Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 54: Yêu linh



Càng đi xuống, lối đi càng dốc Trần Quốc Hưng thấy lối đi khá êm ái, liền đặt mông xuống tay dơ ra sau đẩy mạnh.

Thân thể hắn từ từ trượt đi, cảm giác giống như chơi trò cầu trượt vậy, tuy nhiên mông của hắn cảm giác hơi rát.

Vòng vèo một hồi Trần Quốc Hưng rơi xuống một cái hang rộng khoảng 20m, xoa xoa mông đứng dậy hắn đưa đèn pin quan sát không gian xung quanh, miệng lầm bầm.

“ Ở dưới hòn đảo lại có một cái hang như vậy, không phải động phủ của tu chân giả tu luyện ở địa cầu để lại đấy chứ.”

Hắn biết thời kì thượng cổ của địa cầu, vô số yêu thú cùng tu luyện giả tồn tại. Nhưng sau này, vì tranh đoạt một món thấn khí thượng cổ gì đó, mà vạn tộc phân tranh, máu nhuộm cửu thiên.

Dẫn đến sau này các chủng tộc còn sót lại cũng dần dần lụi bại, cùng với thời kì mạt pháp linh khí thiên địa thiếu thốn, kẻ tu luyền càng ngày càng ít, trong kí ức chuyền thừa hắn chỉ thấy có một chút kí ức của thời kì thượng cổ.

Thở dài cảm thán, vật cực tất suy, sau đó liền cảnh giác, nắm cây kiếm trong tay, từ từ thăm dò khắp nơi.

Tìm kiếm một hồi hắn không phát hiện ra thứ gì, chỉ là một cái hang trống rỗng. Hắn thất vọng, trầm tư suy nghĩ, rồi quyết định đi theo một lối đi khác ở góc hang.

Lại đi thêm 15p, cảm giác thân thể hắn nặng thêm, hắn liền biết đây là áp lực khi xuống sâu lòng đất, hắn lại lâm vào trầm tư. Xem ra kẻ tạo ra cái lối đi này tu vi cũng thuộc hàng trâu bò, ít nhất cũng phải thuộc hạng Kim Đan Kỳ cao thủ.

Đi thêm một lúc trước mặt hắn là một không gian rộng phải đến 50m vuông, trên những vách hang gắn những viên châu to bằng nắm đấm, phát ra màu sáng xanh lá nhàn nhạt, làm cho không gian thêm mờ ảo.

Nhìn những viên dạ minh châu tản ra ánh sáng xanh, hắn líu lưỡi nghe nói trên thế giới cũng đã đấu giá vài viên dạ minh châu, bán cũng được vài trăm nghàn đô, nếu hắn mà tháo hết hơn trăm viên dạ minh châu ở đây về bán, cũng thu được món lợi kha khá.

Khi mắt hắn thích nghi với ánh sáng từ dạ minh châu, hắn há hốc mồm khi thấy một bộ xương khổng lồ nắm quấn tròn ở giữa hang.

“ Mẹ nó chứ.”

Hắn run rẩy nhìn bộ xương dài đến cả 50m, nguyên cái khung xương đầu cũng to lớn hầm hố, hắn nghĩ nếu mà yêu thú này còn sống, mấy con voi nó cũng xơi hết một lần.

Bộ xương không biết trải qua bao lâu, tuy nhiên vẫn vững tản mát ra khí tức làm hắn run rẩy, hắn thầm phỏng đoán lúc còn sống con yêu thú này ít nhất cũng phải có tu vi Yêu Vương, lại thêm phỏng đoán có lẽ bộ xương này là của một con rắn nhỏ chết già ở đây.

Hắn cầm thanh kiếm đi lại chỗ đầu con rắn, hai mắt toả sáng nhìn hai cái răng nanh mỗi cái phải dài đến 1m, không biết con rắn nhỏ này đã chết bao lâu nhưng hai cái răng nanh của nó nhìn vẫn oai phong hầm hố.

Hắn vung thanh kiếm chém mạnh lên một cái răng nanh, “ Keng “ một tiếng thanh kiếm va chạm với chiếc răng nanh, toé ra những tia lửa.

Trần Quốc Hưng bị lực phản chấn, cánh tay tê rần một hồi. Ổn định thân thể, sau đó nhìn xuống thanh kiếm đã bị vỡ chi chít trên thân kiếm rồi lại nhìn răng nanh không một chút tổn hại, miệng cười hắc hắc.

Lần này xem ra hắn nhặt được bảo bối rồi, đem hai cái răng này về, cải tạo một ít hắn sẽ có 2 thanh vũ khí cực phẩm, đến lúc đó hắn cầm hai cái răng này mà tung hoành thiên hạ, nghĩ đến đó thôi mắt hắn nóng rực.

Không nghĩ gì thêm, hắn cầm thanh kiếm sắp hỏng, tính phá hủy cái đầu rắn mà lấy cái răng nanh nhưng làm hắn đần mặt là thanh kiếm sau một hồi chém tới chém lui thì rụng lả tả vỡ vụn, còn xương đầu rắn lại chỉ xước vài miếng.

“ Mẹ nó, cứng vậy sao chơi.”

Con rắn chết không biết bao nhiêu năm vậy mà xương cốt lại cứng kinh khủng, hắn thở dài suy cho cùng là tu vi của hắn quá yếu, đến cả một bộ xương con rắn nhỏ cũng không làm gì được, hắn thật vô dụng mà.



Lại nhìn một hồi, hắn mới hí hửng phát hiện ở hộp sọ con rắn có một khí tức tản mát ra ngoài.

“ Không lẽ là yêu đan, ôi mẹ ơi là yêu đan của Yêu Vương.”

Hắn kích động còn hơn khi lấy được Tinh Không Thạch, yêu đan ẩn chứa yêu lực của yêu thú, hắn có thể hấp thụ chuyển hoá tăng cường tu vi của bản thân, còn về không gian trữ vật chỉ được xem như một vật dụng khá quan trọng của tu sĩ mà thôi.

Nhưng sau đó hắn lại mang vẻ mặt khó coi, yêu đan nằm trong hộp sọ của yếu thú, hắn lại không thể phá hủy được xương cốt của con rắn nhỏ, đây là một bài toán hóc búa với hắn.

Qua một lúc suy nghĩ hắn quyết định dùng bạo lực, bẻ tay rôm rốm, lắc cổ nhảy nhảy như vận động viên boxing, rồi tung một đấm mạnh nhất từ hồi còn bú mẹ.

“ Ầm” thân thể hắn bay vèo ra đằng sau, đập vào vách hang, rồi ngã lăn ra bê bết trên mặt đất. Máu mồm phun ra như mưa, hắn la thảm.

“ Đau chết bổn thiếu gia, ui za.”

Hắn thở hổn hển, nằm tựa lưng lên vách hang, trong lòng run bần bật, một đấm của hắn chí ít cũng phải 1000kg vậy mà chỉ đánh văng xương cốt con rắn vào một góc, lực phản chấn còn mạnh đến nỗi làm nội tạng của hắn đã lệch vị trí, trọng thương không nhẹ.

“ Bộp “ một viên dạ minh châu rơi ra từ vách tường, rơi xuống đập thẳng vào đầu hắn.

“ Cái mẹ gì thế.”

Hắn ôm đầu lăn lộn, hắn cảm giác như cả thế giới này quay lưng với hắn vậy, đến ngay cả một viên đá cũng nhảy lên đầu hắn.

Có lẽ hắn là kẻ thủ hộ kém cỏi nhất trong những người từng thủ hộ giả vũ trụ này.

Đau khổ nằm thoi thóp ở một góc cảm thán về số mệnh bi thương của mình, chợt từ một vách hang bò ra vài con rắn nhỏ, mắt hắn nheo lại trầm tư.

Thì ra là yêu đan của con rắn làm cho lũ rắn trên đảo bị hấp dẫn, số lượng rắn trên đảo chắc là cũng liên quan mật thiết đến xương cốt yêu vương.

( mình đổi gọi là đại xà nghe cho khí phách nhé.)

Mấy con rắn khi tiến vào trong hang, như bị ngáo đá vậy, rít lên những tiếng phì phì, hắn chố mắt ở một bên mà nhìn, tay xoa xoa cằm suy nghĩ rồi bất giác nở một nụ cười.

Mấy con rắn nhỏ lúc này như bị thứ gì đó ảnh hưởng, chúng lao vào mà tấn công lẫn nhau, chúng đối đầu với nhau rồi bổ qua bổ lại.

Hắn nhìn mấy con rắn nhỏ đánh nhau mà ruột gan cồn cào, chúng mày cứ bổ qua bổ lại như vậy biết bao giờ mới xong, hắn bĩu môi rút khẩu súng lục ra, nhằm nhằm mà bóp cò bắn nát đầu mấy con rắn lớn, chỉ để lại một con rắn nhỏ bằng ngón tay cái toàn thân màu đỏ, vì con rắn này hắn nhìn khá thuận mắt, còn mấy con rắn bị bắn vỡ sọ kia dĩ nhiên là hắn không thích thì bắn thôi.

Con rắn nhỏ thấy mình không còn đối thù thì phì phì cái lưỡi, quay đầu nhìn qua chỗ hắn dường như là cảm ơn vậy, @[email protected]

Hắn chỉ lắc đầu, ý bảo không cần cảm ơn việc nhỏ ấy mà, mày cứ tiếp tục công việc của mày đi.

Con rắn từ từ bò về chỗ xương cốt đại xà, khi con rắn nhỏ bò đến đầu đại xà, xương cốt đại xà dị biến rung lên từng hồi.

Trần Quốc Hưng ở bên kia vẻ mặt lúc này cũng kích động không kém, từ từ hộp sọ đại xà vỡ ra một lỗ, từ bên trong một viên yêu đan cỡ quả trứng gà màu trắng bay ra, rồi lơ lửng một hồi mới bay về chỗ con rắn màu đỏ.



Nhìn một màn truyền thừa của yêu thú, hắn xoa xoa cằm, thật là cảm động giữa tình cảm của động vật với nhau, dù cho con đại xà đã chết rất lâu nhưng vẫn để lại truyền thừa cho đời sau, chỉ khi có một con rắn mạnh mẽ nhất trong đám hậu bối tiến vào đây, thì mới đạt được truyền thừa.

Con rắn đỏ mắt long lanh những tia sáng, há to cái mồm ra lao lên nhằm ăn viên yêu đan, nhưng nó cứ ra sức mà bò nhưng vẫn không thể đến chỗ viên yêu đan bay ngay trước mặt, con rắn nhỏ phì phì cái lưỡi rồi quay lại.

Hắn lúc này một chân đang đạp lên đuôi con rắn, nở một nụ cười thân thiện nhìn con rắn nhỏ.

“ Viên đan to như vậy ngươi ăn sẽ bị nghẹn đó.”

Rồi từ tay một luồng khí hoả bắn ra bao lấy con rắn, 3s sau con rắn cháy đen thui không một động tĩnh.

Hắn cười hắc hắc nói.

“ Mày đã hoàn thành sứ mệnh của mình, thì nên lên đường, hahahaha…”

Hắn nhìn viên yêu đan, ánh mắt nóng dực, viên yêu đan dường như không cảm nhận thấy khí tức của đồng loại từ từ bay về hướng xương cốt.

Hắn vội vận linh lực bao chùm bàn tay, thân thể lao lên nắm chặt viên yêu đan vào trong tay.

Lập tức một khí tức từ trong yêu đan toả ra, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, miệng méo xệch lắp bắp.

“ Mẹ...ơ...i...yêu linh...”

Khi nắm vào viên yêu đan, hắn cảm giác một luồng sức mạnh tàn bạo chui vào cơ thể đang không ngừng tàn phá cơ thể hắn.

Trần Quốc Hưng trong lòng kinh hãi muốn chết, lần này chơi lớn thật rồi, không ngờ năng lượng còn sót lại của Yêu Vương lại mạnh mẽ đến vậy, đây không phải là đồ chơi mà một kẻ mới có tu vi Luyện Khí Kỳ như hắn đụng vào được.

Lần này thì thảm rồi, một lúc sau mắt hắn trợn trắng, trong não hải một biển tinh thần mơ hồ đang dậy sóng, một con đại xà toàn thân đen bóng, đang ngửa mồm gào thét để lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.

Trần Quốc Hưng nội thị, khi thấy yêu linh của con đại xà trong não hải thì nội tâm đã chết một nửa, mẹ nó không ngờ yêu linh của đại xà lại ẩn dấu bên trong yêu đan.

Yêu linh đồng dạng như nguyên thần của tu sĩ nhân loại, khi cường giả ngã xuống, linh hồn nếu không bị diệt sát mà trốn được, sẽ tìm một chỗ mà ẩn nấp chờ đoạt xá mà trùng sinh sống lại.

Hắn còn đang không ngừng cảm thương cho số phận của mình, thì Thiên Địa Ấn đang bay lơ lửng cảm nhận được nơi ở của mình bị kẻ khác chui vào, liền loé lên một cái đập thẳng vào yêu linh đại xà, khi loé lên một lần nữa thì đã trở về vị trí cũ từ từ xoay tròn.

Hắn mắt giật giật, trong lòng mừng như điên, yêu linh đại xà còn đang gầm thét thì bị Thiên Địa Ấn đập bẹp, hoá thành một đám tinh hồn lơ lửng trong não hải của hắn.

Trần Quốc Hưng há mồm cười ha ha vang vọng cả không gian hang động. Trong đầu hắn tồn tại bảo bối nghịch thiên mà, không ngờ yêu linh của Yêu Vương chỉ một đập liền hoá thành cho bụi.

Nếu mà hắn khống chế được Thiên Địa Ấn, lôi ra đối địch không phải chỉ cần đập một cái, đối phương không kịp ngáp đã nát bét, lúc đó thì đánh đấm cái rắm chó, hắn là vô địch.

Nhưng hắn lại thở dài, cái ấn kia ở trong đầu hắn nhưng lại không chịu nghe lời hắn, thật là cmn.

Đưa mắt nhìn yêu đan đã trở nên yên tĩnh, hắn nhếch mép rồi ngồi xếp bằng tu luyện, Vô Thượng Thiên Địa Quyết được hắn vận hết tốc lực hấp thu yêu đan đại xà.