Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 370: Lập Khế Ước



Hai thần thông nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau, Tiêu Ngọc cùng một đám đệ tự lùi về phía sau.

“ Quả nhiên là đệ nhất nhân trong đám đệ tử Long Thiên Tự, Tiêu Ngọc ta bái phục tự nhận không bằng, tuổi còn trẻ tu vi cao thâm, đạo tâm vững trắc, thần thông lĩnh ngộ đã hơn ta một bước, kì tài vạn năm của tu chân giới, tiểu hòa thượng Minh Tâm.”

Minh Tâm từ từ hạ xuống mặt đất, chống thiền trượng xuống mặt đất tạo ra một đám kình khí thổi bay tứ tung đám bụi phía trước, sau đó nhìn Tiêu Ngọc chắp một tay nói.

“ Tiêu Ngọc thí chủ đã quá khen, thí chủ cũng không phải dạng vừa, thần thông còn thấu hiểu sâu hơn tiểu tăng.”

“ Ngươi bao nhiêu tuổi rồi tiểu hòa thượng?”

Trần Quốc Hưng nghi hoặc hỏi, muốn nhìn ra số tuổi của Minh Tâm tiểu hòa thượng này cũng không khó, bất quá Trần Quốc Hưng lười khai mở Thiên Nhãn nhìn tuổi xương của Minh Tâm, tu sĩ có rất nhiều cách thay đổi khí tức bản thân, ngày cả xương cốt cũng có thể thay đổi, nội tạng cũng có thể biến đổi một cách cơ bản hơn mà thôi, vị trí trái tim cũng không nhất định ở ngực bên trái, có thể là bên phải, nhưng không thể di chuyển ra khỏi ngực mà thôi, không thể để tim xuống háng được.

Trần Quốc Hưng có Vô Diện thay đổi cả khí tức thân thể, lẫn nội thể cũng biến đổi, tuy không thể cho tim chạy xuống chân những trái phải đều có thể làm được.

“ Tiêu thí chủ ta năm nay mười ba.”

“ Rầm.”

Trần Quốc Hưng mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý những nghe xong tụt huyết áp ngã lăn cu đơ ra đất sùi bọt mét, chuyện này nó quá đã kích tâm lý, mười ba tuổi tu vi Kim Đan Đỉnh Phong, vậy hắn là cái đinh gì? Hắn ngót gần ba chục rồi mới tu luyện tới Kim Đan Đỉnh Phong, quả nhiên người so với người quả thật tức gần chết.

“ Tiểu hòa thượng ngươi giải quyết nốt đi, ta đang bị đả kích nặng nề.”

Minh Tâm tiểu hòa thượng đưa tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, không hiểu Trần Quốc Hưng tự nhiên lại nói bản thân bị đả kích.

“ Sư huynh ta có nói gì đả kích tới Tiêu thí chủ sao?”

Các sư huynh của Minh Tâm ho khù khụ, bọn họ đã quen với tiểu quái vật Minh Tâm rồi nên mới ít bị đả kích hơn, còn những người khác thì không à, Minh Tâm nói như vậy làm cho những người khác cảm thấy bị đả kích là đúng rồi.

“ Minh Tâm sư đệ chính là tuổi của đệ là Tiêu thí chủ bị đả kích.”

Minh Tâm à lên một tiếng kiểu đã thấu hiểu chuyện gì, liền nhìn Trần Quốc Hưng cười nói.

“ Tiêu thí chủ không cần bị đả kích như vậy, ta còn rất kém, có một tiểu cô nương hay cùng gia gia tới chỗ sư phụ ta luận đạo, nàng mới chín tuổi tu vi đã là Giả Anh rồi.”

Trần Quốc Hưng chính thức phun nước bọt ngất xỉu, chuyện này quá là đả kích người ta đi, đám quái vật đấy tu luyện từ trong bụng mẹ chắc, vậy hắn chẳng là cái đinh gì rồi, sau này thấy đám nhóc con phải cẩn thận, đụng nhẹ một cái bọn nó vác đao tới chém thì muốn chạy cũng khó.

“ Tiêu Ngọc thí chủ, người của Tiêu gia các ngươi không phải bị ta hại, là những người biến mất xuất hiện ở nơi này, bọn họ bị một thứ tà vật gì đó khống chế, Thiên Long Tự cũng có hai vị sư huynh.”

Tiêu Ngọc vẻ mặt hơi đổi, cũng không có tiếp tục cố gắng nói thêm mấy lời chính nghĩa các thứ nữa, liền đi lại kiểm tra một hồi, những người bị tà vật khống chế có người đã chết người hấp hối.

“ Hiểu lầm Minh Tâm sư đệ rồi, thứ lỗi.”

Tiêu Ngọc kiểm tra kĩ đệ tử Tiêu gia một lúc rồi thở dài hướng mấy người khác mang theo xác đệ tử Tiêu gia đi chôn, rồi hướng về phía Minh Tâm nói tiếp.

“ Vậy ngươi cùng ma đạo Cửu Đầu Giáo đệ tử?”. ngôn tình hay

Minh Tâm tiểu hòa thượng nhìn qua Trần Quốc Hưng, hắn nhìn nhìn tên Tiêu Ngọc một chút liền suy tư, nhiều người thì nguy hiểm cũng được san sẻ bớt, bảo vật thì sẽ bị chia nhiều hơn một phần, cái gì cũng có cái giá của nó, nhưng cái thứ quỷ dị kia chắc gì đã dễ nhai, thêm một người là thêm một phần sức mạnh hắn liền nói.

“ Tiêu Ngọc đúng không? Ta tên Tiêu Hạo chắc là tổ tiên nhà ngươi cùng tổ tiên nhà ta là huynh đệ cũng nên, ta và tiểu hòa thượng phát hiện ra có một tên nào đó ẩn dấu ở nơi này, chắc là gặp phải siêu phiền phức nào đó nên mới dở trò quỷ, không có hiện chân thân, trên người chắc chắn có bảo vật không phải chúng ta có thể tượng tưởng được cũng nên, ngươi có hứng thú cùng chúng ta liên thủ tìm tên đó làm thịt, vừa trả thù được cho cả đám sư huynh đệ khác, biết đâu lại có bảo vật mang về, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi đã tiến vào Cổ Thần Miếu hẳn là đã nghĩ tới chuyện sinh tử, thế nào có dám không?”

Tiêu Ngọc khuôn mặt anh tuấn trầm ngâm, quạt trong tay gấp lại đập đập vào lòng bàn tay khác điệu bộ rất trầm ngâm suy tư.

“ Ta đồng ý cùng hai vị hợp tác.”

Trần Quốc Hưng cười ha ha nói.

“ Để cho chắc chắn chúng ta kí một cái khễ ước ba bên, tất cả người của ba đều phải kí, mọi chuyện sau này mới không thể bị một trong đám người đôi bên ám toán lẫn nhau, sinh mệnh gắn liền mới có thể đồng lòng.”

Tiêu hòa thượng Minh Tâm gật đầu, Tiêu Ngọc cũng không do dự mà gật đầu, vậy là cả ba ngươi kết ấn đọc chú ngữ thi triển khế ước, rồi trích máu ở đầu ngón tay vung lên khế ước, bên trên một bảng có ghi mấy dòng chữ của tu chân giới, thứ nhất không thể làm trái quy ước bên trong, thứ hai không thể ám toán làm những chuyện nguy hại đến đồng minh, thứ ba bảo vật nếu chiếm được phải phân chia đều...

Những người khác của cả ba bên đều đi lên trích máu lên khế ước, ngay cả Tống Như Ngọc hôn mê Trần Quốc Hưng cũng giúp nàng trích máu lập khế ước.

“ Thiên Địa chứng giám, khế ước thành.”

Cả ba người Trần Quốc Hưng, Minh Tâm, Tiêu Ngọc đồng thành hô lớn chú ngữ, kết ấn thuật, một tia chớp rạch ngang trời không có một âm thanh nào xuất hiện, bản khế ước chia làm ba rồi bay tới trong tay ba người.

“ Như vậy là tốt, ta có bắt được một tia khí tức tà quái còn sót lại, các ngươi có biện pháp nào truy tung hay không?”

Trần Quốc Hưng dơ tay ra, một quả cầu nằng lượng màu trắng trong xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cái thứ này gọi là Phong Ấn Cầu, một loại hữu dụng trong mấy thứ tạp linh quái rất phổ biến ở tu chân giới Nam Châu, phẩm chất của Phong Ấn Cầu này là lục phẩm, để luyện ra Phong Ấn Cầu cấp sáu người luyện chế tu vi chắc chắc phải là Hóa Thần Kỳ, Phong Ấn Cầu cấp sáu thừa sức nhốt được mấy thứ tà vật loại lơm rơm, bên trong Phong Ấn Cầu có một nhúm khí tức như khói của bóng đen bám sau lưng đám người kia, cái đám khí tức đen này là hắn cố tình lưu lại khi đánh nhau với Đổng Trác.

“ Chuyện này để tiểu tăng.”

Tiểu Hòa thượng Minh Tâm nhận lấy quả cầu từ tay Trần Quốc Hưng rồi thi triển pháp thuật, kinh chú tối nghĩa được Minh Tâm ngâm trong miệng, bấy giờ đột nhiên Mị Linh Nhi đang chăm sóc Đổng Trác hét lên.

“ Đổng Trác huynh sao vậy? Đổng Trác.”

Trần Quốc Hưng vội vàng chạy qua kiểm tra Đổng Trác đang co giật trong lòng Mị Linh Nhi.

“ Sinh mệnh đang tán đi, chuyện quái gì sảy ra?”

Trần Quốc Hưng thấy sinh mệnh lực của Đổng Trác như thủy chiều rút đi một cách nhanh chóng, hắn vội lục Thiên Địa Ấn lấy ra một lộ đan dược, rồi đổ ra tay một viên đan được màu trắng như tuyết to bằng đầu ngón tay, rồi bóp miệng Đổng Trác đổ vào, nguyên lực vận chuyển giúp Đổng Trác nhanh chóng hấp thu dược lực.

Nguyên lực của Đổng Trác đã cạn kiệt nên nguyên lực của Trần Quốc Hưng không hề bị xung đột, dược lực nhanh chóng hòa ra đi khắp cơ thể Đổng Trác.

“ Sinh Sinh Tục Mệnh Đan, đan dược lục phẩm cao giai.”

Tiêu Ngọc nhìn ra danh tính của loại đan dược mà Trần Quốc Hưng cho Đổng Trác uống cũng kinh sợ, viên đan dược đó có thể cứu người bị thương dù chỉ có một hơi thở cũng có thể cứu sống trở lại, nói rằng có một viên Sinh Sinh Tục Mệnh Đan tính mạng coi như có thêm một cái mạng cho tu sĩ từ Luyện Hư trở xuống, không ngờ Trần Quốc Hưng lại lấy ra cho một kẻ khác dùng mà chẳng thấy hắn do dự một chút nào.

“ Ta không thể làm được như hắn.”

Tiêu Ngọc trong lòng âm thầm bội phục Trần Quốc Hưng.

“ Phù.”

Trần Quốc Hưng khẽ thở dài một tiếng, trong lòng cũng tiếc gần đứt ruột, viên đan dược Sinh Sinh Tục Mệnh Đan là do lấy được từ chỗ củ cải bên trong Yêu Lâm, mà chắc là cũng do cái tên Mộc Sâm Yêu Hoàng đó cướp từ đám mò tới Yêu Lâm mà ra, bây giờ thì thôi coi như không phải của mình, mà có coi như là phải cũng đã cho người khác dùng mất rồi còn tiếc với chả nuối, Trần Quốc Hưng khẽ thở dài thêm một cái nữa.

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....

Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến

Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.

Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "