Hưởng Tang

Chương 221: Hàm răng



Xuyên qua ánh sáng màu xanh trùng điệp dì Vinh thấy một người. Đầu tiên là chân và cánh tay, sau đó là một cái đầu mang theo nửa phần cổ di động trong đống chân tay bị chặt cụt. Đám chân tay bị cụt kia thi thoảng vẫn va chạm vào nhau phát ra tiếng phốc phốc như tiếng nôn.

Đúng vậy, kẻ trong quan tài bị chia làm năm, miệng vết thương không bằng phẳng, đương nhiên không phải do bị vũ khí sắc bén chém mà giống như bị…… bị xé rách.

Dì Vinh kêu không ra tiếng, cả người lui về sau, ngã nện lên đống cành lá, rất đau. Bà ta ngây ra như vậy một lúc rồi lại bò lên, không còn lựa chọn nào khác mà nhìn khối quan tài kia giống bị ma nhập.

Tiếng dòng nước cùng tiếng chân tay cụt va vào nhau vẫn nghe thấy rõ ràng, nhưng bà ta lại hoàn toàn bị một thứ khác hấp dẫn —— cái đầu kia.

Đó là đầu của một nam nhân, búi tóc trên đầu mang theo quan ngọc, thoạt nhìn chắc chắn không phải người thời đại này. Hắn rất anh tuấn, mũi cao thẳng, mi mắt rõ ràng, mày dài đến mai giống như được vẽ ra. Mắt hắn hẹp dài, đuôi mắt hơi cong lên khiến gương mặt kia có vài phần tà khí.

Dì Vinh nhìn hắn, giống như bị khuôn mặt ấy hút mất hồn phách. Bà ta thậm chí không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh lại thì mặt trời đã bị ngọn núi phía xa che mất một nửa, chuẩn bị chìm dần.

Gió lạnh thổi lên khiến bà ta cả kinh run lập cập. Lúc này bà ta mới phát hiện cả người mình đã đông lạnh đến tê dại, đến hàm răng cũng lạnh đến va vào nhau “ca ca”, không sao ngăn được.

Mà ngay lúc ấy thì nam nhân trong quan tài lại cười, nụ cười này của hắn không hề anh tuấn, vì cái miệng kia không hề có răng. Nó vừa ngoạc ra đã giống một cái động đột nhiên xuất hiện trên mặt, đen tuyền khiến cả gương mặt nhìn qua thực đáng sợ.

Đến hàm răng của hắn cũng bị người ta gõ mất sao? Trong đầu dì Vinh bỗng nhiên hiện ra một người. Tuy bà ta chưa từng đọc sách nhưng Tụng Nghiêu lại được đi học mấy ngày nên cũng biết ít chữ. Hắn thường xuyên kể cho bà ta nghe lịch sử truyền thuyết và những chuyện kỳ quái.

Bà ta nhớ rõ Tụng Nghiêu từng nói tới một người như thế, không biết là triều đại nào nhưng vì tư thông với Thái Hậu nên chọc giận đế vương đứng trên ngôi chí cao vô thượng. Hắn tự biết mình xúc phạm thiên uy nên mới mang theo mấy vạn binh tướng thủ hạ định mưu phản. Nhưng binh bại như núi đổ, bản thân hắn bị ngũ mã phanh thây ngay tại chỗ. Ngũ mã phanh thây, chỉ nghe tên đã biết nghĩa, chính là cột tứ chi và đầu của một người vào năm cái xe, lại buộc ngựa vào mà kéo đi các hướng khác nhau. Thân thể kẻ kia cứ thế bị xé thành năm khối. Phải biết rằng muốn chặt đầu và tứ chi phải bỏ rất nhiều sức, huống chi là lôi kéo, thế nên kẻ kia sẽ phải nhận hết mọi thống khổ mới chết.

Nhưng hắn chết rồi vẫn không thể khiến vị đế vương trẻ tuổi kia nguôi giận. Hai đứa con trai của hắn và Thái Hậu cũng bị nhốt vào bao tải mà đánh chết, còn tộc nhân của hắn cùng mấy vạn binh lính dưới quyền đều bị bêu đầu thị chúng.

Một kẻ chết thảm như thế sợ là sẽ không thể an giấc ngàn thu. Nghe nói linh hồn hắn trốn bên ngoài cửa cung, ngày ngày khóc lóc kẻ lể vận mệnh bất công với mình, nháo tới độ trên dưới triều đình không được an tĩnh. Vì thế có một vị thuật sĩ ra chủ ý với đế vương, dùng một cái quan tài làm bằng phỉ thúy để chôn thi thể của kẻ kia.

Phỉ thúy thuộc thủy nên chủ âm, mà âm càng thêm âm mới có thể trấn được kẻ ấy.

Quan tài phỉ thúy với người khác mà nói thì có lẽ như lầu các trên không trung, nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng với vị đế vương mới có được thiên hạ kia thì cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Vì thế sau khi khua chiêng gõ mõ trù bị và chế tạo, cuối cùng một cái quan tài được khắc ra từ đế vương lục. Mà người kia thì bị nhét vào trong quan, chôn tới một chỗ không ai biết.



Chuyện này vốn dì Vinh chỉ coi như truyền thuyết, lúc nghe được bà ta còn nói với Tụng Nghiêu rằng đây chỉ là dã sử ghi lại, hoàn toàn vô căn cứ. Bởi vì chỉ một khối đế vương lục bé bằng móng tay cũng đã cực kỳ khó có được, càng đừng nói tới một cái quan tài bằng phỉ thúy. Bà ta còn bảo con mình lần sau đừng đọc mấy sách vớ vẩn nữa mà làm ít chuyện quan trọng mới tốt.

Nhưng hôm nay thật sự nhìn thấy một cái quan tài bằng phỉ thúy thì bà ta mới biết lời mà Tụng Nghiêu kể nó mới nhợt nhạt làm sao. Tuy hắn đã dùng đủ loại kinh ngạc cảm thán để miêu tả cái quan tài kia đồ sộ và thần kỳ thế nào nhưng vẫn kém xa những gì chính mắt bà ta nhìn thấy.

Nó giống như một tầng lá mỏng sáng trong che chở một hồ nước lóa mắt ở bên trong. Nước đang ào ạt chảy, quả thực như muốn chảy vào lòng bà ta. Mà nam nhân ở trong quan tài, cái kẻ đến hàm răng cũng bị gõ mất lại dùng đôi mắt có thể mị hoặc mọi nữ nhân trên đời này để nhìn dì Vinh, sau đó nói chuyện.

“Hàm răng.” Giọng hắn cũng êm tai như nước chảy, dì Vinh chỉ thấy trái tim mình nảy lên thật mạnh, kịch liệt như trống trận, miệng lặp lại, “Hàm răng.”

Hàm răng, hắn thiếu hàm răng, hắn muốn hàm răng của mình.

Dì Vinh ngồi xổm xuống, tay lung tung sờ trên mặt đất bị đống lá thông và đá sắc nhọn cắt qua nhưng bà ta lại hồn nhiên không cảm thấy gì. Rốt cuộc bà ta cũng tìm được thứ mình cần: một hòn đá, một đầu thực nhọn, giống một cái dùi.

Hàm răng, ta cho ngươi hàm răng.

Bà ta hé miệng dùng sức đập hòn đá kia lên răng mình, không rớt, vậy lại đập. Máu phun ra nhưng không sao, so với những gì bà ta đã phải chịu thì chút đau đớn này cũng chẳng là gì.

Rốt cuộc……

Dì Vinh ôm mấy cái răng trắng như tuyết trong tay, chúng nó đã bị đập nứt nhưng bà ta tin hắn sẽ không để ý. Sau đó bà ta thành kính đặt chúng lên trên quan tài như đang bái thần. Quả nhiên đống răng ấy như rơi vào trong nước, lún vào trong quan tài. Bà ta có thể thấy chúng lơ lửng trôi và lọt vào miệng nam nhân kia.

Lúc này quan tài bắt đầu chấn động kịch liệt, đến mặt đất xung quanh cũng run rẩy theo, hòn đá từ khe đất nảy lên. Đám dã quỷ thì như điên rồi, tụi nó vòng quanh quan tài, một vòng lại một vòng, phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.

Dì Vinh bỗng nhiên tỉnh táo lại, đau đớn trong miệng gần như khiến bà ta ngất đi. Nhưng hiện tại bà ta chẳng thể có cách nào khác, bà ta nghe thấy tiếng rễ cây đứt phựt, sau đó thấy khối quan tài bằng phỉ thúy kia đã hoàn toàn thoát khỏi rễ cây và bị đám dã quỷ vây kín xung quanh mà lơ lửng giữa không trung.

Cái quan tài vẫn đang di động, nhưng nam nhân kia thì không thấy đâu nữa. Hắn đã tan đi, nhập vào quan tài kia.

Dì Vinh phát ra một tiếng thét chói tai chính bản thân cũng không nghe thấy sau đó xoay người lập tức chạy xuống dưới núi. Chân bà ta mềm như bị rút xương, phía sau lưng ướt sũng mồ hôi thấm qua tầng tầng quần áo, nhỏ giọt ở góc áo. Nhưng bà ta không dám ngừng, bởi vì bà ta nghe thấy tiếng “Rào rạt” ở phía sau. Cái quan tài kia vẫn luôn đi theo, nó dán đống lá thông trên mặt đất mà theo sát bà ta một tấc không rời.