im lặng hai giây: "Con hỏi đi."

Lam Yến hỏi: "Mẹ có biết Giang Cẩm Nguyệt không?"

Mẹ cô nói: "Mẹ không biết cô ấy".

Lam Yến nói: "Mẹ có thật sự không biết sao?"

Mẹ cô ngập ngừng: "Thật sự không...."

Lam Yến đã nghe được manh mối, liền ngắt lời nói: "Mẹ, hiện tại con chỉ hỏi mẹ chứ không phải điều tra, hay là đợi con tra ra được, khiến con hận mẹ cả đời này."

Rất lâu không có âm thanh nào từ phía mẹ cô.

Sau một lúc.

Mẹ cô nói: "Uh, mẹ trước đó nhìn thấy qua".

Giọng Lam Yến nghẹn ngào: "Khi nào?"

Mẹ cô nói: "Lúc con học năm thứ hai, cô ấy từng đến nhà tìm con".

Đôi mắt của Lam Yến đỏ lên.