Hựu Hựu Tiêu Nham

Chương 8



8

Ta nói: "Lúc đầu ta nghĩ phán đoán của hoàng hậu nương nương là sai. Dù sao trước đó không có bằng chứng nào chỉ ra Lý Minh Chí liên quan đến vụ án tham ô. Nhưng sau khi đến đây, ta không còn nghĩ như vậy nữa."

Tiêu Nham: "Ồ?"

“Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Lý Minh Chí khi còn trẻ, gia cảnh sa sút, nghèo túng, khiến cho ông ta yêu tiền như mạng sống.

“Lần này trở về, ta cố ý giả vờ không xu dính túi, Lý phu nhân lập tức muốn đuổi ta ra ngoài, đây cũng là biểu hiện bình thường.

“Thái độ của Lý Minh Chí hoàn toàn trái ngược với phu nhân, ông ta thần sắc lãnh đạm, không quan tâm đến trong nhà có ta nhiều thêm miệng ăn như vậy, thậm chí còn muốn cho ta của hồi môn để gả ta đi.

Tiêu Nham: “Có lẽ hắn nhớ đến tình phụ tử, muốn bù đắp cho ngươi?”

Ta cười khẩy.

Tiêu Nham thở dài, trìu mến nói: "Không sao đâu, Tiểu Hồng, nàng vẫn còn tình yêu của ta dành cho nàng."

"..." Ta muốn đánh vào đầu hắn một cái.

Ta: “Thứ hai, sau khi Lý Minh Chí làm quan, ông ta nói rằng ông ta đã dành toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời để mua lại căn tổ trạch này, cử người đến sửa sang lại trước khi hồi kinh”

Tiêu Nham: "Điều này có vấn đề gì sao? Hồi tưởng lại quá khứ, không quên ý định ban đầu, sửa sang lại tổ trạch không phải nhân chi thường tình sao?"

Sau đó anh ấy nhìn quanh và nói: “Tôi vẫn nghĩ ngôi nhà này đã cũ nát và không đáng để tôi sống ở đây. Hựu Hựu, chúng ta mua một căn nhà mới gần hồ Thái Hồ thì sao?”

Ta: "Người rốt cuộc đến đây làm gì thế?"

Hắn: “Nàng đoán?”



Ta: "Đến làm phiền ta."

Hắn buồn bã nói: “Nàng…”

Ta trực tiếp bịt miệng hắn lại và nhanh chóng nói xong. “Ta gần như chắc chắn, Lý Minh Chí đã chôn số tiền trộm được ở đâu đó trong lúc tu sửa lại ngôi nhà, đồng thời giấu kín cả phu nhân và Lý Nhược Lan.

“Chỉ cần ta tìm được chúng và báo lại với nương nương, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành.

“Ta đã không còn liên quan gì đến người, càng không muốn thay người khác chăm sóc miễn phí hài tử.

“Người có thể lợi dụng gương mặt của mình làm việc gì có ích, ta nghĩ Lý Minh Chí đã nhìn trúng người, quyết tâm giữ người làm con rể, không bằng người cứ nghe theo đi.

Tiêu Nham không chút do dự nói: "Được."

"..." Ta phản ứng, "Không..."

Hắn nắm tay ta nói: “Hựu Hựu, nàng từ trước đến nay yêu ta sâu đậm như vậy, không phải ta thì không gả, ta phải bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu, phong nàng làm thái tử phi.” Ta:"......"

Ta: "Vậy ta tiếp tục hầu hạ người? Hay là cách không trả tiền cho ta?"

Tiêu Nham: "Từ lúc tám tuổi, ta khi tắm đã biết tránh đi, việc có thể tự làm không bao giờ làm phiền người khác, có bao giờ bắt nàng hầu hạ sao? Nàng dựa vào lương tâm nói, những năm này ta đối xử với nàng không tốt sao?"

Ta nhìn hắn. Hắn vừa nói vừa lo lắng, hắn thực sự muốn lấy ta sao?

Người mà hắn yêu thầm là ta?

Không thể nào không thể nào.

Ta gạt suy nghĩ kỳ lạ này sang một bên, nói: "Người vẫn cảm thấy khó chịu à?"

Hắn giật mình, lắc đầu.

“Vậy thì quay lại bữa tiệc đi, tiếp tục làm bình hoa, toát ra vẻ quyến rũ, yểm trợ cho ta, đi.”

Hắn:"......"

Hắn: "Ta đói."

“Việc này có thể trách ai?” Ta nói: “Người thực kén chọn, không thích cái này không thích cái kia, sao người không đói c.h.ế.t nhỉ?”

Hắn không hề cảm thấy bất mãn mà cười nói: “Vậy nàng đưa canh đó không phải cho ta sao?”

“…” Lúc mới ra khỏi bếp, ta cũng có mang theo một bát canh, nhưng bị Tiêu Nham “đánh lén” làm đổ rồi.

Ta: “Không, ta vốn định cho chó ăn. Ta nhặt được Đại Hoàng, trông rất giống người, lúc nào ta sẽ giới thiệu hai người với nhau”.



“Nhìn vật tư tình,” Tiêu Nham mỉm cười gật đầu, “Đây có được coi như bằng chứng không thể chối cãi cho thấy nàng đối với ta có tình cảm sâu đậm không?”

Ta: “Rõ ràng người là thế thân của Đại Hoàng.”

Trong năm năm qua, ta chỉ nuôi một con chó.

Cuối cùng, ta không thể chịu nổi ánh mắt yếu đuối của hắn, không biết có phải giả vờ hay không, nhưng dù sao ta cũng bị lay động.

Ta lại đi làm cho hắn một bát canh trứng.

Lúc mang về, Tiêu Viêm đang ngủ ở trên bàn, lông mày dài nhướng lên, vẻ mặt điềm đạm, như thể vừa trải qua một giấc mơ ngọt ngào.

Ta ngồi cạnh nhìn hắn một lúc.

Ta thực sự không thể nghĩ ra đại sự nào lại khiến Thái tử phải đích thân rời kinh.

Dù đại sự có lớn đến đâu, hắn cũng không nên rời khỏi kinh thành.

Không có khả năng nào khác trừ khi…………trừ khi…………

Ta không dám tiếp tục suy nghĩ.

Ngoài cửa tiếng bước chân dần dần đến gần, một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Vương Đại Niên nói ở bên ngoài: "Tiểu thư còn ở trong đó không, lão gia cho ta đến xem Lâm công tử thế nào."

Ta vội vàng mở cửa bước ra ngoài, nói: “Lâm công tử còn chưa tỉnh, sợ là phải muộn mới quay lại dự tiệc.”

Vương Đại Niên liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, mỉm cười thành thật, đột nhiên thần bí đưa cho ta một vật gì đó: “Đây là phần thưởng của vị khách quý hôm nay, tặng cho tiểu thư.”

Đó là một mặt dây chuyền ngọc bích.

Ta ít nhiều bị bất ngờ, tình yêu đến quá nhanh.

"Tấm lòng của Vương đại ca ta xin nhận, chỉ là phần thưởng của khách quý cho ngươi, ngươi nên tự mình giữ lấy, vô công không..."

"Của ta chính là của tiểu thư." Nghĩ hôm nay gia chủ khoan dung, Vương Đại Niên cũng uống chút rượu, không nhịn được nắm lấy tay ta, nghiêng người về phía ta.

Ta kiềm chế kích động muốn đá hắn ta, vì một người như vậy không đáng để ta bại lộ võ công, huống hồ còn dùng hắn ta.

Ta quay người tránh được, ra vẻ đang tức giận nói: "Vương đại ca, ngươi đang làm gì vậy!"

Không ngờ trò trêu chọc của Vương Đại Niên thất bại, hắn ta lại muốn làm lại, cánh tay như sắt của hắn ôm trọn lấy vai tôi, cái miệng to trong nháy mắt đã ở trước mắt ta.

Hắn tự tìm c.h.ế.t.

Ta giơ chân đá vào phần dưới của hắn ta, vòng tay định đánh hắn thì một bát canh từ phía sau bay ra đập vào mặt Vương Đại Niên.



Cánh cửa không biết từ lúc nào mở ra, Tiêu Nham đứng ở khung cửa, sắc mặt lạnh lùng như tuyết, vẻ mặt nghiêm nghị, Vương Đại Niên đang đỏ mặt hét lên đau đớn bị dọa đến im lặng.

Một lát sau, hắn mỉm cười, so với lúc trước lạnh lùng, nụ cười này khiến người ta có cảm giác như một cơn gió xuân.

Nhưng chỉ có ta biết -- chạy đi, Tiêu Nham sắp điên rồi.

Bàn tay trong ống tay áo của Tiêu Nham khẽ cử động, ta lập tức tiến lên một bước, cố ý vô ý chặn Vương Đại Niên lại, giọng ấm áp nói:

“Ta đang căn dặn người hầu trong nhà một số chuyện nhỏ, không có ý quấy rầy sự nghỉ ngơi của Lâm công tử, ta xin tạ lỗi Lâm công tử, xin Lâm công tử khoan dung không so đo với ta."

Vừa nói, ta vừa ngước mắt lên dọa hắn không được gây rắc rối cho ta vào lúc này.

Vương Đại Niên không đáng kể, bứt dây động rừng lúc này cũng không tốt. Nụ cười của Tiêu Nham tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng.

Vương Đại Niên gần như đã tỉnh táo sau đòn này, khi nghe thấy ta đang nói cho hắn, hắn thức thời lui xuống.

Hắn vừa rời đi, Tiêu Nham liền nói: “Nàng đang bảo vệ hắn sao?”

Ta: "Người lại đập vỡ bát canh của ta à?"

Bọn ta nhìn nhau.

Tiêu Nham đầu hàng trước: “Ta ăn hai miếng liền ném rồi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, có lệ nói: "Tuyệt vời, thực là một cậu bé ngoan."

Hắn tức giận nói: "Nàng..."

Ta quay người nhanh chóng rời đi.