Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 302: Nhớ kỹ lệnh chuyển tiền của anh



Tề Tiểu Tô rất muốn phỉ nhổ.

Lần cường hóa thứ hai suýt chút nữa đã lấy mạng cô rồi đấy.

Lần cường hóa thứ ba liệu có phải sẽ làm cô chết đi sống lại, sống lại rồi tiếp tục chết đi không?

Có Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô nhanh chóng tránh được camera theo dõi, đi thẳng tới phòng của Chúc Tường Đông, sau đó bấm điện thoại gọi cho hắn: “Mở cửa.”

Chúc Tường Đông không ngờ cô lại tới nhanh như thế nên tự mình đi ra mở cửa. Cửa vừa mới hé ra, Tề Tiểu Tô đã lẻn ngay vào.

Đám người Báo, La Thanh Đức nhìn cô đầy sùng bái, cô lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ người trong phòng.

“Em lên bằng cách nào thế? Lúc trước Báo đã ra ngoài thám thính, toàn là người của cảnh sát, hơn nữa, camera theo dõi của khách sạn này cũng rất nhiều.”

Chúc Tường Đông nhìn cô đứng trước mặt mình đầy sức sống thì cảm thấy ngứa tay muốn véo cái má hồng hồng của cô một phát nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại được.

“Tất nhiên là thân thủ của bản cô nương đây tốt rồi.” Tề Tiểu Tô đáp lại đầy đắc ý.

Không thể không nói, lúc trước nhìn thấy Thiếu soái leo nhà tầng, nhảy cửa sổ, cô vừa hâm mộ lại vừa khâm phục, không nghĩ rằng rốt cuộc có một ngày mình cũng có thể làm được một cách nhanh nhẹn và dứt khoát như thế.

“Vâng vâng vâng, thân thủ tốt đến mức không đỡ nổi.” Chúc Tường Đông nhìn dáng vẻ của cô thì không nhịn được bật cười, “Chuyện của tôi xong rồi sao?”

“Đương nhiên là xong rồi, nói đi, lần này anh định trả cho tôi thù lao bao nhiêu đây? Lần trước anh cho tôi hết tiền thắng cược đua xe của anh, lần này phải nhiều hơn đấy, hiện tại bản cô nương đang rất cần tiền.” Tề Tiểu Tô xòe tay ra trước mặt Chúc Tường Đông.

Bộp một tiếng, Chúc Tường Đông vỗ lên lòng bàn tay cô một cái.

“Nhìn cái bộ dạng tham tiền của em đi, sẽ không nợ em đâu, về rồi sẽ cho!”

Tề Tiểu Tô lập tức trợn trắng mắt.

Hiện tại cô đang rất cần tiền, mặc dù có trong tay một hạng mục có giá trị và còn nhiều phỉ thúy nhưng muốn chúng lập tức biến thành tiền thì rất khó. Mà giờ cô đang cần rất nhiều tiền để công ty vận hành.

Đúng lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất phát ra một tiếng “đinh“.

“Hệ thống quản lý tài sản của ký chủ ở ngân hàng báo tin, bốn tài khoản ngân hàng của ký chủ đồng thời nhận được mười triệu tiền mặt vào tài khoản, tổng lượng tiền mặt gửi ngân hàng hiện tại của ký chủ là năm mươi sáu triệu bảy trăm mười ngàn tệ.”

Tề Tiểu Tô lập tức ngây ra.

“Ai chuyển tiền cho tôi thế? Bốn mươi triệu cơ á? Ở đâu ra bốn mươi triệu vậy?”

Ai cho cô nhiều tiền như thế chứ!

Hơn nữa còn đúng lúc này!

“Thiếu soái chuyển.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Là sao? Anh ấy lấy đâu ra tiền chứ?”

“Cô quên rồi à? Trước kia Thiếu soái đã từng nói với cô là dẫn cô đi kiếm tiền, ngài ấy còn từng nói kiếm tiền không khó mà. Số tiền này là trước đó Thiếu soái đã lệnh cho bản Hệ thống trích tiền từ trong tài khoản của cô ra, bản Hệ thống mở một tài khoản, Thiếu soái dựa theo ký ức của ngài ấy để mua cổ phiếu cho cô. Tuy rằng bản Hệ thống không thể vi phạm kỷ luật quân đội, trực tiếp điều tra giá thị trường cổ phiếu hiện nay của các cô, dùng thủ đoạn đó giúp cô phất nhanh hơn, nhưng Thiếu soái thì có thể. Trước kia Thiếu soái từng nghiên cứu qua về thị trường chứng khoán của thời đại các cô, đại khái có thể nhớ được một chút. Chẳng qua, lúc đó tôi lấy trộm tiền trong tài khoản của cô quá ít nên giờ mới chỉ kiếm lời được có bốn mươi triệu thôi à!”

Tề Tiểu Tô mất nửa ngày cũng không khôi phục lại được tinh thần.

Vệ Thường Khuynh còn biết chơi cổ phiếu nũa á?

Lại còn giúp cô thu mua cổ phiếu nữa? Còn giúp cô kiếm được nhiều tiền như thế, quả thực là...

Bầu trời thực sự đánh rơi một chiếc bánh có nhân xuống đúng không?

“Vậy... vậy...” Cô lắp ba lắp bắp: “Vậy sao tự nhiên lại chuyển tới tài khoản của tôi? Kiếm lời tận bốn mươi triệu thật sao? Anh ấy không giữ lại chút nào à?”

“Thiếu soái đã tự mình thiết lập mệnh lệnh, chỉ cần cô mở miệng đòi tiền người đàn ông khác thì mệnh lệnh này sẽ lập tức có hiệu lực, tiền sẽ được chuyển về cho cô dùng. Chẳng phải vừa rồi cô đòi tiền Chúc Tường Đông đấy sao?”

“Kiếm được bốn mươi triệu thật á, Thiếu soái không cần dùng à, giờ anh ấy phải rất cần số tiền này mới đúng chứ?”

Tề Tiểu Tô bỗng nhiên thấy lòng chua chát. Anh ấy làm vậy chẳng phải là đối xử rất tốt với cô sao? Kiếm giúp cô nhiều tiền như thế! Cô tưởng anh đã quên, ai ngờ được anh vẫn luôn nhớ kỹ lời hứa dẫn cô đi kiếm tiền, yên lặng kiếm lời về cho cô đến bốn mươi triệu.”

“Này, đần mặt ra làm gì thế?” Chúc Tường Đông duỗi tay quơ quơ trước mắt cô. “Hốc mắt tự nhiên đỏ lên, muốn khóc à? Em cảm động thế sao? Tôi cũng chỉ nói là sau này sẽ cho em chứ có phải không cho đâu, không lấy được tiền nên đau khổ muốn khóc thế cơ à? Tiền đồ đâu hết rồi?”

Tề Tiểu Tô tức giận hất tay hắn ra: “Anh mới không có tiền đồ ấy.”

Lúc này, cửa toilet mở ra, Chúc Tường Viêm đi ra với sắc mặt nửa xanh nửa trắng, bước chân loạng choạng. Nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, đôi mắt anh ta lập tức sáng lên.

“Tề Tiểu Tô, cô được lắm, mới đó mà đã vào được rồi!”

“Tất nhiên rồi, mất bao nhiêu thời gian đâu chứ.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, “Thế nào rồi?”

“Bụng vẫn cứ đau, không lôi ra được.”

“Vậy thì không ổn, phải tới bệnh viện nhanh thôi.” Tề Tiểu Tô nhíu mày rồi nhìn sang Chúc Tường Đông: “Có phải chỉ cần tôi đưa anh ta ra ngoài thì anh có thể tự ứng phó được tình hình ở đây không?”

“Chỉ cần em thực sự tiêu hủy được thứ kia thì tôi hoàn toàn có thể xử lý được.” Chúc Tường Đông đáp: “Nhưng mà giờ trạng thái thân thể của Tiểu Viêm không tốt, muốn đi ra ngoài là rất khó.”

Tề Tiểu Tô chớp mắt: “Cái này không khiến Chúc lão đại phải lo lắng, tôi có thể xử lý được.”

Năm phút sau, Chúc Tường Viêm đi theo Tề Tiểu Tô ra khỏi phòng, ở giữa hành lang, cô đột nhiên cười gian với anh ta: “Tiểu Viêm à, anh muốn ra ngoài thì phải chịu khó ngất đi một lúc nhé!”

Có ý gì?

Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Tề Tiểu Tô đã nhanh nhẹn ra tay, trước khi mất đi ý thức, trong đầu Chúc Tường Viêm chỉ có đúng một suy nghĩ...

Chết tiệt, Tề Tiểu Tô ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại còn tàn nhẫn nữa!

Nghiêm lão rất vui khi nhận được điện thoại của Tề Tiểu Tô.

“Tiểu Tề à, giờ cháu bận quá đấy, chuyện Thịnh Tề ta cũng nghe nói rồi, làm tốt lắm!”

“Sau này còn phải học tập kinh nghiệm của Nghiêm lão nhiều ạ!” Tề Tiểu Tô cười.

“Không thành vấn đề. Nói đi, có phải lại gặp chuyện gì rồi không?”

“Cháu muốn hỏi một chút, Nghiêm lão có quen bác sĩ nào ở bệnh viện Thánh Á không ạ, người có thể tin và biết giữ mồm miệng ấy!”

Nghiêm lão vừa nghe liền sốt ruột: “Tiểu Tề, cháu không sao đấy chứ?”

Tề Tiểu Tô vội đáp: “Cháu không sao, không sao ạ, là Chúc Tường Viêm, Nghiêm lão cũng từng gặp anh ta rồi mà.”

“Chúc Tường Viêm? Cậu ta sao thế?”

Đúng lúc Nghiêm Uyển Nghi đi ngang qua, nghe thấy cái tên “Chúc Tường Viêm” thì lập tức dừng chân, xoay người đi tới: “Bố, điện thoại của Tiểu Tô ạ? Chúc Tường Viêm sao thế?”

“Đúng lúc lắm, chẳng phải con có một đàn anh đang làm ở bệnh viện Thánh Á sao? Con thuận tiện qua đó xem, coi như giúp Tiểu Tô một chút.”

Nghiêm Uyển Nghi lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc đang đợi điện thoại của Nghiêm Uyển Nghi, Tề Tiểu Tô lại nhận được cuộc gọi của Tô Á Thiên.

“Chị, rốt cuộc chị đưa Lưu Manh đi đâu rồi? Bệnh viện đang lật tung lên để tìm người đấy. Mẹ của Lưu Manh nhận được tin cũng đang quay lại rồi, chị phải về nhanh đi.”

“Em cứ trốn trước đi, đợi một lát nữa chị sẽ đưa Lưu Manh về thôi.” Tề Tiểu Tô bất đắc dĩ nhìn Lưu Manh đang nằm trên giường và Chúc Tường Viêm đang nằm trên sô pha trong không gian.

Cô thế này có bị coi là buôn người không đây?