Kẻ Trong Bẫy

Chương 15: Bẫy thứ II "Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa." (2)



Bẫy thứ II: Bé búp bê và gấu bông nhỏ nhảy múa.

Rương mật mã.

Cho đến hiện tại, Lục Sở vẫn xem như nhận ra đúng mỗi một đồ vật trước mặt, điều này không khỏi khiến cậu nghi ngờ, có phải ba mẹ đã sớm đoán được từ lúc bắt đầu bồi dưỡng cho cậu hay không, rằng sẽ có một ngày cậu khôi lại thị lực của mình. Họ phí tất cả tâm tư dạy cậu học kiểu chữ của người bình thường, các môn học chuyên đề khác nhau, nào là dưỡng thành thói quen mỗi tháng phải dạo quanh từng góc trong thành phố, sờ từng đồ vật cho đến lúc không cần nhìn xuống giấy cũng có thể vẽ ra được hình dáng của tụi nó.

Ngoại trừ "màu sắc", thứ mà không thể truyền đạt vào não bộ của cậu ra, thì tất cả những thứ khác dường như đều đã được chuẩn bị sẵn cho tình trạng hiện giờ.

Có lẽ "7" sẽ biết nguyên nhân sâu xa trong đó, Lục Sở tạm thời dừng lại nghi vấn trong lòng, bắt tay vào vấn đề trước mắt.

Cậu đã nắm rõ được kết cấu bố trí ở đây, cảm giác áp bức trong lồng ngực ngày càng lớn dần, bố trí nội thất trong đây ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của con người.

Lục Sở ép cơn khó chịu trong người xuống, suy nghĩ xem xét, bốn cánh cửa sát tường này đến cùng cái nào mới là lối thoát rời khỏi nơi này?

Căn phòng đó Lục Sở đã nhiều lần quan sát thử, trừ tìm thấy được đèn pin và một con dao nhỏ, thì không còn thu hoạch nào khác. Có khi hành lang này sẽ tồn tại những manh mối hữu dụng. Nghĩ đến đây, Lục Sở quay về trước cửa của căn phòng nhỏ, quyết định sẽ bắt đầu từ nơi này, kiểm tra tất cả những đồ vật hiện đang có trong hành lang chữ hồi (回).

Đồ vật bày diện ở hành lang rất ít, bên ngoài bức trường của căn phòng treo một vật đang nhịp nhàng phát ra tiếng vang, nhưng kim chỉ phút giờ lại chẳng nhúc nhích tí nào, Lục Sở rất để tâm đến điểm này.

Bởi vì Lục Sở vẫn chưa thể đồng nhất liên kết những đồ vật trước mắt mình và vật ba mẹ đã khắc họa cho mình từ bé với nhau, nên đến tận bây giờ cậu mới ý thức được một điểm khác thường: đó là mũi tên giờ, phút, giây đều đang đồng loạt chỉ về số "3". Nếu trong trạng thái bình thường thì điều này không thể xảy ra, ai ai cũng biết, ba kim chỉ giờ ấy chỉ có thể gặp nhau khi hướng về số "12", tức là 0 giờ đêm và 12 giờ trưa. Điều này nói lên rằng những cây kim chỉ giờ này đã bị con người hoặc thế lực bên ngoài nào khác tác động vào, buộc nó phải chạy đến số "3" kia.

Vậy thì, con số "3" này là muốn mách bảo gì đó cho những người tới nơi này sao?

Phía dưới đồng hồ là một chậu cây đã khô héo từ lâu, Lục Sở cúi người nhấc chậu cây lên kiểm tra trước sau, chỉ thấy mỗi tờ giấy gấp dành cho trẻ con dưới đáy khay đựng chậu, trên mẫu giấy có một con số, "6".

Lục Sở bỏ mẫu giấy ấy vào túi, nghĩ thầm không biết tờ giấy này với con số kim phút giờ chỉ có liên quan gì đến nhau.

May mà cũng phát hiện ra được một ít manh mối, Lục Sở trả chậu cây về vị trí cũ, đứng lên chuẩn bị tiếp tục điều tra những nơi khác.

Thiết kế của đường hành lanh chữ hồi này rất thú vị, nếu như không phải mỗi vật trên con đường này quá mức kì lạ, cùng với đi tầm hai ba vòng thì có khi Lục Sở cũng chẳng thể nắm rõ được phương hướng.

Đợi đã!



Lục Sở gần như nghĩ ra được gì đó, cậu ngừng bước.

Phương hướng, phương hướng... thế thì, số "3" trên kim chỉ giờ phút ấy có khi nào đang báo rằng có một phương hướng tồn tại một sự vật nào đó?

Vị trí đặt đồng hồ không cao, Lục Sở có thể chạm đến đó, số "3" đang chỉ về hướng chính đông (90°), ý thức được chỗ này, Lục Sở men theo hướng chính đông mà chiếc kim chỉ, cậu vừa áp tường đi vừa gõ cả đường, gõ một cái cậu sẽ vểnh tai nghe để phân biệt. Đến khi tiếng vang của bức tường từ trầm nặng trở nên lanh lảnh, Lục Sở vui mừng: Đoán trúng rồi.

Chỗ bên trong bức tường này rõ ràng rỗng tuếch, Lục Sở cầm con dao nhỏ trong tay, đục một tầng bên ngoài bức tường, lấy ra một rương mật mã bằng sắt trong đó.

Mật mã cần bốn con số, mỗi một ô mật mã là những màu vàng, hồng, xanh, hồng phấn khác nhau. Gần như là cùng lúc, Lục Sở nhớ đến mẫu giấy màu số mình tìm được. Cậu thử cạy mở ổ khóa bằng dao, nhưng không có kết quả. Thế là cậu bèn đi tìm các con số khác ở các góc trên hành lang.

Sau khi kiếm khắp nơi giữa hành lang và phòng ngủ, Lục Sở chỉ tìm thấy hai mảnh giấy màu có số, cộng thêm với tờ ban đầu, lần lượt ứng với ba vị trí một, ba, tư trên rương. Còn về vị trí số hai cuối cùng thì cho dù có lật tung nhà cũng không tìm ra.

Trong tình huống không có thiết bị nhận biết thời gian cụ thể như hiện tại lại còn phải trước khi "bình mình hửng sáng" thoát khỏi đây, hiển nhiên thời gian chừa lại cho Lục Sở không nhiều.

Vào chính lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng ngâm ca dao loáng thoáng, cách ngoài bức tường hành hình chữ "Hồi" tối tăm yên tĩnh đó, nó khi vang khi ngừng, lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Cùng theo sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ nhưng lại không giống với tiếng ngâm ca lúc xa lúc gần, tiếng bước chân ấy gần đến nỗi cứ như đang ở bên tai, khiến cho Lục Sở không ngừng lạnh cả người, chẳng dám quay đầu lại.

Lục Sở nhanh chóng cầm rương mật mã, cấp tốc khiến mình bình tĩnh lại, quan sát chiếc rương kĩ hơn.

Sau đó, cậu phát hiện chiếc rương này không có nút "xác nhận", còn nút số cứ như những chiếc vali bình thường khác, chỉ cần lăn nó. Vậy có thể nói rằng, khả năng rất lớn là sau khi cậu nhập đúng hết các dãy mã thì chiếc rương sẽ tự mở.

Thử đặt ra giả thiết, sẽ có khả năng "nhập sai mật mã dẫn đến kết cục là bị hủy diệt" giống với bom hẹn giờ vậy.

Cách chuyển động của mật mã là từ "0 đến 9" theo trật tự không thể nghịch đổi, nếu đến "9" thì sẽ bị trả về "0". Điều này có nghĩa, nếu như bạn giải ra một số chính xác trong đó là "9", vậy thì bạn phải bắt đầu từ con số "0", phải thử chuyển động tất cả các số mới có thể nhận được con số "9" chích xác.

Nếu là như vậy, thì giả thiết sẽ không thành lập, bởi vì trong quá trình bạn lăn đến số "9", tất cả quá trình trải qua đều sẽ là đáp án sai.

"Đơn giản thật." Lục Sở than thở.

Cậu nhập ba con số đã giải từ trước vào, còn những số còn lại bèn có thể tự do bắt đầu bạo dạn xoay những theo ý mình. May mắn thay, mật mã bí ẩn chỉ có một, bớt phải sắp xếp tổ hợp ra nhiều kết quả, chỉ cần dựa theo thứ tự thử từ "0 đến 9", xoay đến con số chính xác cái rương sẽ tự mở.

Thế là cậu chầm chậm lăn con số thứ 2.



0一

1一

2一

...

7一

"Cạchー"

Khóa mở.

Trong rương là một cái chìa khóa, lót dưới chìa khóa là lá thứ loang lổ vết máu, chữ trên giấy xiêu vẹo ẩu tả, rất khó nhìn.

Lục Sở lật qua lật lại đọc nhiều lần, mới có thể nhận ra hết từ ngữ trong hai hàng chữ ấy:

一 "Lối mở chính là đường đi."

一 "Tôi đến tìm bạn đây, đoán xem, tôi sẽ xuất hiện ở chỗ nào nào."

Lục Sở trầm tư, từ "Tôi" trên mảnh giấy có phải đang ám chỉ là "Nó" trong gợi ý hay không.

Cũng vào lúc đó, tiếng ca dao ngâm bên ngoài bỗng chốc to dần, tưởng như là quanh quẩn ở cạnh mình, lảnh lót chói tai xua mãi chẳng đi.

"Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng!"

Theo sát tiếng ca ấy, là tiếng gõ cửa đến từ bốn căn phòng cùng một lúc.

Hết chương 15.