Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 167



Chương 167: Chọn đi

Lục Tam Phong nghe thấy giọng của cô ta thì không nhịn được, bật cười rồi cố ý nói: “Tổng giám đốc Đỗ à? Chẳng phải sáng nay mới gọi điện thoại qua sao? Có chuyện gì thế?”

“Đầu óc anh có vấn đề à? Nam hay nữ cũng không nghe ra được hả?”

Lục Tam Phong cười phá lên rồi nói: “Cô biết số điện thoại phòng tôi à?”

“Hỏi Cao Chí Dũng ấy mà, tôi nghe anh ta nói công việc của anh giải quyết không được thuận lợi lắm hả? Tôi đã về nước được một khoảng thời gian, thật sự rất muốn làm việc, anh cũng biết tôi rất có tình cảm với công ty, tôi xem công ty như nhà mình, luôn muốn cống hiến tất cả mọi thứ của mình cho công ty “Nói tiếng người đi!”

“Tôi đã cãi nhau với ba mẹ tôi, có thể đến tìm anh không?”

Lục Tam Phong hơi chau mày, anh hỏi thêm về nguyên nhân cụ thể thì biết ba mẹ cô ta chế cô ta đi du học nước ngoài về mà lại làm việc cho một công ty nhỏ, muốn để cô ta vào biên chế hoặc công ty nhà nước.

Trương Phượng Tiên ở nước ngoài nên rất hiểu về thị trường tự do, nhất định tương lai sẽ là thiên hạ của thị trường tự do, hơn nữa cô ta cũng không có hứng thú với biên chế, khi hai luồng tư tưởng đụng độ nhau thì đương nhiên sẽ xảy ra tranh cãi.

“Hay là cô đến nhà máy của tổng giám đốc Trịnh đi, đến chỗ tổng giám Đỗ, làm báo cáo cho tình hình tổng thể của các nhà máy lớn nửa cuối năm, có thể viết một vài ý kiến đề nghị cải tiến” Lục Tam Phong vẫn hi vọng cô ta có thể vận dụng được những gì mà mình đã học.

“Tôi không thích đến nhà máy, tôi thích ở bên cạn anh.” Trương Phượng Tiên vừa nói vừa nghẹn ngào: “Họ mắng tôi, nói tôi vô ơn, nuôi tôi uổng cơm.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa!” Lục Tam Phong chịu thua cô ta, vội vã nói: “Lúc này tôi hơi bận, việc cũng nhiều, thế này đi, sau khi cô về thì đi dạo phố với vợ tôi, cô ấy làm về mỹ phẩm…

“Tôi nghe Cao Chí Dũng nói anh ở Xương Châu tán gái, hơn nữa còn không phải chỉ có một cô, vậy thì tôi sẽ đến nói chuyện với vợ anh”

Lục Tam Phong cạn lời, anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô đến đây đi.

Đầu dây bên kia chuyển từ khóc qua cười, Trương

Phượng Tiên hỏi địa chỉ và tên khách sạn rồi nói là ngày mai cô ta sẽ đến. Lục Tam Phong tắt máy xong thì cũng không lo nhiều như thế, anh xuống lầu tìm một tiệm đồ vest, anh thay đồ xong và lái xe đến dưới chân tòa nhà ký túc xá của Kim

Ngọc Anh thì cũng đã là sáu giờ tối.

Kim Ngọc Anh nhìn chiếc xe của Lục Tam Phong và hỏi: “Anh lấy đâu ra xe thế?”

“Thuê thôi, lên xe, đi ăn cơm!”

“Mấy ngày nay anh bận gì thế?” Kim Ngọc Anh ngồi lên xe, nhìn anh với vẻ hơi bất mãn và nói: “Không phải anh nói sẽ giúp tôi sao?”

“Tôi vẫn luôn giúp cô mà, yên tâm đi, tối nay tôi đã sắp xếp xong hết rồi, cô cứ đợi xem kịch hay đi.” Lục Tam Phong nói với vẻ tự tin.

Kim Ngọc Anh vẫn còn hơi oán trách Lục Tam Phong, mấy ngày nay đối với cô ta mà nói mỗi ngày dài như thể một năm, cô ta vốn dĩ không biết Lục Tam Phong đang ở đầu, mấy nữ sinh trong ký túc xá đều thân thiết với Hàn Thiên Nguyệt, bây giờ họ đã vạch ranh giới rõ ràng, cô ta không còn lấy một người bạn.

“Anh đã sắp xếp gì rồi?”

“Đến lúc đó thì cô sẽ biết thôi, bây giờ đi ăn cơm trước.” Lục Tam Phong vừa nói vừa đạp chân ga, phóng xe đi thật nhanh.

Mấy nữ sinh dưới lầu nhìn thấy Lục Tam Phong lái một chiếc xe tồi đến mà lại muốn đè bẹp Miêu Thiên Vũ trong tối nay thì đúng là một chuyện nực cười.

Xe được dừng trước một nhà hàng tây, lần trước lúc Lục Tam Phong đến đây ăn thì cảm giác thức ăn cũng rất ngon, Kim Ngọc Anh nhìn anh và nói: “Anh đã đành lòng tiêu tiền vì tôi rồi sao?”

“Nói gì thế? Tôi chỉ sợ bị hiểu lầm là đang mua chuộc cô thôi, bữa ăn hôm nay để tôi mời, cô không cần nghĩ nhiều, cũng không cần phải nói thêm gì với ba cô.

Lục Tam Phong nói xong thì nhích mày với cô ta.

“Bủn xỉn.”

Mấy ngày nay tâm trạng của Kim Ngọc Anh đều rất nặng nề, cô ta sống một mình ở bên ngoài nhưng lại không có lấy một người bạn ở bên cạnh, gặp phải chuyện lớn như thế, một nữ sinh như cô ta thật sự không có đủ can đảm để đối mặt với hiện thực.

Nhưng khi Lục Tam Phong xuất hiện vào phút cuối thì anh đã khiến cô ta cảm thấy người đàn ông này giống như một vị thần tiên đang đạp trên mây đủ màu, phía sau còn tỏa ánh hào quang, giây phút đó cô ta đã có một cảm giác an toàn khó mà diễn tả và cũng có được sự tin tưởng với Lục Tam Phong.

Hai người họ đã trở nên thân thiết hơn, Lục Tam Phong có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tin tưởng lẫn nhau giữa họ đã được tăng lên rất nhiều. Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Lục Tam Phong, so với sự phòng bị và xa lạ của mấy ngày trước thì bây giờ quan hệ của họ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

Bữa cơm đó họ đã ăn với nhau rất vui vẻ, Kim Ngọc Anh cười rất nhiều, cô ta không ngừng hỏi anh rốt cuộc chuyện là như thế nào, Lục Tam Phong vẫn cứ tỏ vẻ thần bí chỉ nói cho cô ta biết tối nay sẽ có kịch hay để xem mà thôi.

Sau khi họ ăn xong thì cũng đã gần bảy rưỡi tối, bên trong trường cũng đã bắt đầu nhộn nhịp. Bây giờ thời tiết rất nóng bức, không có ai muốn ở trong ký túc xá, dưới màn đêm u tối, các sinh viên kết nhóm kết đoàn cùng nhau đổ về hội trường, thỉnh thoảng lại tụm đầu, ghé tại bàn về chuyện sẽ xảy ra vào tối hôm nay.

Hội trường có thể chứa được năm sáu trăm người, bên trong đã treo băng rôn, đưa mắt nhìn ra thì thấy người đã đến đông nghịt. Các thành viên trong hội sinh viên duy trì trật tự, nhất định đây là hoạt động lớn nhất mà hội sinh viên từng tổ chức.

Thật sự có rất nhiều người, bên ngoài càng có nhiều người đến xem náo nhiệt hơn nữa, thậm chí còn có rất nhiều cố vấn tâm lý cũng đến xem. Tiếng loa phóng thanh chói tại vang lên, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay âm, tất cả mọi người ở ngoài cổng đều nhìn ra bên đường, một số người đứng ở giữa đường cũng vội vã né qua.

Một chiếc Posche 911 được lái ngang qua, tiếp ngay sau đuôi chiếc xe của Nghiêm Quốc Kiên còn có bảy tám chiếc xe khác đi theo, đều là những người có máu mặt của ngôi trường này.

“Mẹ ơi, thật phong cách!”

“Người đẹp và xe sang, đó mới là cuộc đời.”

“Đệch, chẳng qua là anh ta có tiền thôi, có gì ngon đâu, cũng không biết tiền đó từ đâu mà có, chậc, mấy tên rác rưởi đầu cơ, nhà tư bản!”

Tất cả các nam sinh đều trợn tròn mắt nhìn, nếu như nói cuộc sống thường ngày của bọn họ là địa ngục vậy thì cuộc sống của Miêu Thiên Vũ hiện ra trước mắt mọi người chính là thiên đường.

Ánh mắt họ tràn đầy sự ngưỡng mộ nhưng miệng họ thì lại nói lời hằng hộc, thậm chí họ còn phun nước bọt xuống đất, khi nhìn thấy các nữ sinh đàn em, đàn chị la hét hoan hô thì trong lòng họ lại càng hận hơn.

Miêu Thiên Vũ cũng rất bất ngờ trước khí thế lớn như thế nhưng tiếng la hét và hô hào bên tại khiến anh ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, cảm giác lúc này anh ta cứ như một ngôi sao quốc tế.

“Tôi cũng yêu các bạn!” Miêu Thiên Vũ xuống xe, vẫy tay và hét lớn lên, vẻ mặt và lời nói đều tràn đầy vẻ đắc ý.

Hàn Thiên Nguyệt xuống xe, tối nay cô ta đã đổi sang một bộ lễ phục kín đảo hơn hôm qua rất nhiều, dù sao thì đây cũng là trường học, nếu như ăn mặc lộ liễu quá thì sẽ bị nhà trường chú ý.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh dương đứng ở đó, trông có vẻ vô cùng thanh thoát và cao quý, các nam sinh ở đó đều nhìn cô ta chăm chăm, ánh mắt như phát ra lửa, còn với Miêu Thiên Vũ thì họ lại càng phải nghiến răng nghiến lợi hơn. Sau một lúc thể hiện uy phong thì Miêu Thiên Vũ quay đầu, đi vào trong hội trường, rất nhiều nam sinh cũng theo gót anh ta vào trong. Trong trường có rất nhiều nam sinh bất mãn với bọn cậu ấm con nhà giàu như Nghiêm Quốc

Kiên và Miêu Thiên Vũ.

Biết bao nhiêu nữ thần của họ luôn lạnh lùng trước mặt họ nhưng lại mỉm cười với những cậu ấm kia, sao họ có thể không hận cho được?

Sau mười mấy phút, Lục Tam Phong mới lái xe qua, rất nhiều người nhìn thấy anh lái xe Mercedes Benz thì cảm thấy anh đã có năng lực đấu với Miêu Thiên Vũ liền vội vã hỏi: “Anh lấy đâu ra chiếc xe này thế?”

“Đúng vậy, trước đây không thấy anh lái “Thuê tạm thôi.” Lục Tam Phong tùy tiện nói.

Rất nhiều người tỏ vẻ thất vọng, bọn họ cảm thấy bản thân không nên có sự hoang tưởng với một người thuộc tầng lớp xã hội như Lục Tam Phong, bây giờ đừng nói đến triệu phú, mặc dù việc có tiền tỷ trong nhà đã là chuyện thường nhưng nếu có một vạn thật thì cũng không phải là hộ nghèo nữa.

Kim Ngọc Anh xuống xe, đưa mắt nhìn Lục Tam Phong một lúc, khi thấy anh thản nhiên không tự tin cũng không kiêu ngạo thì trong lòng cô ta cũng cảm thấy an tâm được phần nào, hai người họ cùng sải bước đi vào trong hội trường.

Bên trong âm nhạc đã vang lên, chỗ này chỉ là một hội trường nhỏ, sau khi dời bàn ghế đi chỗ khác thì có được một sân khấu bằng bê tông, trông có vẻ hơi nghèo nàn, phía sau treo một tấm vải lụa và cờ tổ quốc, băng rôn dùng cho hoạt động lần trước vẫn còn đó, bên trên viết “Nhiệt liệt chào mừng tân sinh viên khóa ba mươi chín “Nè, nè, nè, yên lặng một chút đi!” Một nam sinh mặt đầy mụn đứng trên sân khấu, tay cầm micro và nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Dương Đình Toàn, là cán sự của hội sinh viên chúng ta, hôm nay có nhiều người tham gia như thế này đều nhờ vào anh Thiên Vũ, chúng ta hãy dành cho anh Thiên Vũ một tràng pháo tay nào.”

Hội trường lác đác vài tiếng vỗ tay vang lên, tiếp sau đó, nam sinh Dương Đình Toàn đó lại tiếp tục một bài ca ngợi Miêu Thiên Vũ, sau cùng mới tuyên bố bắt đầu khiêu vũ.

Mặc dù Miêu Thiên Vũ có tiền nhưng anh ta cũng không thể ngày nào cũng vung tiền ra, bữa tiệc đêm nay chỉ có thể khiêu vũ, đừng nói bít tết của đầu bếp tây, đến cả một cây kẹo cũng không có.

Đối với rất nhiều nam sinh mà nói thì đây là một cơ hội tốt để mời cô gái mà mình yêu thầm cùng nhảy, nói không chừng chỉ vài cái liếc mắt đưa tình cũng có thể là ký ức tươi đẹp của thời thanh xuân.

Lục Tam Phong liếc nhìn Hàn Thiên Nguyệt, cô ta cũng lén nháy mắt với anh.

“Cô có thích nam sinh nào không?” Lục Tam Phong hỏi Kim Ngọc Anh: “Nếu như có thích ai đó thì tôi có thể giúp cô kết đôi.”

Kim Ngọc Anh lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, dù cho là có thì bây giờ cả trường đều biết anh là người tôi thích, có ma mới đến tìm tôi nhảy cùng.

“Anh có biết nhảy Disco không?”

Lục Tam Phong ít nhiều gì cũng từng tham gia năm sáu tiệc khiêu vũ rồi nhưng chỉ có mỗi Disco là anh không biết, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết quẩy”

“Quẩy? Là thứ gì?”

Tức là lắc lư theo nhạc!” Lục Tam Phong không ngừng đung đưa người, lắc đầu qua lại giống như một tên tâm thần.

“Hahaha!” Kim Ngọc Anh bụm miệng cười, cô ta vùi đầu vào lòng anh rồi mỉm cười và nói: “Đừng đùa nữa, người không biết còn tưởng anh đang phát bệnh nữa đấy”

Lục Tam Phong cũng không nhịn được cười, ý cười tràn đầy trong ánh mắt hai người họ. Lục Tam Phong ôm cô ta nhảy loạn xạ một lúc, thậm chí anh còn biểu diễn cho cô ta xem bài tập thể dục thứ bảy qua đài phát thanh khiến cho Kim Ngọc Anh xem đến mơ hồ khó hiểu.

“Được rồi, tin rằng mọi người đã chọn xong bạn nhảy cho mình, giữa buổi tiệc sẽ có một trò chơi khá thú vị, các nữ sinh có một cơ hội chọn lại cho mình một bạn nhảy khác.” Dương Đình Toàn đảo mắt nhìn quanh đám đông rồi dừng lại ở Lục Tam Phong.

Tất cả mọi người đều dừng lại, lúc này tâm điểm của buổi tiệc chính là Lục Tam Phong. Đám người Miêu Thiên Vũ và Nghiêm Quốc Kiên đứng ở đó, đưa mắt quan sát Kim Ngọc Anh, hôm nay sẽ là lựa chọn cuối cùng, vụ cá cược của bọn họ sắp sửa hạ màn rồi.

Trong lòng bọn họ thì vụ cá cược này chỉ có hai kết quả đó là Miêu Thiên Vũ Thắng hoặc là Nghiêm Quốc Kiên thắng, nhưng Lục Tam Phong thì lại có một sự lựa chọn khác, đó là bản thân anh sẽ thắng.

“Tôi rất phục da mặt của anh, chỉ là không ngờ anh lại bằng lòng tốn tiền để thuê một chiếc xe đến để làm màu, có tiền là thứ không thể giả vờ được, chỉ có tồn tử mới giả vờ được thôi, một tên vô công rồi nghề không tiền, không văn hóa, không thực lực.” Miêu Thiên Vũ cười khểnh rồi tỏ vẻ ngạo mạn khó diễn tả bằng lời.

Dương Đình Toàn đứng trên sân khấu, nhìn Kim Ngọc Anh và nói: “Chọn đi!”