Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!

Chương 42



Ngày tốt nghiệp. Thanh Giang Ninh nhận được bằng, còn được vinh dự là học sinh xuất sắc nhất ba năm học.

Ngày đầu tiên tiến vào đại học, trên mục bình luận trường đã có tên cậu với học sinh tiềm năng năm nhất.

Năm hai, Thanh Giang Ninh bắt đầu kiếm được số tiền lớn đầu tiên trong đời nhờ vào luận văn của mình.

Năm ba, cậu được nhận thực tập ở một công ty nhỏ.

Năm tư, tốt nghiệp, cậu nhận được tấm bằng loại xuất sắc trong tay.

Thoắt cái, từ một học sinh cấp ba, Thanh Giang Ninh đã lớn lên, trở thành tiểu trợ lí cho mấy giám đốc lớn.

.....

Trời bên ngoài lại mưa, không lớn nhưng cứ lất phất mãi. Beta nhỏ đứng dưới mái hiên, ngắm nhìn những hạt li ti kia rơi xuống.

“Trợ lí Ninh, anh không có ô sao ?”

Thanh Giang Ninh thở dài, gật đầu.

Cậu nhớ đã bỏ ô vào trong cặp rồi mà tới khi mở cặp ra lại chẳng thấy cái ô nào, thực tình phải nói là nó thật mẹ nó kì diệu.

Đồng nghiệp của cậu, Lí Hoa đưa ô của mình lên giữa hai người.

“Đi chung với tôi nhé ?”

Cậu nhìn màn mưa, rồi lại nhìn Lí Hoa.

Cô có cặp mắt to, mắt thuần màu đen đẹp đẽ, lúc nhìn vào cứ có cảm giác như bị cuốn hút. Nhưng cậu thì chắc là phần ngoại lệ đi.

“Xin lỗi, xe tôi cũng gần đây lắm, che chung lại khiến cô bất tiện nữa, cảm ơn nhiều”

Lí Hoa gật đầu, nhưng mà cô biết chắc chắn cậu chỉ bịa thôi. Lúc đi cô thấy rõ ràng xe cậu vẫn đậu ở chỗ hầm để xe cách đây hơn 1000 mét. Chỉ là thích từ chối thôi

Không sao, cô thích.



“Vậy trợ lí Ninh cẩn thận, nghe nói ngày mai chủ tịch về khảo sát đấy, đừng để bị cảm”

“Được, tôi sẽ chú ý, tôi cũng không dễ bị cảm như vậy”

Cái quần què !!!!

Thanh Giang Ninh nhìn cây nhiệt kế trong tay chỉ 38 đôi mà ngây ngốc cả người.

Ngâm nước một chút lại cảm ?

A a a a a a a......

Cái thân này sao lại tệ đến như vậy chứ ?!!!

Thế là 12 giờ khuya, có một bóng người băng qua bóng đêm đến tiệm thuốc Tây gần nhà.

Nhưng, con người sao có thể đơn giản như vậy mà buông tha cho nhau chứ ?

//Tiệm xin đóng cửa, nếu có việc cần gấp, xin gọi theo số điện thoại 0709******//

Có thể nào mà nó may mắn hơn nữa được không ?

Thanh Giang Ninh chỉ mặc một cái áo thun mỏng manh với quần cũng loại thun nhưng lại chẳng dày dặn là bao. Bên ngoài mặc dù có khoác áo khoác.

Nhưng cái áo này để trưng thôi !!!!

Không có chắn gió tí lào !!!!

Phản ánh shop, phản ánh shop !!!

Nhưng cũng không thể đem một thân bệnh tật này về nhà, ngày mai cậu còn phải đến công ty sớm để chuẩn bị cho cuộc khảo sát.

Chưa bao giờ mà cậu cảm thấy hận tên chủ tịch kia như vậy, ngày nào về không về, lại chọn ngay một ngày trong mùa mưa là sao ?

Thế là một tên omega giả beta lại phải bắt xe đến bệnh viện trong lúc 12 giờ sáng.

Bệnh viện trung tâm thành phố làm việc 24/24. Thanh Giang Ninh thật sự có phần hơi sợ khi đi vào buổi đêm, đã vậy đích đến lại là bệnh viện. Trong đầu lưng tinh linh tinh mấy cái kịch bản phim kinh dị đến bệnh viện vào 12 giờ đêm, khiến cậu lạnh hết sống lưng



Nhưng đến bệnh viện rồi mới thấy ở đây bật đèn sáng trưng, có mà nào xuất hiện, không bị ánh sáng dọa sợ mới lạ.

Nộp sổ khám bệnh lên rổ. Thanh Giang Ninh cũng ngồi xuống ghế, cậu lấy điện thoại ra. Khung chat trong công ty đã lên đến 99+. Một là mắng cấp trên ác độc, bắt phải khảo sát gì gì đó, hai là không chạy deadline kịp, bắt đầu kêu gào mọi người xin giúp.

Ánh sáng trên đầu bỗng biến mất. Thanh Giang Ninh không để tâm lắm, tưởng là ai đó vô tình đi ngang, nhưng đến phút thứ hai mà người này vẫn không động đậy chút nào.

Cậu bực bội ngước mắt lên.

Đối diện là một cái áo vest màu đen, eo áo được siết lại hết cỡ, vòng eo nhỏ nhắn, nhưng bờ vai lại rộng, nếu không rộng chắc cũng không che hết ánh sáng trên đầu của cậu đâu.

Bóng lưng người này rất đẹp, cường tráng vừa phải, tóc cắt ngắn, được nhuộm màu xanh rêu ẩn đen, không rõ ràng lắm. Người đàn ông nọ đứng ngược sáng nên cậu mới thấy được một vài sợi tóc xanh.

Wao.....

Đàn ông bây giờ thật là biết chơi.

Vốn định nhích người đi chỗ khác, nhưng cậu nhìn qua trái, một cái ghế đã có một cái túi của ai đó làm chủ, vậy chắc chắn cái ghế tiếp theo cũng là của người nào đó rồi.

Nhìn qua bên phải. Một cụ già và một đứa bé đang dựa vào ngứa ngủ ngon lành, chiếm hẳn ba cái ghế.

Nếu mà lúc này cậu đi qua thì thật là kì cục.

Thanh Giang Ninh quyết định....yêu cầu nhẹ nhàng.

“Anh gì ơi, anh đứng chắn mấy ánh đèn của tôi rồi”

Một phút, hai phút, ba phút.

Người nọ dường như đang suy tư cái gì đó, đứng yên, hai tay xuôi theo ống quần, tay phải cầm một sắp giấy, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao. Nếu như người này mà đeo vớ xanh thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ đây là cảnh sát chìm.

Thanh Giang Ninh: “.......”

Ô, hè lô.

Hey boy !