Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 234: Khí Linh Thiên Địa Ấn



Ở một vùng băng tuyết, từ trong đống đất đá cây cối lộn xộn, một bàn tay vươn ra từ trong đống đất, sau đó là một cái đầu bê bết máu, Trần Quốc Hưng nghiến răng bò ra bên ngoài, kéo theo Vũ Liên đang hôn mê ra bên ngoài, cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ập tới Trần Quốc Hưng rùng mình.

Cái nóng lạnh bình thường không thể ảnh hưởng tới tu sĩ, chỉ có những vùng nóng lạnh đặc biệt mới ảnh hưởng, mà nơi này lạnh sun cả trym vào thì thuộc nơi đặc biệt rồi, Trần Quốc Hưng lục lọi trong túi trữ vật lấy ra mấy mấy bộ y phục mặc lên người, Vũ Liên có Long Giáp trên người hẳn là cũng không ảnh hưởng.

Liếc nhìn xung quanh chỉ thấy một vùng băng tuyết rộng lớn không có điểm cuối, Trần Quốc Hưng thở dài xử lý mấy vết thương trên đầu, Nhân Trung Phàm Thể cũng không chịu nổi va chạm kinh khủng khi bị hút vào nơi này nên đầu hắn cũng rách ra vài vết, cũng không đến mức thương nặng, cõng theo Vũ Liên hắn tế ra phi đao bay đi.

Lúc này ở bên ngoài, ngay chỗ khe nứt xuất hiện có hơn mười bóng người, lão già lưng còng xấu xí lên tiếng.

" Nguyên hồn tan vỡ."

Lão phất tay bắt lấy mấy tinh phách ở trong không khí lông mày nhíu lại, người phụ nữ xinh đẹp cười quyến rũ nói.

" Là phân thân nguyên thần của Vũ Canh Kỷ, xem ra Thiết Diện Quỷ đồ đệ của ngươi bị người ta làm thịt rồi."

Lão giả lưng còng vẻ mặt xấu xí nhăn lại hừ lạnh một cái, thần thức như thác lũ tràn ra khắp nơi, vẻ mặt quái dị.

" Hai con chuột nhắt khí tức lại không còn."

Những người khác cũng tìm kiếm, Vô Liên không có trên người Vũ Canh Kỷ, đám còn lại cũng không có vậy là ở trên người hai con chuột nhắt chạy trốn, tất cả đều nóng lòng tìm kiếm hai con chuột nhắt khí tức nhưng một hồi lâu sau tất cả đều nhíu chặt mày nhìn một mảnh hoàng tàn...

Trần Quốc Hưng lúc này vẻ mặt đã tím tái như gan lợn, cả người run cầm cập, nơi này lạnh đến mức thụt luôn cả thằng em luôn, tìm kiếm tạm một nơi nghỉ chân, hắn đặt Vũ Liên nằm ở một góc kiếm thứ để nhóm lửa nhưng không phát hiện ra thứ gì liền thở dài tìm kiếm nguyên liệu nhóm lửa ở trong nhẫn trữ vật, thấy vài nguyên liệu có thể đốt Trần Quốc Hưng liền lấy ra nhóm bếp, nếu để kẻ khác thấy Trần Quốc Hưng lấy linh mộc Hoàng Quế cấp bốn đi nhóm bếp thì sẽ ghen tị mà chết mất, là một gốc linh mộc cấp bốn đó, vậy mà lại hoang phí đi nhóm lửa, Trần Quốc Hưng cũng không biết hắn lấy linh mộc cấp bốn đi nhóm lửa nếu mà nhận ra hắn cũng đau lòng chết mất, đáng tiếc hắn cũng không có nhận ra.

Ngồi sưởi lửa đột nhiên Trần Quốc Hưng sửng sốt, hắn tu luyện Băng Quyết cơ mà sao lại không lợi dụng nơi có nhiều hàn khí như này mà tu luyện cơ chứ, khẽ vỗ đầu một cái rồi bắt đầu tu luyện Băng Quyết.

Hàn khí từ khắp nơi tràn vào trong cơ thể Trần Quốc Hưng, hắn khẽ rùng mình một cái tu luyện thì tu luyện nhưng lạnh thì vẫn cứ lạnh, vòng xoáy hàn khí trong đan điền của Trần Quốc Hưng càng ngày càng lớn, ở bên trong vòng xoáy hàn khí những tinh thể trong suốt từ từ ngưng tụ, vừa tu luyện Băng Quyết Trần Quốc Hưng đột nhiên linh quang loé lên, chắc hẳn là hàn khí cũng có thể giúp tu luyện thân thể, nghĩ là làm hắn liền bật dậy chạy ra khỏi hẻm núi đá, bên người gió rít cộng thêm tuyết rơi làm những đoá hoa tuyết như những lưỡi dao sắc nhọn, Trần Quốc Hưng cởi trần ngồi xếp bằng trên tuyết.

— QUẢNG CÁO —

" Lạnh chết thằng em mất."

Trần Quốc Hưng cảm thán rồi bắt đầu tu luyện, hàn khí từ bốn phương tám hướng thi nhau chui vào cơ thể Trần Quốc Hưng, những đoá hoa tuyết theo gió cũng lướt qua thân thể hắn, tạo nên những vết xước nhỏ trên da, dần dần cả cơ thể Trần Quốc Hưng đóng băng lại...

Khi Vũ Liên tỉnh lại không thấy Trần Quốc Hưng đâu mới lo lắng vùng dậy, chạy ra bên ngoài thấy một phố tượng băng bảo bọc lấy Trần Quốc Hưng thì lão đến.

" Trần Quốc Hưng!"

Rồi điên cuồng đánh lên bức tượng băng.

" Rắc rắc."

Từng mảnh băng lên rơi xuống lộ ra cơ thể tím tái của Trần Quốc Hưng, Vũ Liên liền mang hắn đang trần chuồng trở về hẻm núi, lúc này Trần Quốc Hưng đang bị phong bế ý thức bên trong tử phủ thần cũng, hắn cảm giác có điểm quỷ dị nhưng không tài nào thoát ra khỏi tử phủ thần cũng, không thể cảm nhận được cơ thể của mình, Thiên Địa Ấn đột nhiên xoay mạnh hơn ý thức của hắn bị kéo tụt vào bên trong, trải qua một vòng lộn xộn ý thức thân ảnh của Trần Quốc Hưng đứng ở một vùng không gian màu vàng nhạt, hỗn loạn các mảnh vỡ trôi nổi, trên những mảnh vỡ có khắc rất nhiều hình thù chữ viết, hắn nhận ra chữ viết ở trên những mảnh vỡ chính là cổ ngữ thì giật mình, cổ ngữ có thể viết ra được sao, vậy kẻ viết ra được cả cổ ngữ tu vi phải kinh khủng đến mức nào.

" Tiểu tử không tệ."

Một tiểu hài tử độ ba tuổi xuất hiện ngay trước mặt Trần Quốc Hưng làm hắn giật cả mình nhảy lùi ra sau, tuy chỉ là ý thức nhưng vẫn là phản ứng theo quán tính của thân thể.

" Ngươi là khí linh chân chính của Thiên Địa Ấn?"

Hài tử gật đầu, Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt, mấy cái khí linh đều có bộ dạng của bọn con nít ranh vậy à?

" Tại sao bây giờ ngươi mới đi ra?"

— QUẢNG CÁO —

Tiểu hài tử ánh mắt loé lên vẻ tang thương, chắp tay sau đít nói.

" Ta vốn ngủ say, nhưng lại bị Băng Phách Thần Châu khí tức làm cho thức tỉnh!"

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, Băng Phác Thần Châu, nó là cái vẹo gì thế mà lại khiến cho khí linh của Thiên Địa Ấn thèm thuồng.

" Nơi ngươi đang ở chính là không gian bên trong của Băng Phách Thần Châu."

Trần Quốc Hưng vẻ mặt quái dị, hẳn là cái nơi khỉ ho lạnh tẹo cả trym ở bên ngoài, tiểu hài tử liếm liếm môi nói.

"Ngươi nhất định phải lấy được Băng Phách Thần Châu, cả ta và ngươi đều có lợi."

Trần Quốc Hưng gật gù, tuy chưa biết Băng Phách Thần Châu dốt cuộc là thứ vẹo gì nhưng mà ngay cả Khí Linh Thiên Địa Ấn còn thèm thuồng thì nhất định là đồ tốt cứ thu vào tay trước rồi tính sau.

" Tên của ngươi là gì?"

Trần Quốc Hưng gật đầu nói, tiểu hài tử lắc đầu nói.

" Ta không có tên, mỗi lần nhận chủ nhân mới tên của ta đều tự động biến mất."

Trần Quốc Hưng nhăn nhó, cái vẹo gì mà lại tự động xoá tên cơ à? Mà thôi hắn liền không quan tâm mà nói.

" Vậy từ giờ gọi ngươi là Tử Y đi."

Vì nhìn tiểu hài tử mặc trên người một bộ tử y trang phục, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại tang thương, còn đang tính nói chuyện thì ý thức của hắn bị đánh bật trở ra bên ngoài, ý thức trở về với cơ thể thì rùng mình.

— QUẢNG CÁO —

" Ngươi tỉnh rồi?"

Vũ Liên khuôn mặt tràn đầy lo lắng nói, Trần Quốc Hưng run cầm cập ở trong lòng Vũ Liên, trên người cũng đã mặc y phục, ý thức chui vào trong Thiên Địa Ấn không ngờ ở bên ngoài tí nữa thì chết lạnh.

Trần Quốc Hưng gật đầu vận chuyển Băng Quyết thử ổn định cơ thể thì thấy nhiệt độ ấm hơn liền gật gù hài lòng, nhìn Vũ Liên nói.

" Cô không lạnh sao?"

Vũ Liên lắc đầu nói.

" Không có, sau khi ngươi hấp thu hàn khí trong người ta thì ta không thấy lạnh nữa, nơi này cũng không lạnh lắm."

Trần Quốc Hưng gật đầu tạm thời gác lại mấy thứ linh tinh trong đầu, bắt đầu nhắm mắt kiểm tra cơ thể.