Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!

Chương 43



Vương Ngạn năm hai mươi lăm tuổi, trở thành chủ tịch một tập đoàn cỡ vừa, là một nhánh của tập đoàn lớn Vương thị.

Hắn vốn tài giỏi, nhưng Vương Tống Lăng lại không ngốc, thằng con này của ông không an phận, với tình cảm phụ tử giữa ông và hắn cũng đã không còn gì sau cái chết của Ngạn Liễu.

Để kềm hãm sự lớn mạnh của hắn. Ông nhất quyết ở cái tuổi 55 này, một mình cầm một tập đoàn lớn.

Lâm Tầm Anh cũng rất thuận theo ông ta.

Mặc dù hai người chưa kết hôn, đính hôn lại càng không. Tầm Anh không biết được sự việc rối rắm trong nhà hắn nên luôn nghĩ hắn là người bất Hiếu, thỉnh thoảng còn dùng giọng điệu kì lạ mà dạy dỗ hắn.

Vương Ngạn không nói gì, tính tình càng trầm lặng hơn.

Vương Tống Lăng không bình thường, mà cái sự không bình thường kia cũng truyền sang hắn. Vương Ngạn đôi khi cảm thấy bản thân bị mất khống chế. Kì nhạy cảm của hắn một năm trước đã tới một lần, lí trí vào lúc này lại càng không ổn định.

Nhân viên nhỏ trong công ty đem tài liệu mật ra ngoài, bị hắn đánh cho một trận.

Cũng chính vì vậy mà Vương Tống Lăng lại càng có lí do để lấy lại công ty mà mẹ hắn để lại cho hắn.

Hôm nay, một cuộc họp nhỏ được tổ chức. Vương Ngạn bị Thương Mỹ Thường, người lúc trước là một trợ lí không lớn không nhỏ, bây giờ lại biến thành phu nhân tập đoàn Vương thị, chèn ép hắn trở về công ty cỡ vừa giữa thành phố Kim Quang khảo sát.

Nói là khảo sát, càng nói là muốn chuyển hắn về đó làm thì đúng hơn.

Cơn tức giận trong người không kiềm lại được.

Hắn bóp vỡ một góc bàn khiến lòng bàn tay trái bị thương. Không đau nhưng chảy ra máu trông rất dọa người. Nhưng chẳng ai để tâm đến. Cứ thế, Thương Mỹ Thường dựa vào Vương Tống Lăng ngay trong buổi chiều đẩy hắn về thành phố Kim Quang.

Vết thương trên tay nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, mặc dù lúc đầu không hề đau đớn gì nhưng để được hơn 3 tiếng đi xe lại nổi lên cơn nhức khó chịu.

Nhất Lộ, người bạn học cấp ba của hắn.

Gia đình cậu ta tuy thuộc hạng quyền quý nhưng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, ba mẹ không chịu được gánh nặng của đồng tiền, đồng thời không hoà nhập được vào giới thượng lưu nên sự nghiệp rất nhanh lại sụp đổ.

Thế nhưng Nhất Lộ học giỏi, tốt nghiệp đại học y 6 năm liền ra ngoài làm ăn.



Bệnh viện trung tâm thành phố Kim Quang cũng thuộc dạng lớn, Nhất Lộ vào làm việc lương cũng tương đối nhiều, đủ nuôi cho gia đình và bản thân, cũng khá dư dả.

Sau khi Vương Ngạn biến mất, Nhất Lộ vốn là người tinh tế cũng hiểu được một phần chuyện gia đình của hắn nên cũng không hỏi nhiều.

Hôm nay lại nghe trợ lí Vương Ngạn vô tình nhắc đến vết thương. Nhất Lộ liền bày hàng, tự chào hàng bản thân rằng mình rất giỏi, không những biết trị bệnh mà băng bó vết thương còn khá tốt.

Vương Ngạn nghĩ nghĩ, dù sao cũng rất lâu không gặp lại, hắn cũng cần đến bệnh viện một chuyến nên thuận tiện ghé vào.

Đã lâu lắm không vào bệnh viện rồi.

Mặc dù nói bệnh viện trung tâm thành phố Kim Quang là tốt nhất thành phố nhưng cũng chẳng khác mấy cái bệnh viện khác là bao.

Vương Ngạn vốn không muốn đến cho lắm, hắn đứng trước phòng bệnh B12 một hồi vẫn không có ý định đi vào, chỉ đơn giản mà đứng như vậy ngẩn ngơ.

Thanh Giang Ninh cũng ngơ ngác không kém. Cậu hắng giọng một cái.

“Anh gì ơi.....”

Không nghe thấy.

“Anh ơi !”

Vẫn mắt điếc tai ngơ.

“Cái anh kia !!!”

Thanh Giang Ninh tức giận đứng phắt lên, vỗ vai người trước mặt một cái, cưỡng ép người nọ quay đầu về sau.

Vương Ngạn giật mình, bị cậu bắt lấy làm cho chao đảo.

Đứng yên lại một lúc, hắn nhìn cậu thanh niên ở trước mặt, à không, nhìn cậu thanh niên ở dưới yết hầu của mình. Mái tóc xù xù của cậu tung tăng trông rất mềm mại, mày nhíu chặt, đôi mắt nhìn hắn như hận không thể đục một cái lỗ thật bự trên đó.

Vương Ngạn vẫn không biết mình làm sai chuyện gì.



“Cậu gọi tôi sao ?”

Gọi tôi sao ?

Ý là nảy giờ thằng này không nghe ông nói hả ?

Cái thằng khốn lày !!!!

“Đúng ! Tôi gọi đó !”

Vương Ngạn vẫn đứng yên, cậu cũng chẳng cử động gì, nhưng ánh mắt lại hung hăng hơn. Nhất thời hai người không ai mở miệng, không khí chìm vào yên lặng.

Thanh Giang Ninh có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của cụ già và cháu bé đang dựa nhau ngủ kia. Khiến cậu càng bực thêm.

Vương Ngạn thật sự không hiểu. Thời bây giờ học sinh đều dùng cách này để thu hút sự chú ý của người khác à ?

“Cậu gọi tôi làm gì ?” Vương Ngạn mất kiên nhẫn.

Thanh Giang Ninh không nói nên lời, cậu bực bội chỉ vào ghế của mình.

Vương Ngạn cũng nhìn theo đầu ngón tay kia. Trên chiếc ghế xanh của bệnh viện không có gì hết, vừa sạch sẽ vừa bóng loáng.

Hắn cảm thấy lao công ở bệnh viện này rất được.

Nhưng mà cậu học sinh này chỉ vào ghế làm gì ?

Hắn gieo cho cậu một ánh mắt nghi vấn.

“Anh lấy mấy ánh sáng của tôi !”

Thanh Giang Ninh bực bội lên tiếng.

Vương Ngạn cảm thấy là điều tất nhiên. Học sinh tuổi này không tỏa sáng được như hắn là chuyện bình thường mà. Hắn cũng đâu lấy ánh sáng của cậu, ánh sáng tự tơi tìm hắn mà.