Kết Thúc Cốt Truyện, Tôi Cùng Phản Diện Thành Đôi

Chương 22: Đuổi người



Sang đến ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy cuối cùng Vương Tùy Nhiên cũng nhớ ra cái người tên Cảnh Thịnh Kiêu này rốt cuộc là ai.

Anh cũng đâu còn xa lạ gì với cái tên của hắn, đây chẳng phải là cái tên tra nam không chung thủy trong lời cậu nói hay sao?

Vốn dĩ từ đêm qua anh đã có thể ngay lập tức nhớ ra, thế nhưng tất cả đều tại tên khốn kia cứ đeo đuổi không buông làm anh hao tâm tổn trí vào việc đuổi người, đến khi trở về tinh thần cũng đã mệt đến lã lời.

Vương Tùy Nhiên ngồi bật dậy, cả người hừng hừng khí thế rời giường ý đồ muốn đem tên xấu xa không kém gì tên khốn kia đuổi khỏi kí xúc xá. Nhưng thời điểm anh thức dậy mặt trời cũng sớm treo trên đỉnh đầu, người anh cần đuổi từ sớm cũng đã rời đi.

Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại có mình anh… à không, vẫn còn thêm một người nữa, chỉ là nếu không để ý kỹ có khi anh đã không thể nhận ra sự có mặt của cậu tại đây.

Cũng chẳng biết rốt cuộc cậu bị làm sao, từ lúc anh thức dậy đã nhìn thấy cậu lẳng lặng ngồi ở bàn góc bàn với vẻ đầy suy tư, ai làm gì cũng không thèm để tâm đến.

“Này, cậu đang có chuyện gì vậy?”

Đột nhiên một mình thất thần như vậy, thực sự không giống tính cách thường ngày của cậu một chút nào. Theo trí nhớ của anh, tình huống này hình như cũng đã từng xảy ra không lâu trước đây, là cái ngày cậu nói với anh mình gặp lại hắn.

Cả người Lâm Nhiễm Trần giống như bị rút hết toàn bộ sức sống, đối với bí mật mình không phải là người của thế giới này cậu ngoài việc giữ kín trong lòng ra hoàn toàn không thể chia sẻ nó với bất kỳ ai, kể cả có là người bạn thân Vương Tùy Nhiên thì cậu cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.

“Không có gì, hôm nay tớ cảm thấy hơi mệt thôi.”

Vương Tùy Nhiên nghe xong lại nhíu mày, nét mặt trông có vẻ rất không vui. Lát sau anh lại đột nhiên thở dài, sắc mặt rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ là phần nào đấy trong ánh mắt vẫn chứa đầy sự bất lực đối với cậu.

“Cậu có thể lựa chọn giữa việc nói ra hoặc không, nhưng tốt hơn hết là cậu nên nghỉ ngơi thật tốt vào, đừng để bản thân trông cứ như người sắp chết đến nơi thế này chứ!”

Lâm Nhiễm Trần chậm rãi gật gật đầu: “Ừm ừm, tớ biết rồi mà.”



Xong chuyện, Vương Tùy Nhiên cũng không tiếp tục ở lại với cậu mà sửa soạn rời đi.

“Cậu đang tính đi đâu vậy? Chẳng phải hôm nay cậu không có tiết hay sao?”

Dạo này tầng suất gặp mặt giữa anh cùng tên khốn đó ở chỗ làm thêm hơi nhiều nên anh đã dứt khoát xin nghỉ việc tại quán để tránh việc đụng phải thứ khiến mình cảm thấy không thoải mái, hậu quả của chuyện này là anh lại phải lê lếch thân xác điêu tàn của mình đi tìm công việc bán thời gian mới. truyen bac chien

Hết cậu rồi lại đến anh, người ở phòng kí túc xá này đúng thật là tam tai mà.

“Tớ đi tìm việc làm thêm.”

“Sao vậy, chỗ làm thêm trước đó bộ có gì không ổn sao?”

“Không phải đâu, là do tớ cảm thấy công việc không phù hợp nên muốn đi tìm một công việc mới mà thôi.”

Dạo gần đây tâm trạng cậu cũng đã đủ phiền muộn, Vương Tùy Nhiên không muốn cậu lại nghe đến chuyện mình để rồi càng chuốc thêm nhiều mệt mỏi.

Thời điểm anh vừa mở cửa, trùng hợp chạm mặt với Cảnh Thịnh Kiêu vừa mới từ ngoài trở về.

Thấy vậy anh liền đứng như trời trồng ở cửa, hoàn toàn không muốn chủ động nhường đường để hắn tiến vào.

Đợi thêm một lúc vẫn không thấy anh có ý định né qua một bên, hắn khó chịu nhăn mặt lại nói: “Phiền cậu tránh sang một bên, chắn mất đường đi của tôi rồi.”

Vương Tùy Nhiên vờ như không nghe thấy, đứng dựa vào cửa kiêu ngạo nhìn hắn nói: “Mời cậu rời đi, ở nơi đây chúng tôi không chào đón cậu.”

Cảnh Thịnh Kiêu nghe vậy sắc mặt dần trở nên tối đi, tâm trạng vốn đang không vui cũng dần trở nên tồi tệ hơn.



“Vậy cậu lấy tư cách gì để đuổi tôi rời đi trong khi căn phòng này vốn dĩ là do cô quản lí kí túc sắp xếp cho tôi đây?”

“Cậu…”

Đúng lúc này Lâm Nhiễm Trần lại cắt ngang: “Được rồi Tùy Nhiên, cứ để anh ta tiến vào đi. Chẳng phải cậu nói còn có việc cần phải làm hay sao?”

Có drama để xem thì thích thật đấy, nhưng cậu lại không muốn để hai người này xảy ra xô xát với nhau. Với gia thế của hắn, nhà trường chắc chắn sẽ vì nó mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua, trách nhiệm đến cuối cùng vẫn sẽ bị quy hết lên đầu anh.

Vương Tùy Nhiên “hừ” một tiếng, hơi dịch người sang nhưng đến khi hắn bước ngang qua lại cố tình đụng vào vai hắn một cái thật mạnh để trút giận.

Cảnh Thịnh Kiêu đặt tay lên vai tặc lưỡi một tiếng, hắn nhìn anh trừng mắt một cái để cảnh cáo sau đó cũng không có ý muốn so đo gì mà trực tiếp đi thẳng về phía cậu.

“Em đã ăn sáng chưa?”

Cậu thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Giờ bụng cậu cũng đã đói đến mức sắp lã cả người luôn rồi này.

Hắn bất lực: “Biết ngay là vậy mà.” Nói xong, hắn đặt phần ăn sáng trên tay mình xuống trước mặt cậu.

Từ nhiều năm trước đều như vậy, cậu vẫn không thể bỏ được thói quen quên không ăn sáng của mình.

“Mau ăn đi, chẳng phải chiều này em còn có tiết hay sao?”

Lâm Nhiễm Trần gật đầu, mở hộp đồ ăn ra dùng, cố gắng làm lơ đi ánh mắt đầy đang ngừng không dán chặt lên người mình của đối phương.