Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 17: Côn đồ đổi đời (6)



Editor: Sênh Ca

▶Lải nhải time: Thấy có vẻ một số bạn nhầm Chủ thần Bạch Dạ Hi là trùm cuối kiêm nam chính nên t đính chính lại nhé: Bạch Dạ Hi KHÔNG-PHẢI-nam-chính.

"Chú muốn đi đâu? Chuẩn bị ăn cơm rồi!" Thất Nguyệt vừa định ra cửa thì bắt gặp Long Đại xách một đồng đồ từ bên ngoài vào.

Trong tay hắn là một con cua không biết đoạt từ nơi nào tới, bên tay trái cầm hai chỉ móng giò. Theo sau là Long Nhị đang ôm một két bia. Xem ra hai người này vừa cướp đoạt một vòng, thắng lợi trở về.

"A, em hẹn gặp mặt người khác, các anh không cần chờ em." Thất Nguyệt lấy một cái móng giò gặm một miếng, vừa vội vã mở cửa ra ngoài vừa nói.

"Gặp ai a?" Long Đại tò mò truy hỏi Thất Nguyệt.

"Chủ nhiệm..." Miệng Thất Nguyệt gặm móng giò, giọng nói mơ hồ không rõ. Cô vừa chạy vừa nói, không quên vẫy tay chào hai người phía sau.

- ------

Giáo viên chủ nhiệm ngâm nga đi về phía địa điểm đã hẹn - quảng trường nhỏ. Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Vừa rồi trong điện thoại, ông ta đã hỏi Long Tam một vài vấn đề, dựa theo kinh nghiệm của ông, xem ra Long Tam hoàn toàn không hề có bất kì dã tâm gì, thậm chí còn muốn ông ta giúp đỡ chuyển lớp.

Chủ nhiệm cười ha hả, ông ta đã nhìn thấy bộ dạng lấy lòng của Hiệu trưởng trong tương lai không xa.

Trời bắt đầu tối, quảng trường tĩnh lặng. Càng đi sâu vào trong càng vắng vẻ. Thi thoảng có thể thấy vài con mèo vì đoạt đồ ăn mà đánh nhau. Trong bóng đêm, một thân ảnh thấp thoáng trên cần trục của một công trường cách đó không xa.

Chủ nhiệm bị gió lạnh thổi qua, rùng mình, đầu óc bị sự lạnh lẽo làm cho thanh tỉnh. Ông ta nghi ngờ nghĩ, thật sự sẽ thuận lợi như vậy sao? Nơi này hoang vu hẻo lánh, nếu xảy ra chuyện gì...

Nghĩ vậy, trong lòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, vừa rồi hưng phấn bao nhiêu bây giờ lập tức giảm hơn phân nửa.

Nhưng đã đến đây rồi, ông ta không cam lòng. Vì thế ông ta muốn thử thăm dò. Phía sau quảng trường là một công trường, ông muốn chờ ở đây, lén lút quan sát Long Tam trước rồi mới quyết định.

Chủ nhiệm cẩn thận đi về phía công trường. Nơi này vô cùng hỗn độn, gạch vụn rơi đầy đất, trời lại tối, nếu không cẩn thận sẽ vấp ngã. Ông ta cong eo, căng mắt nhìn mặt đất, sợ có thứ gì đó sẽ khiến mình vấp phải.

Đang lúc oán giận, ông ta bỗng nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền ra từ trong công trường hoang phế. Trong lòng ông ta cả kinh, nghĩ đến suy đoán của bản thân, càng cố gắng lắng tai nghe kĩ, âm thầm đi về phía phát ra âm thanh.

"Long Đại Ca, anh nói lão đại bọn em thật sự muốn trừ khử Giáo Viên Chủ Nhiệm ở đây?" Người đang nói là Phan Chương, giọng hắn tràn đầy kinh ngạc

Hắn vừa gọi điện thoại cho Thất Nguyệt, không nghĩ đến người tiếp điện thoại lại là Long Đại. Long Đại hưng phấn kể cho hắn nghe Long Tam muốn xử lý giáo viên chủ nhiệm, hỏi hắn có muốn đến xem không.

Phan Chương chỉ là một học sinh cao trung, hoàn toàn không nghĩ đến Long Tam có thể điên cuồng như vậy. Mặc dù ngoài miệng hắn và đám đàn em luôn miệng nói phải phế giáo viên chủ nhiệm nhưng đến thời điểm chuyện này thực sự xảy ra, nội tâm hắn vẫn khiếp sợ không gì miêu tả được.

Phan Chương lập tức hỏa tốc chạy tới gặp Long Đại, người vẫn luôn theo dõi Thất Nguyệt.

Trong khi đó, Thất Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra bản thân bị người khác theo dõi, không phải vì kỹ thuật theo dõi của Long Đại tốt, mà bởi vì ở thế giới của cô, cô vẫn luôn có thói quen sử dụng tinh thần lực kiểm tra toàn bộ phạm vi vài trăm mét xung quanh. Nhưng bây giờ thì khác, cô vẫn chưa thích ứng được sinh hoạt của người bình thường.

"Chắc chắn, chú xem, Tiểu Tam chọn địa điểm rất tốt, sau khi giết chết đem ném xác vào thùng xi măng. Ai có thể biết chứ, chờ có người phát hiện ra không biết đã qua bao lâu." Long Đại vỗ xe chở xi măng bên cạnh, chép chép miệng cảm khái. Hắn càng ngày càng cảm thấy đệ đệ này của hắn có tiền đồ, thật sự đáng vui mừng.

Trong một góc tối tăm, giáo viên chủ nhiệm đã nghe hết toàn bộ, cả người ông ta lập tức phát lạnh. Ông đã nói mà, sao có thể thuận lợi như thế, cũng may ông ta vẫn còn có lòng bị, nếu không hôm nay ông ta thật sự phải bỏ mạng ở đây, không ai hay biết. Ma làm mà, Long Tam chính là đồ ma quỷ.

Cả người chủ nhiệm phát run, ông ta nhìn khắp nơi xung quanh, quả thực là công trường hẻo lánh vắng lặng thích hợp để giết người hủy thi. Ông ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Nhiều năm giao lưu với đám lưu manh côn đồ nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy Tử Thần ở gần mình như vậy.

Giáo viên chủ nhiệm run run rẩy rẩy rời khỏi công trường, vừa ra tới đường lớn liền bỏ chạy như bay.

Ông ta vừa chạy vừa cảm thấy may mắn vì bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết. Ông ta bình tĩnh nghĩ kĩ lại, thì ra Long Tam đã sớm phát hiện mình theo dõi hắn, sau đó cố ý giả bộ là một học sinh ngoan dụ ông ta cắn câu, nếu không ông ta cũng không ngu ngốc đáp ứng hắn đến nơi quỷ quái này. Trước kia xem video hắn đánh người, chỉ cho rằng hắn là người điên, nhưng bây giờ xem ra, hắn đâu có chỗ nào điên khùng, mà là quá điên, một kẻ điên có đầu óc thông minh, thủ đoạn lại máu lạnh, hoàn toàn là một sát thủ trời sinh.

Mắt thầy càng ngày càng gần khu vực náo nhiệt, ông ta sâu sắc cảm nhận được cảm giác sinh mệnh vẫn còn tồn tại, thật tốt!

Thất Nguyệt đợi Giáo viên chủ nhiệm hai tiếng đồng hồ, nhưng đối phương vẫn không xuất hiện. Cô gọi điện thoại cho ông, nhưng dù gọi bao nhiêu cũng chỉ nhận được âm báo máy bận.

Sáng sớm hôm sau, Thất Nguyệt tìm tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm, cô ngây ngô đứng đợi hai tiếng liền, không chỉ thất vọng mà còn ẩn ẩn tức giận.

Cửa văn phòng không đóng, trong phòng, giáo viên chủ nhiệm đang thu thập đồ đạc. Ông cầm một cái thùng giấy, thu dọn toàn bộ đồ đạc trên bàn đặt vào trong.

"Chủ nhiệm, sao hôm qua thầy không đến? Em đợi thầy hơn hai giờ!" Thất Nguyệt nhíu mày, nhẫn nhịn hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn Thất Nguyệt đi tới, trong lòng âm thầm cười lạnh, mặt không biểu cảm, cũng không để ý đến Thất Nguyệt, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, sắc mắt ông ta dần dần chuyển đen, ẩn ẩn tức giận nói, "Tôi đã từ chức! Làm việc ở trường này cũng mười mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp loại học sinh như cậu. Coi như tôi sợ cậu!".

"Em đã nói rồi, em không giống với hai ca ca của em!" Thất Nguyệt có chút điên tiết, hôm qua vẫn còn rất tốt, sao mới hôm sau đã loạn thành như thế này.

Giáo viên chủ nhiệm vuốt mặt, phẫn nộ và suy sụp đan xen chồng chéo nói, "Không giống, cậu so với hai ca ca của cậu cao minh hơn nhiều. Tôi đã không còn trẻ nữa, muốn an hưởng tuổi già. Mặc dù đắc tội cậu, nhưng tôi đã từ chức, làm ơn đừng đuổi tận giết tuyệt tôi.".

Cho dù Thất Nguyệt giải thích như thế nào ông ta cũng không nói một lời, chỉ im lặng ôm thùng giấy nhìn ra cửa sổ.

Thất Nguyệt chỉ có thể buồn bực rời khỏi văn phòng, thở dài, muốn làm người tốt thật không dễ dàng!

Nếu như có kẻ thù, muốn báo thù gì đó, ít nhất cô còn có mục tiêu, nhưng nhiệm vụ này thì không a!

Giáo viên chủ nhiệm ôm thùng giấy rời khỏi trường học, trên sân thể dục, chỉ cần là học sinh đều dừng lại yên lặng nhìn ông rời đi. Ngay khi ông bước ra khỏi cổng trường, toàn bộ trường học lập tức sôi trào.

Trước kia chỉ cần là học sinh có xung đột với ông ta, không sớm thì muộn cũng bị khai trừ, bây giờ Long Tam thậm chí còn chưa động thủ, giáo viên chủ nhiệm đã từ chức nghỉ làm.

Nếu đánh Thượng Quan Cảnh nói lên hắn có giá trị vũ lực cao thì bây giờ chuyện đánh bại chủ nhiệm đã chứng minh giá trị trí lực của hắn cũng không hề thấp.

Chỉ trong một ngày đã ngồi lên vị trí lão đại Cao nhất.

Trong vòng một tuần xử lý giáo viên chủ nhiệm bảo thủ đã làm việc nhiều năm.

Kể từ đó, trong trường học cao trung nổi tiếng là hỗn loạn này, hai chữ Long Tam bắt đầu trở thành huyền thoại*.

[*] nguyên gốc là truyền thuyết, nhưng thấy không hợp văn cảnh nên tự ý thay.

Nhưng lúc này, Thất Nguyệt nhìn Phan Chương cùng một đám thành viên Long Tam Hội phía sau chúc mừng, ngẩng đầu nhìn trời không để nước mắt rơi xuống. Thật sự là xui xẻo tám đời, đời không lối thoát a!