Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 323: Kịch Chiến Nam Ngụy



Nam Tư Uyển mục thị ngưng trọng, roi da trong tay liền hóa thành Giao Long Hóa Linh, khác với lần trước xuất hiện, lần này Giao Long trên người có một ngọn lửa màu xám cháy hừng hực tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp, xem ra Nam Tư Uyển cũng bắt đầu dốc hết sức rồi.

- Lôi Long Phá Thiên Địa.

Ngụy Vô Tà hét lớn quả cầu trong tay hóa thành hình dạng một con Lôi Long dài phải đến hai mươi mét, tuy không có sống động như Giao Long của Nam Tư Uyển nhưng lại tỏa ra sức mạnh cuồng nộ khí thế hơn hẳn Giao Long.

Một Lôi Long một Giao Long dưới pháp thuật của hai người Nam Tư Uyển, Ngụy Vô Tà diễn hóa ra liền lao về phía trước rồi cả hai quấn lấy nhau, miệng phun điện phun lửa ầm ầm, thân thể thì quấn lấy nhau, chân cào loạn xạ lên thân thể đối phương, cả hai người Nam Tư Uyển cùng Ngụy Vô Tà đều đứng im phía sau thúc dục lực lượng của bản thân, hai người lúc này chính là so đấu về nguyên lực tinh thần kẻ nào tiêu hao hết trước liền thua, đan dược khôi phục thì bị cấm không thể sử dụng trong trận đấu, nếu mà cứ cắn đan tiếp sức thì còn chẳng biết đánh đến bao giờ nữa.

Bên dưới liền không ngừng bàn tán, chẳng phải nói Ngụy Vô Tà si tình với Nam Tư Uyển sao? Vậy mà đánh không hề nhân nhượng một chút nào, những thiếu nữ hâm mộ Nam Tư Uyển chuyện tình được theo đuổi hơn mười năm lúc này cũng vỡ mộng, tình yêu thì sao chứ? Ở dưới lợi ích thì tất cả chỉ là hư vô.

“ Lắm người biến thái thế nhỉ?”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, cơ hội đặt chân vào ba thứ hạng đầu không biết có dành nổi không nữa, quả nhiên thiên tài nhiều hơn cả cỏ dại, kẻ nào nói thiên tài là hiếm hắn sẽ đem kẻ đó đi thông chết.

“ Ca ca huynh nghĩ ai sẽ thắng?”

Trần Quốc Hưng nhìn trận chiến đang giằng co trên lôi đài trầm tư một lúc đánh giá thiệt hơn điểm mạnh điểm yếu mà hắn đã quan sát được cả hai người từ những trận đấu trước, cuối cùng thì vẫn nghiên về Nam Tư Uyển bởi vì sự ẩn dấu của Nam Tư Uyển này hắn cảm thấy còn nhiều hơn cả bản thân, còn cái thằng Ngụy Vô Tà kia cảm giác như có hai người cùng tồn tại trong một cơ thể, có chút quỷ dị những chung quy không trâu bò bằng nữ tử lạnh lùng Nam Tư Uyển, bất quá nếu muốn thắng Nam Tư Uyển cũng không có dễ dàng thắng được, chí ít cũng phải xuất ra đại chiêu mới may ra có thể chiến thắng nhẹ nhàng.

“ Nam Tư Uyển.”

Trần Quốc Hưng khẽ cười nói với Tống Như Ngọc.

“ Ca ca muội và huynh cùng chung suy nghĩ, mau mau lấy ra nước ngọt chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng Uyển tỷ tỷ.”

Trần Quốc Hưng đen mặt, dạo này hạn chế không có đưa mấy đồ ăn linh tinh cho Tống Như Ngọc, sợ ảnh hưởng không tốt tới cơ thể vốn đã yếu, nhưng nha đầu này luôn viện lí do để moi móc đồ ăn uống từ chỗ hắn, bất đắc dĩ cười lấy ra hai chai sữa chua đưa cho Tống Như Ngọc một còn mình một, tuy hạn sử dụng đã hết nhưng không sao cất ở trong Thiên Địa Ấn liền không có vi khuẩn, thời gian hình như cũng không tồn tại, chắc là uống vào vị vẫn như ngày ta bắt đầu.

“ Uống sữa chua đi.”

Tống Như Ngọc nhận lấy chai sữa chua liền vặn nắp dơ lên cụng với Trần Quốc Hưng, rồi ngửa cổ tu sạch một hơi, sau đó hai mắt phát sáng, lè lưỡi liếm liếm sữa chua còn dính ở mép, rồi ánh mắt như cún nhìn chằm chằm tới chai sữa chua còn lại trong tay Trần Quốc Hưng.

“ Bố nhà cô nữa, cầm lấy uống ít thôi.”

Trần Quốc Hưng dơ tay xoa xoa đầu Tống Như Ngọc cưng chiều, nhìn cái vẻ mặt như con cún của tiểu muội muội nhặt được này, hắn thật sự không có thể chống cự lại được khi con bé làm nũng.

Trần Quốc Hưng liền lấy ra một thùng đưa cho Tống Như Ngọc, dù sao hắn cũng còn rất nhiều bất quá cũng không thể lấy ra quá nhiều đưa cho Tống Như Ngọc, mấy cái hóa chất phụ gia bên trong là vẫn có uống quá nhiều liền không tốt.

“ Ca ca tốt nhất trên đời.”

Tống Như Ngọc cười không ngậm được mồm, lấy ra một chai đưa cho Mị Linh Nhi, còn một chai cầm trên tay, số sữa chua còn lại thì được thu vào túi trữ vật bên hông.

“ Tống muội, ăn uống nhiều liền không tốt.”

“ Mị tỷ tỷ, thật là tỷ chẳng biết thế nào là mỹ vị nhân gian, mau mau uống thử sữa chua của ca ca ta đi.”

Nghe Tống Như Ngọc nói đến câu cuối Trần Quốc Hưng ho khù khụ, sữa chua của ta sao, hắn tự nhiên lại liên tưởng đến trên mặt Mị Linh Nhi dính đầy sữa trắng bộ dạng thật sự rất...( các đạo hữu chớ liên tưởng bậy bạ, ma đạo dễ vào khó ra, đừng mắc sai lầm.)

Khẽ lắc đầu như 26 Sơn La chào anh em gạt bỏ hết hình ảnh bậy bạ trong đầu, sau đo tiếp tục xem trận chiến trên đài, Nam Tư Uyển cùng Ngụy Vô Tà vẫn đang giằng co, hai con Lôi Long cùng Giao Long đã cắn xé nhau loạn xạ, tuy không có rách toạc máu me be bét nhưng thể tích của cả hai đã nhỏ đi không ít.

- Lôi Minh Giáng Thế.

Ngụy Vô Tà phun ra một ngụm máu tinh huyết, cưỡng ép thi triển thêm một đạo pháp thuật công kích khác, từ trong người Ngụy Vô Tà có khí đen tỏa ra rồi bay lên nhưng tụ trên hư không, đám khí đen tụ lại thành một đám mây đen lớn, bên trong lập lòe ra những tia lôi điện có màu đen.

“ Oành.”

Một đạo lôi kiếp bằng ba ngón tay màu đen tuyền từ bên trong đám mây đen đánh xuống thẳng đỉnh đầu Nam Tư Uyển, lúc này Lôi Long cũng dưới sự thúc dục của Ngụy Vô Tà thế công liền trở nên mãnh liệt đè ép Giao Long, Ngụy Vô Tà đây là đang bức ép dồn Nam Tư Uyển vào đường cùng, nếu ra tay ngăn cản đạo Lôi Minh đánh tới thì Giao Long Hóa Linh nhất định sẽ bị Lôi Long đánh bại, lúc đó bản thân chịu phản phệ liền rất lớn, chọn cái nào thì bản thân Nam Tư Uyển cũng phải chịu tổn thương.

Trần Quốc Hưng đứng ở bên dưới cũng phân tích tình huống nhỡ sau này hắn phải đối diện với tình huống tương tự liền có cách đối phó, đây chính là điểm tốt khi quan chiến, có thể từ hai bên thu được lợi ích cho bản thân, nếu là hắn thì cứ mặc kệ đạo Lôi Minh kia đánh lên người bởi vì nó chẳng si nhê gì với thân thể hắn cả, bất quá Nam Tư Uyển này thì không thể làm như vậy, không biết sẽ chọn lựa cách gì để thoát khỏi song thế công của Ngụy Vô Tà, bỏ đại giá tinh huyết ra cưỡng ép thi triển thêm pháp thuật hiển nhiên là muốn ép bại Nam Tư Uyển trong một chiêu này.

“ Tính toán thật kĩ, chọn lựa thời cơ không tệ, đáng tiếc lại đụng phải Nam nha đầu.”

Một lão bà trong tay đang cầm một chai sữa chua đã uống dở cảm thán một phần, những trưởng lão khác đang ngửa cổ tu sữa chua cũng gật gù không ngừng, nhưng vấn bú chùn chụt đến ngay cả một giọt cũng không còn sót lại, còn vấn đề tại sao đám trưởng lão này lại có sữa chua thì tất nhiên là từ Tô lão ban phát rồi, mà Tô lão chính là lấy được từ chỗ Tống Như Ngọc, mà Tống Như Ngọc thì đào từ chỗ Trần Quốc Hưng, nếu để hắn nhìn thấy cảnh tưởng mấy trưởng lão ngửa cổ dốc đến cạn cả đít chai sữa chua, nhất định hắn sẽ biếu một người một thùng, với chỉ một yêu cầu nho nhỏ là mau cho hắn một cái chức vụ trâu bò trong tông môn để ăn vơ vét kiếm trác chút linh thạch tu luyện, muốn làm giàu nhanh nhất chính là ăn hối lộ, đào bớt tài nguyên của tông mồn rồi, rút ruột công trình, báo khống giá trị, còn rất nhiều thủ đoạn khác mà Trần Quốc Hưng đã lĩnh ngộ được khi ở Địa Cầu, bất quá hắn còn chưa có cơ hội thi triển, một chức vụ cũng không có làm sao mà ăn hối lộ được cơ chứ.

Nam Tư Uyển không loạn, ánh mắt nhìn lên Lôi Minh trên đầu, trâm cài tóc trên đầu lập tức bay ra, một cây trâm màu bạc tinh xảo được khắc họa rất cầu kì một con chim, châm bạc lóe lên một cái đã xuất hiện trên trời, rồi từ trong cây trâm một hư ảnh một con chim to lớn xuất hiện với bộ lông màu đỏ sặc sỡ, rồi lao thẳng tới ngăn cản Lôi Minh đang đánh xuống.

“ CMN chẳng lẽ lại là Hóa Linh Ý Cảnh, ai đó giết tao đi.”

Trần Quốc Hưng đưa tay lên ngực trái nhấn chặt trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương của mình, đây đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết đây rồi, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang là mẫu người phụ nữ hoàn hảo mà rất nhiều anh muốn lấy làm vợ.

“ Ầm.”

Chim đỏ cùng Lôi Minh va chạm dư âm công kích tỏa ra khắp nơi, không ít các đệ tử ở bên dưới cũng thót tim khi gió lốc thổi tới, không ít các thiếu nữ bị tạt váy lên tới tận đầu làm không ít các nam đệ mang trong mình một tâm hồn ngây thơ phun máu mũi ngất xỉu.

“ Lão thiên ơi?”

“ Ta cuối cùng cũng biết tới thế giới này còn rất nhiều cảnh đẹp.”

Chim đỏ mạnh mẽ đánh tan Lôi Minh rồi bay thẳng lên trời hót vang một tiếng, Trần Quốc Hưng nhìn kĩ con chim liền lắc đầu lẩm bẩm.

“ Không phải Hóa Linh Ý Cảnh, là khí linh.”

Nam Tư Uyển khóe miệng cũng đã trào ra máu tươi, tiếp tục thúc dục chim đỏ đánh tới Ngụy Vô Tà.

“ Ríttttttt...”

Chim đỏ hóa thành một đạo lưu quang với cái đuôi màu đỏ lao thẳng tới Ngụy Vô Tà.

“ Khí Linh của Hỏa Phượng Trâm, ta nói Hoa trưởng lão vậy mà lại đem đồ vật như vậy cho Uyển nha đầu, vậy mà còn thành công luyện hóa được, không tệ.”

Mấy trưởng lão trên đài cao nhìn Hoa trưởng lão nói một hồi, ánh mắt còn không ngừng liếc tới nửa chai sữa chua còn lại với ánh mắt thèm thuồng, Hoa trưởng lão như cảm nhận được ánh mắt của những người khác liền ngửa cổ uống sạch nửa chai sữa còn lại rồi cười cười, đám trưởng lão liền thấy đã hết liền chỉ biết ngồi lại nghiêm túc tiếp tục quan chiến, tuy nhiên trong đầu đều có suy nghĩ hố Trần Quốc Hưng một phen.