Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 201: Nhẫn Nhịn



Trần Quốc Hưng cười nhạt phất tay nói.

" Đứng dậy đi."

Hai tỷ muội dìu nhau đứng dậy, hắn bấy giờ mới hỏi tên.

" Các ngươi tên gì?"

Thiếu nữ liền lên tiếng.

" Ta tên Chu Thiến, còn đệ đệ tên Chu Mạnh."

Trần Quốc Hưng gật đầu, rồi đợi quân lính đi qua liền sai người đem thi thể của dân làng mang đi chôn, còn xác của mấy tên thổ phỉ thì vứt vào rừng cho mấy con thú ăn thịt nó xé xác, đối với mấy thể loại này thì không cần băn khoăn làm gì cả.

Tìm kiếm thứ hữu ích còn sót lại ở ngôi làng, sau đó hai mươi vạn đại quân tiếp tục lên đường, hai tỷ muội Chu gia được Trần Quốc Hưng giao cho Hậu Cần Đoàn.

Trên đường đi gặp không ít cảnh hoang tàn của làng xóm thành trì, đây là hậu quả của chiến tranh, không ít thanh niên trai tráng khi biết tin đại quân tiến ra Bắc đánh giặc liền xin gia nhập ra trận giết giặc, đi một quãng đường dài đại quân liền dựng trại nghỉ ngơi, Trần Quốc Hưng cùng Lý Chiêu A Minh ở trong một căn lều nhìn xa bàn, Trần Quốc Hưng chỉ vào một tuyến đường nói.

" Theo tin tình báo của tổ trinh sát gửi về một đoàn quân tiếp viện 40 vạn cùng lương thực đang từ Phổ Nghĩa đang trên đường đến Viễn Thành, khoảng cách chỉ cũng phải mất năm ngày đường thời gian, A Minh ngươi dẫn theo năm mươi người của Chiến Đấu Đoàn ngày đêm chạy nước rút tới hẻm Sơn Khẩu mai phục thiết lập cạm bẫy đã lở chờ cho quân địch đi qua thì đánh chặn hai đầu đốt phá quân lương sau đó lập tức rút lui theo hướng Tây, ẩn nấp chờ hội quân ở Kim Lăng."

A Minh gật đầu rồi nhìn Lý Chiêu nói.

" Nếu A Minh ta mà có mệnh hệ gì, Lý Chiêu ngươi nhớ chăm sóc cả nhà ta."

Rồi quay người rời đi, trong đêm hơn năm mươi người cưỡi ngựa rời đi khỏi doanh trại tạm thời, Trần Quốc Hưng và Lý Chiêu bàn bạc thêm một hồi rồi hắn cũng về lều trại của mình nghỉ ngơi, làm sếp công nhận sướng thật việc gian khổ thì sai kẻ khác làm còn mình thì đi ngủ một giấc cực kì thoải mái.

Trở về đã thấy Chu Thiến ngồi ở mép giường, vừa thấy Trần Quốc Hưng Chu Thiền liền đứng dậy run rẩy nói.

" Đại Nhân."

Hắn cười cười cởi bộ giáp phục vứt qua một bên rồi đi lại nâng cằm Chu Thiến lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang sợ hãi mới lắc đầu buông tay rồi nằm xuống giường gỗ, mở miệng nói.

" Cứ gọi ta là thiếu gia, bây giờ thì làm phiền ngươi đấm lưng cho ta một chút."



Chu Thiến khẽ cắn môi rồi từ từ đưa đôi bàn tay nhỏ đấm lưng cho hắn,Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, rồi mở miệng nói.

" Khi nào ta ngủ thì ngươi liền đi nghỉ đi."

Chu Thiên vừa đấm vừa khẽ liếc nhìn trộm khuôn mặt của Trần Quốc Hưng, thỉnh thoảng lại khẽ cắn môi một cái rồi tiếp tục đấm lưng cho hắn...

Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng tỉnh lại thấy Chu Thiến đang gục đầu vào thành giường liền nhăn mày nhẹ nhàng chỉnh lại Chu Thiến nằm xuống giường rồi hắn đi ra bên ngoài. Vừa đi ra đã thấy A Ngốc ở phía xa cầm gậy sắt bắt đầu tập luyện Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết lắc đầu, A Ngốc đúng là một kẻ khờ chăm chỉ, cũng xách kiếm đi lại chỗ A Ngốc.

" A Ngốc chúng ta so tài?"

A Ngốc cười ngây ngô gật đầu rồi vác gậy sắt lao lên đập một gậy vụt xuống, Trần Quốc Hưng cũng không dám đối cứng với gậy sắt liền lùi ra sau tránh đi.

" Rầm."

Gậy sắt vụt xuống đất tạo ra một tiếng nổ lớn bụi mù bay khắp nơi.

" A Ngốc ngươi tiến bộ không tệ."

Trần Quốc Hưng mở miệng nói, kiếm trong tay vung lên đánh cận chiến với A Ngốc, luyện đến cảnh giới Đao Trong Thân thì một cành cây cũng có thể làm đao, kiếm ở trong tay nhưng hồn lại đôi khi lại là đao đôi khi lại là kiếm, đây là điều mà hắn đang tìm tòi lĩnh ngộ kết hợp ưu thế của đao và kiếm.

" Oành"

Gậy sắt và kiếm va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, Trần Quốc Hưng lùi ra sau ba mét mới ổn định thân thể, A Ngốc chỉ lùi có vài bước nhỏ, hắn cũng cảm thán không thôi, thiên phú tu luyện Thái Dương Quyết của đám người này vượt xa bản thân hắn rất nhiều ngày cả một người khờ khạo cũng nhanh hơn không ít, hiện tại Trần Quốc Hưng mới vừa đột phá tầng ba không lâu vậy mà đám Lý Chiêu A Minh đã đột phá tầng bốn, còn đám Lê Thiên Tường Ngô Cao Tùng cũng đã là tầng ba đỉnh, ngày cả A Ngốc cũng đã là tầng ba hậu kỳ, thiên phú tu luyện người ở nơi này quả nhiên rất trâu bò, đáng tiếc lại không có linh căn cùng linh khí, điều này làm hắn cũng hơi lo lắng.

" Nghỉ đi."

Trần Quốc Hưng phất tay nói, A Ngốc cười hề hề gật đầu. Trở về lều của mình đã thấy Chu Thiến mang về ba cái bánh bao cùng một cốc nước tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, đây là nước Anh Nha là một loại thảo dược tốt cho cơ thể lại mọc như cỏ dại ở đây, hắn liền sai người nhổ lấy rửa sạch rồi đun thành nước uống.

" Thiếu gia thức ăn của người."

Trần Quốc Hưng gật đầu ngồi xuống rồi nói.

" Chu Thiến ngồi xuống ăn cùng đi."

Chu Thiến lúng túng cúi đầu nói.



" Thiếu gia người ăn đi, lát ta ăn sau."

" Đừng để ta nói nhiều lần."

Trần Quốc Hưng giả bộ tức giận nói, Chu Thiến liền vội vàng ngồi xuống cùng, hắn đưa luôn hai cái bánh bao cho Chu Thiến.

" Từ hôm qua bây giờ mới được ăn, ngươi ăn nhiều đi."

Chu Thiến lí nhí cúi đầu nói.

" Đa tạ thiếu gia."

Hắn nhét vào mồm hết luôn cái bánh bao rõ nhai nhồm nhàm rồi nuốt xuống, cốc nước Anh Nha thì để cho Chu Thiến, hắn cũng chẳng cần uống vừa ăn vừa hỏi chuyện về Chú Thiến thì nàng kẻ giả đình chỉ còn có hai tỷ muội, phụ mẫu chết trong một lần bạo bệnh để lại hai tỷ muội nương tựa vào nhau xuống qua ngày, rồi đến hôm qua thì thảm cảnh diễn ra, hắn cũng cảm thán không thôi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không ai trên thế giới này thật sự là được hưởng cái gọi là hạnh phúc một cách chọn vẹn cả. Một lúc sau tiếng ngựa hí, chân đi rầm rầm lại vang lên, hai mươi vạn đại quân tiếp tục lên đường hành quân.

Ba ngày thời gian trôi qua.

Lúc này ở một đỉnh núi A Minh nằm ở dưới lớp lá cây chỉ để lộ ra cặp mắt nhìn chằm chằm xuống phía hẻm núi phía dưới chờ đợi quân địch đi qua.

" Rạp rạp rạp."

Tiếng bước chân vang trên lá làm A Minh cũng giật mình liền vùi đầu sâu hơn vào trong lớp lá, một tên lính trinh sát của Bắc Quốc cận thận dò thám xung quanh xem có gì bất thường hay không, khi tên tính đi qua chỗ A Minh đang lẩn trốn thì dừng lại.

" Ui za, tự nhiên lại đau bụng."

A Mình ẩn nấp ở phía dưới mặt mũi lập tức tái mét trong lòng thì đang chửi tổ tông mười tám đời tên lính trinh sát của Bắc quốc.

" Bẹt...phột...phột...phột..."

Tiếng vang thành thúy vang lên từ mông chuyền đến làm vẻ mặt tên lính trinh sát Bắc quốc phê pha như mới đập đá, A Minh lúc này không cả dám dơ tay bịt mũi sợ tên lính Bắc quốc phát hiện, một khi ra tay với lính trinh sát thì đám còn lại không thấy lính trinh sát trở về đủ nhất định sẽ đề phòng cao độ, như vậy sẽ hỏng đại sự.

" Khốn kiếp, thối chết ta mất."

A Mình kêu thảm trong lòng vẻ mặt đã tái mét, mấy mắn là tên lính Bắc quốc thả phân còn cách A Minh một đoạn nếu tên lính mà chọn đúng chỗ A Minh đang ẩn nấp thì cuộc đời A Minh coi như sẽ là một cơn ác mộng không thể nào quên.