Hưởng Tang

Chương 318: Chỗ trống



Sau ngày Xuân Hồng xảy ra chuyện thì Chương Sinh Nhất khởi hành vào kinh. Kiệu của lão đi nhanh hơn đội ngũ một chút nên dù xuất phát muộn hơn một ngày thì vẫn tới kinh thành sớm hơn đám đồ sứ muôn màu kia.

Triệu Tử Mại đứng trước cửa phủ nhìn đội ngũ nối đuôi nhau mênh mông cuồn cuộn đi về phía trước thì trong lòng ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm giác giao nhau.

“Sử dụng tiền này cho việc phòng thủ trên biển là đủ tổ chức một hạm đội vô địch rồi.” Không biết từ khi nào Triệu Văn An đã đi từ trong ra và dùng giọng thấp đến gần như thì thầm để nói câu này. Sau đó ông ta xoay người đi vào nội viện, “Nhưng nghĩ thế cũng chẳng được ích gì, cuộc đời này nếu cứ ai thán chuyện đã thành kết cục thì chỉ tổ phí thời gian. Đó chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược.”

Trong triết lý hành xử của Triệu Văn An chưa từng có hai chữ “lùi lại”. Ông ta không phải một người thánh khiết như cây đại thụ mà là cỏ dại trong khe đá. Dù chỉ có một mảnh đất nhỏ, chút ánh sáng thì ông ta cũng muốn đi tranh một phen. Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết người tài. Triệu Văn An là người tài, cũng là cỏ cứng, cho nên ông ta sẽ không phí thời gian ở những việc “không thể”.

“Ngày mai ta sẽ tới Uy Hải Vệ, tối nay ngươi cùng vi phụ uống hai chén, coi như tiễn ta.” Triệu Văn An đứng yên trong viện, đầu cũng không quay lại mà nói thêm một câu này.

***

Đây hình như là lần đầu tiên Triệu Tử Mại uống rượu nói chuyện với cha mình nên hắn không quen, hoàn toàn không quen. Có lẽ vì thế nên hắn uống hơi nhiều, nói ít, chưa tới nửa canh giờ đã say ngất ngư.

Một khi say lên thì ai cũng có vẻ đáng yêu, ngay cả người ngày thường hắn kính sợ xa cách cũng không còn đáng sợ nữa. Triệu Tử Mại nhìn người cha cả đời vì nước làm lụng vất vả của mình. Dù ăn cơm với con trai ông ta cũng vẫn nhắc mãi tới chuyện quốc sự.

“Từ sớm ta đã đặt hàng bốn con thuyền pháo với người Anh, mấy ngày gần đây sẽ giao hàng. Ta đặt tên một con là “Dương oai”, một con tên là “Siêu dũng”, có phải rất uy phong không? Nhưng như thế quả thực không đủ, tuy triều đình cho ta 400 vạn bạc trắng nhưng ta tính nhiều nhất cũng chỉ có thể đóng được 25 con thuyền chiến……”

“Ngài nói với nó rằng làm một người như ngài không phải chuyện tốt, nên ngài muốn con làm một người tiêu sái rảnh rỗi đúng không?” Triệu Tử Mại đánh gãy lời ông ta, miệng nói xong một câu này lại duỗi tay chìa cái ly trong tay ra. Mắt thấy sắp chạm vào miệng cái ly của Triệu Văn An thì hắn lại vòng về rồi kề môi uống một hơi cạn sạch. Hắn lắc đầu cười nhạt, “Cái gì mà tiêu sái rảnh rỗi, còn không phải là phế vật sao? Nuôi một kẻ phế vật chẳng lẽ phụ thân không sợ mất mặt à?”

Triệu Văn An không nghĩ Triệu Tử Mại sẽ nói một câu này nên mày bất giác nhíu chặt, “Ngươi cảm thấy vi phụ đang lừa vị cô nương kia ư?”

“Có lẽ không phải lừa nhưng phụ thân không coi trọng con, đó là điều không thể chối cãi.” Triệu Tử Mại lại rót cho mình một chén rượu và uống cạn, “Khi còn nhỏ, ngài luôn nói a tỷ giống ngài, còn con giống mẫu thân. Khi ấy con nghĩ giống mẫu thân thật tốt, bà ấy đối xử với người khác ôn nhu, hòa ái, ai cũng thích mẫu thân. Nhưng sau này con mới biết ngài nói lời đó là có ý gì. Ngài căn bản chướng mắt con, ôn hòa trong mắt ngài đâu phải ưu điểm, ngược lại nó thể hiện sự yếu đuối. Con cháu Triệu gia sao có thể yếu đuối được? Sao dám yếu đuối?”

Nói tới đây thấy Triệu Văn An há mồm muốn phản bác thế là hắn dùng sức vung tay lớn tiếng cười nói, “Phụ thân, phụ thân đại nhân, ngài chớ biện giải nữa. Bởi vì đôi mắt ngài không gạt người,” Triệu Tử Mại nâng một tay chống cằm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Văn An, giọng bỗng nhiên trở nên nhu hòa, “Ngay cả bây giờ đôi mắt ngài vẫn đang nói chuyện. Chúng nói: Đứa con trai này của ta sao mà nhút nhát, phải nương men say mới dám thể hiện bất mãn trong lòng nhiều năm.”

Hắn cười và nhìn về phía Triệu Văn An sau đó không nói gì nữa, trong mắt có ánh sáng trong mát hơn cả ánh trăng trên đỉnh đầu.

Triệu Văn An cũng không nói gì, nhưng bị con trai nhìn như thế thì trong lòng vẫn như có ngọn lửa thiêu đốt khiến ông ta hoảng hốt, gần như muốn chạy trối chết.



Đời này ông ta chưa từng hoảng loạn như thế.

Cũng may Triệu Tử Mại không chống đỡ được quá lâu. Hắn bỗng nhiên cúi đầu ngã trên bàn rồi nhắm mắt ngủ mất.

Thấy thế Chu quản gia nãy giờ luôn đứng ở bên ngoài không dám tiến vào vội nhẹ nhàng đi tới. Nhìn Triệu Tử Mại đã ngủ say ông ta mới xin chỉ thị, “Lão gia, thiếu gia ngủ rồi, để lão nô đưa thiếu gia về phòng đi thôi, ngồi lâu ngoài này cảm lạnh thì không hay.”

Suy nghĩ của Triệu Văn An bị ông ta đánh gãy, mí mắt giật giật hoàn hồn và nhẹ giọng hỏi, “Chu Bồi, ở trong mắt ngươi ta là một người cha bất công ư?”

Chu Bồi hoảng sợ, “Chuyện của gia đình ngài sao kẻ làm nô tài như lão nô sao dám nghị luận. Hơn nữa ngài là quý nhân làm nhiều việc lớn, quanh năm suốt tháng cũng không ở nhà được mấy ngày……”

Triệu Văn An cười lạnh, “Ông đúng là cái thứ giảo hoạt, nhưng ông không trả lời thì cũng coi như đã cho đáp án rồi.”

Chu Bồi cong eo nói, “Lão gia, ngài chớ nên nghĩ nhiều, mặc cho nhà ai cũng sẽ có sự thiên vị. Chẳng qua tiểu thư không còn nữa, ngài cũng nên chú ý tới thiếu gia nhiều hơn, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của ngài.”

Triệu Văn An cúi đầu nhìn Triệu Tử Mại đang ghé trên bàn ngủ. Hắn lớn lên giống ông ta, từ diện mạo tới dáng người, quả thực như đúc ra từ một khuôn. Thế mà ông ta lại từng nói với hắn rằng hắn không hề giống ông ta ư? Ông ta không nhớ rõ, nhưng nếu Tử Mại đã nói thế thì hẳn là thế.

Ông ta quả thực bất công, nếu không sao đến cả Chu Bồi cũng nhìn ra.

Nhưng mẹ Tử Đồng mất sớm, khi đó con bé sợ ông ta chuyển hết tình yêu sang người em trai nên mới làm mình làm mẩy. Ông ta cũng muốn trấn an con mình nên khó tránh làm bộ yêu thương con bé hơn.

Thật sự là như vậy sao? Đây là nguyên nhân thật sự ư?

Triệu Văn An thầm quả quyết phủ nhận mình không nói dối nhưng không, đây không phải nguyên nhân chính. Ông ta và mẹ Tử Đồng là vợ chồng khi còn trẻ, tình cảm sâu đậm. Trước khi bà ấy lâm chung ông ta đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Tử Đồng. Hơn nữa lòng ông ta quả thực thiên vị đứa con gái này. Nó kiêu ngạo, ương ngạnh, cứng cỏi bất khuất, dù trời có sập xuống nó cũng không ngã. Ông ta ít khi thấy Tử Đồng khóc, so với Tử Mại chỉ cần dẫm chết con kiến đã khóc thì rõ ràng ông ta thưởng thức đứa con gái kia hơn.

Bởi vì tính cách con bé đặc biệt, quả thực rất giống ông ta.

Triệu Văn An rũ tay, đầu ngón tay lạnh lẽo sờ sờ lên cái trán ấm áp của Triệu Tử Mại, trong lòng run rẩy, hốc mắt hơi ướt, “Chung quy là vi phụ làm sai, ngươi cực lực thể hiện trước mặt ta, hao hết tâm tư cứu ta ra khỏi khốn cảnh là để đền bù lỗ trống vĩnh viễn không lấp đầy trong lòng mình sao?”