Hướng Về Ánh Sáng

Chương 8



Ở Sân nhà ga đông kín người qua lại, một thân hình nhỏ bé mang theo một chiếc vali, trên đôi vai đeo một chiếc balo phi hành gia cho thú cưng, nhìn qua tấm chắn trong suốt trên balo ta có thể thấy có hai bé mèo đen trắng đang nằm ngủ yên tĩnh bên trong.

Vì là gần tết, nhà ga đông gần như là kín người, cậu bước lên tàu, hôm nay bầu trời thật đẹp ánh sáng ấm áp chói chang, con tàu bắt đầu lăn bánh duy chuyển về thành phố C nơi cậu đã từng sinh sống 16 năm trời, cậu rời xa quê hương 1 năm, bắt đầu cuộc sống nơi xứ lạ quê người, bây giờ cậu lại trở về nơi quê hương của cậu, cậu nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo.

"Xin quý khác chú ý!, Tàu chúng ta sắp tiến tới thành phố C, mong quý khách soạn hành lý chuẩn bị xuống ga tàu thành phố" Một tiếng nói máy móc lạnh lẽo vang lên.

Cậu bừng tỉnh từ giấc ngủ, cậu soạn lại hành trang của mình rồi giửi cho Anh Kiệt một tin nhắn.

Xuống khỏi tàu bầu không khí lạnh lẽo thâm nhập vào cơ thể cậu, cậu khẽ run lên, dùng tay xoa xoa, bước về hướng cửa nhà ga.

Anh Kiệt sau khi biết cậu sẽ trở về thì cả đêm không ngủ, nhận được tin nhắn của cậu anh vớ lấy một chiếc áo khoác rồi chạy nhanh ra khỏi nhà.

Đến trước cửa nhà Ga, anh ngắm nhìn dòng người đông đúc đi ra đi vào, đến khi nhìn thấy hình bóng thiếu niên nhỏ bé đeo trên vai chiếc balo tay kéo vali, tim anh như đập nhanh hơn, anh chạy nhanh về phía cậu, đứng trước mặt cậu anh nở nụ cười thật tươi

"Chào Mừng em trở về!!!"

Cậu nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, trong một năm cậu rời bỏ nơi này, người này luôn gọi điện quan tâm cậu, là người mang chk cậu cảm giác gia đình là như thế nào, Cậu nở một nụ cười

"Em về rồi đây".

Đứng trước ngôi nhà cậu đã từng ở 16 năm nhưng chứa đầy sự đau buồn, mọi thứ vẫn như cũ

"Ba mẹ đã đi công việc từ sáng sớm rồi, còn Tuấn Kiệt thức đưa Dạ Nguyệt đi chơi rồi rồi nên không có nhà"

Giọng anh kiệt mang theo phần khó xử, Cậu chỉ cười nhạt rồi đáp vâng, vào căn phòng đã bỏ trống 1 năm nay, cậu ngồi lên giường mở balo cho Bạch Tuyết và Hoàng tử tham quan căn phòng, Bạch Tuyết mở to đôi mắt màu vàng nhìn căn phòng xa lạ, Hoàng tử đi hửi khắp mọi nơi của căn phòng, câu bước ra khỏi phòng lấy một chút ít nước cho Bạch Tuyết và Hoàng tử uống.

"Vân Vân à em muốn ăn gì" Giọng Anh Kiệt từ trong bếp vang lên.

Cậu suy nghĩ một lát rồi đáp "Cứ tùy tiện đi em cũng không kén ăn"

bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên, Anh Kiệt bắt máy đứng nói chuyện một ít phút rồi quay sang nói với cậu.

"Vân Vân à em ở nhà đợi anh nha, ba mẹ nhờ anh đi rước Minh Thành và Minh Viễn đang ở nhà dì về"

cậu đáp một tiếng rồi tiến vào phòng mình, đem nước đặt xuống đất, ngắm nhìn khung cảnh căn phòng, Cậu tự hỏi quyết định lần này của cậu có thật sự là đúng đắn hay chưa nhưng hiện tại cậu vẫn chưa hối hận về quyết định về nơi này, Nhưng cậu không biết quyết định lần này sẽ thay đổi cả cuộc sống của cậu.

Tiếng cửa lạch cạch vang lên,



"Vân Vân, ra ăn lẩu nè em"

"Em biết rồi".

Bước ra khỏi phòng mũi đồ ăn xộc thẳng vào mũi cậu, cậu nhìn vào bếp một dáng người cao to đang bận rộn dọn đồ ăn, cậu đi đến bên bàn ăn.

một lực kéo vạt áo của cậu, cậu nhìn xuống, một đứa bé miệng còn đang chảy nước dãi, nhìn cậu rồi đưa tay lên dường như muốn cậu bế

"B...Bê"

âm thanh bé nhỏ mang một chút ngọng, cậu bối rối, cậu không còn cách nào khác ôm đứa bé lên, đi vào phòng bếp

"Anh, cho em hỏi"

Anh Kiệt đang làm đồ ăn nghe cậu nói thì quay đầu lại nhìn Thấy Hi Vân đang bế một đứa bé trên tay

"Minh Thành khá thích em nhỉ, Anh mỗi lần bế nó là nó sẽ khóc lóc thảm thiết"

Vừa nói vừa lại gần đưa tay muốn bế Minh Thành, Minh Thành thấy bàn tay to lớn đang đến gần thì oà khóc lên rồi bám chặt lấy cậu.

Mặt Anh Kiệt đầy hắc tuyến anh thở dài rồi nói

"Em giúp anh đem Minh Thành đem đến bên Minh Viễn được không"

cCu đưa tay vỗ nhẹ nhàng vào lưng Minh Thành, đi đến bên phòng khách, có một đứa bé đang ngồi chơi đồ chơi một mình, Cậu bước đến rồi đặt Minh Thành đã dừng khóc xuống nhưng đứa bé cứ níu áo cậu dường như không muốn đi xuống

"Khô.. không"

cậu cũng hết cách đành bế trở lại, Minh Viễn nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn rồi đứng lên, chạy lại ôm lấy chân cậu, giờ thì hay rồi, cậu chẳng thể nhúc nhích được, một đứa thì không chịu xuống khỏi người cậu, một đứa thì ôm lấy chân cậu, cậu thở dài rồi ngồi xuống đất, Minh Viễn rất nhanh đã nhào vào lòng cậu, Số cậu đúng thật là có duyên với trẻ con mà, Cậu có nên suy tính làm giáo viên nhà trẻ không nhỉ.

Cậu hết cách đành ôm cả hai đứa đứng dậy, ban đầu còn hơi chao đảo nhưng rất nhanh đã khôi phục được sự cân bằng, cậu lại đi vào bếp, Anh Kiệt thấy cậu bước vào với hai đứa bé nhìn như bánh bao trên vai không khỏi phì cười.

"Anh à, giúp em bế một đứa với"

Trong một năm ở thành phố S, tuy cậu và Anh Kiệt không ở gần nhau nhưng mối quan hệ của hai người đã kéo gần.



Bây giờ cậu có thể nói chuyện trên trời dưới đất mà không phải sợ không có người lắng nghe.

"Nhanh đi anh, vai em sắp gãy rồi đây này"

thấy anh cứ đứng cười cậu lại nói tiếp

"Anh mà không bế tiếp em là em đem hai đứa nhỏ về thành phố S luôn nha"

nghe cậu nói anh cuối cùng cũng chịu lại giúp cậu bế một bé, nhưng miệng vẫn không ngừng cười làm mặt cậu đỏ tận mang tai.

Minh Thành vừa thấy Anh Kiệt tới gần thì dứt khoát chui đầu vào vai cậu, Anh Kiệt nhìn thấy thế thì lắc đầu rồi quay sang bế Minh Viễn, Minh Viễn vốn đang chơi đùa với những cọng tóc mềm mại của cậu thì bị bế lên, gương mặt không hiểu chuyện gì nhìn vào tay thấy những cọng tóc mềm mại đã biến mất khuôn mặt bắt đầu mếu máo rồi khóc lên.

Anh Kiệt không biết làm như thế nào, Cậu đành Bế Minh Viễn lại vào mình, thấy những cọng tóc mềm mại đang ở trước mặt, khuôn mặt bé hiện lên vẻ thích thú lại tiếp tục đùa nghịch, cậu và Anh Kiệt nhìn nhau rồi lắc đầu cười.

"Nhà nấu gì mà thơm thế Anh"

Cánh cửa nhà mở ra một giọng nói của thiếu niên trầm ấp vang lên.

Người ấy dường như không thấy cậu bước vào phòng bếp, người thanh niên mang trên mình sự Năng động của tuổi trẻ, Dường như phát hiện có người lạ, ngẩng đầu lên khi nhìn thấy cậu, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

"Ồ về rồi à, Nay Vân Vân về nên anh có đi mua lẩu em ăn không Tuấn Kiệt"

Anh Kiệt cũng khá bất ngờ khi người em song sinh của mình hôm nay lại về sớm.

Bầu không khí ngột ngạt khi có sự xuất hiện của Tuấn Kiệt, Anh Kiệt dường như cũng phát hiện được điều đó nên rất nhanh đã nói tiếp.

     "Đã về rồi thì vào đây ăn cùng với anh và Vân Vân"

Cậu và Anh Kiệt nghĩ kết quả là Tuấn Kiệt sẽ từ chối, Anh thấy Tuấn Kiệt không trả lời

"Được rồi chắc em không muốn ăn.."

"Ăn!"

Trên đầu anh là một đống dấu chấm hỏi, anh đang định nói tiếp thì có giọng đó nói xen vào.

"Em Ăn!!"
— QUẢNG CÁO —