Huyết Nhân Duyên

Chương 7: Lời Đính Ước



Trong khi Swan và Tony đang trò chuyện, bước chân của một người đàn ông trưởng thành từ từ tiến tới. Ánh mắt của Swan quay sang và cô nhận ra đó là cha của mình, người đứng đầu gia tộc Đá quý Stirling. Quá đỗi ngạc nhiên, Swan cảm thấy bản thân cứ như đang bị kẹt giữa hai thế giới khác nhau – một là thế giới của những bản giao ước gắn kết hai gia đại gia tộc và hai là thế giới của tình cảm riêng tư đang ngự trị trong trái tim Swan.

Người cha bước đến đứng trước Tony, tạo nên một hình ảnh tương phản giữa vẻ ngoại hình trẻ trung của Tony và vẻ trầm mặc, uy nghiêm của một người đứng đầu gia tộc. Tuy nhiên ngay sau khoảnh khắc đó, ánh mắt của ông phủ đầy bởi một sự thân thiện và vui vẻ khi ông tiến đến tay bắt mặt mừng và vỗ vai để chào đón Tony như một người thân từ phương xa đã trở về.

"Chào mừng con đã trở về, Tony!" người cha nói với một nụ cười thân thiện. "Chúng ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Có vẻ trông con ngày càng cao lớn, đẹp trai và trưởng thành hơn nhiều đó!"

Tony cười và cúi đầu tôn trọng. "Cảm ơn bác trai, con rất vui được trở về và được gặp lại gia đình của Swan."

Tony khẽ nhìn sang phía Swan, trong khi đó Swan nhìn vào tình thế trước mắt này, cô cảm nhận được sự áp lực lớn từ những gì sắp xảy ra. Cô biết rằng cha mình sẽ không không muốn hủy bỏ hay làm mất uy tín gia tộc trong việc thực hiện đính ước này dù bất kì lí do gì, nhất là khi tình hình trở nên thuận thế hơn bởi sự xuất hiện của Tony.

Cha Swan nâng ly rượu lên và mỉm cười với tất cả các quan khách, "Hãy chúc mừng sự trở về của Tony và sự hân hoan trong buổi tiệc của chúng ta. Chúng ta hy vọng rằng trong thời gian sắp tới sẽ mang lại nhiều điều tốt lành cho cả hai đại gia tộc Đá quý Stirling và gia tộc Blackwood."

Nhóm quan khách: “Xin chúc mừng hai đại gia tộc gắn kết bền chặt. Nâng ly chúc mừng. Hoan hô.”

Những lời này khiến Swan cảm thấy áp lực ngày càng tăng. Cô biết rằng cô phải đối mặt với quyết định quan trọng về tương lai của mình, phải đối diện với cảm xúc của cha mình và hơn hết là sự kì vọng từ gia tộc Stirling trong mối hôn sự này.

Trong khi buổi tiệc tiếp tục diễn ra, Swan dành nhiều thời gian nói chuyện và tương tác với các khách mời khác, cố gắng duy trì vẻ mạnh mẽ và tự tin của mình. Cô không thể ngừng suy nghĩ về tương lai và quyết định mà cô phải đưa ra: hạnh phúc và tự do?

Nhóm khách lạ đang bàn tán: “Cathy cũng là một tiểu thư của gia tộc Đá quý Stirling, vậy việc hứa hôn này Tony sẽ đính ước với vị tiểu thư nào đây?”

Nhóm khách quen cũng tham gia đáp trả: “Chắc chắn là đại tiểu thư Swan rồi. Dù gì Cathy cũng chỉ là con gái người mẹ kế, làm gì có thân phận cao quý như cô Swan.”, “Đúng! Đúng!”. « Cô ta là ai? Mà có tư cách gì để cướp Tony với cô Swan được cơ chứ. »

Một cái tán như trờ giáng « bộp, bộp », « Cô câm miệng cho tôi » : Hai mẹ con Cathey bước đến trước nhóm người đang bàn tán.

Mẹ Cathey gay gắt lớn tiếng: “Các người có biết mình vừa đang xỉ nhục đến ai không hả ? Các người có muốn phá sản đến nơi không ? Chỉ với một tiếng nói của tôi là các người không còn giữ mạng được ra khỏi nơi đây chứ đừng nói đến về được đến nhà. » « Tôi là đại phu nhân của gia tộc Đá quý Stirling và Cathy ngay bây giờ chính là đại tiểu thư của đương gia. Thân phận của con gái ta cao quý đến các người không xứng rửa chân cho con ta mà còn ở đây dám buông lời xúc phạm. »

Nhóm người (im lặng không dám lên tiếng).

« Nếu sau này ta còn nghe được những lời xúc phạm này thì hậu quả các người sẽ tự gánh chịu lấy. Ta nói như vậy các người đã hiểu chưa ? », mẹ Cathy gằng giọng với ánh mắt sắc bén như dao.



Nhóm người chỉ biết cúi đầu và đáp lời : « Xin lỗi đại phu nhân ! Chúng tôi biết sai rồi ạ ! »

« Tốt ! Lần này ta bỏ qua cho các người, nếu có lần sau ta tuyệt nhiên không tha mạng cho các người đâu. Nhớ lấy lời ta. », mẹ Cathy răng dặn rồi rời bước.

Nhóm người tiếp đáp : « Không có lần sau đâu ạ ! Cảm ơn đại phu nhân đã tha mạng»

Cathy đưa mắt nhìn như dao sắc rồi quay người bước theo mẹ mình.



Trong góc khuất ngoài ban công của khách sạn, Swan và Tony ngồi cùng nhau, ánh đèn nhấp nháy tạo nên không gian ấm áp và tĩnh lặng. Swan nhìn vào mắt của Tony và nói, "Tony, em thật sự xin lỗi về tình huống này. Cảm ơn anh đã không ép buộc em."

Tony nắm tay Swan và cười, "Không có gì phải xin lỗi cả, Swan. Anh luôn ở đây để ủng hộ em. »

« Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những chặng đường phía trước và tạo nên tương lai của chúng ta.", Tony thầm nghĩ trong lòng.



« Các người đã xử lý xong chưa ? », người phụ nữ hỏi trong bóng tối.

« Đã sắp xếp xong thưa tiểu thư ! », người áo đen trả lời trong góc khuất của bóng đêm.

« Làm tốt lắm ! Đây là sắp tiền thưởng công cho các ngươi. Cút ! », người phụ nữ với nụ cười bí hiểm trong bóng đêm.

« Cảm ơn tiểu thư ! », người áo đen vội vàng biến mất trong bóng tối.