Hùng Thiên Đại Lục

Chương 489: HIểm Họa Không Ngờ



Tài cao nên gan cũng cao

Lần này thích ý, trăng sao sánh cùng

Anh hùng thỏa chí vẫy vùng

Ngờ đâu xuất hiện thiên khung chuyển dời.

...

Cảnh giới đề thăng, nên gan của Lạc Tinh bắt đầu to:

"Thiên Lan... Giải trừ bảo vệ. Chỉ cần giữ cho ta cố định trên vách phi thuyền khí."

"Rõ... chủ nhân."- Giọng nói nũng nịu vang lên. Thân ảnh Thiên Lan chiến giáp mỹ mều xuất hiện, bắt đầu hình thành một mô nhỏ bám lên thành phi thuyền. Tiếp đó quấn chặt hai chân Lạc Tinh lại.

Lạc Tinh ta quyết lệnh lần này khá liều lĩnh. Phải biết ttong không gian này thỉnh thoảng có những điểm kì dị. Nơi đó không gian bị bẻ cong. Trọng lực hầu như tăng giảm đột ngột. Dù là bảo khí huyền gian cũng có thể bị xoắn nát. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ, mới đầu cảm giác cơ thể trọng lực tăng giảm nhấp nhô như từng cơn sóng, rồi tiếp đó hắn dần cảm nhận trạng thái cơ thể nhẹ tựa như lông hồng.

Phải biết trong không gian vốn có một loại năng lượng kì bí khiến cho trọng lực còn lớn hơn ở trên tinh cầu. Nhưng khi Lạc Tinh chủ động hấp thụ không gian chi lực, thì toàn thân nhẹ bổng không còn bất cứ ràng buộc gì. Tuy phi thuyền tốc độ khoảng trăm lần vận tốc âm thanh, mà lại cảm giác không hề có lực cản. Đương nhiên, lần này không có Thiên Lan chiến giáp gia thân. Lạc Tinh khồng hề có dưỡng khí. Hắn phải phân một luồn linh thức hỗ trợ tâm mạch. Tham gia quá trình thay dưỡng khí lọc máu của cơ thể.

Kéo dài trạng thái được mười ngày. Lạc Tinh toàn thân suy kiệt kinh lực, đành lui vào phi thuyền khí.

Lúc này, Hứa Nhật Thành bị sự chăm chỉ của Lạc Tinh kích thích, nên đã bế quan. Chỉ có Hà Tiểu Xuân tròn mắt nhìn Lạc Tinh.

"Ngươi tấn cấp thập trọng thiên."

"Đúng ah."

"Sao ngươi làm được." - Nàng ta cảm giác vô cùng bất ngờ. Từ khi nào huyền giai tu sĩ lại có thể nhanh chóng tiến giai như vậy. Một trọng thiên đôi lúc cần vài trăn năm để xông qua ải.

"Ta là thiên tài ah."- Lạc Tinh mỉm cười, rồi về phòng tịnh dưỡng.

Lúc này bên ngoài. Hà Tiểu Xuân cũng thử ra ngoài cảm nhận xem thử có gì huyền bí. Tiếc là tốn ba ngày tìm hiểu, vẫn không được gì, nàng đành về phòng tu luyện.

Suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc hành trình. Lạc Tinh vẫn ra ra vào vào để tu luyện. Tuy là thực lực không tiến bộ nhiều nhưng sự hiểu biết về không gian chi lực lại tăng tiến từng ngày.

Có Lạc Tinh làm động lực. Hà Tiểu Xuân và Hứa Nhật Thành tuyên bố bế quan sâu, giao việc điều khiển Phi Thuyền Khí lại cho đám thuộc hạ. Lạc Tinh tưởng nhân cơ hội thư thả được một thời gian, ngờ đâu lại có chuyện.

Lạc Tinh ffang ngồi nhập định, chợt linh cảm có gì không đúng. Linh thức hắn lập tức trải rộng ra. Hắn chỉ thấy bên ngoài hướng đông một vùng đỏ rực hình như nó lan rộng ra.

"Nguy." Lạc Tinh định thằng vội phóng nhanh về buồng lái:

"Giao nhanh quyền chỉ huy phi thuyền."

Đương nhiên mệnh lệnh này không ai dám trái lời. Lạc Tinh dùng linh thức cộng hưởng bộ phận quan trắc của phi Thuyền khí. Màn hình thể hiện Bản đồ của phi thuyền khí mở ra xung quanh ngàn dặm. Hắn quyết đoán điều khiển phi thuyền khí chếch về hướng Bắc với tốc độ nhạh nhất.

Thì ra bên ngoài yinh không gần đó. Có một hằng tinh đang đến tận cùng vận mệnh. Nên nó bắt đầu phát nổ. Từ kích thước gấp trăm lần mặt trời của Thái Dương Hệ kiếp trước Lạc Tinh ở. Bằng vận tốc 230 lần âm thanh, khếch tán ra khắp mọi hướng. Xung quanh có vài tinh cầu đã làm điểm tâm cho nó.

Lạc Tinh lúc này toàn bộ tâm trí dồn vào phi thuyền khí. Hắn tiếp tục thiêu đốt kho dự trữ linh thạch dùng trong ba trăm năm của phi thuyền để tạo ra một động lực cực mạnh. Lại thêm phóng thích năng lượng tích lũy trăm năm của Âm Dương Thủy Bích Châu. Hình thành một trăm vạn linh văn chữ 《Tốc》 gia trì lên thân của phi Thuyền Khí.

Phi Thuyền Khí bắt đầu bay thẳng một tốc độ đáng kinh ngạc, đạt đến 180 lần vận tốc âm thanh.

"Vẫn không đủ."- Lạc Tinh cắn răng dốc toàn lực, vô số linh văn từ cơ thể lại tràn ra. Bám lên trên thân phi thuyền khí. Đây là linh văn chữ 《Không》, nó vốn không còn như xưa mà vừa được thêm vào những hiểu biết của Lạc Tinh với không gian chi lực trong mấy năm tu luyện.

Nhờ vậy, trọng lượng của phi thuyền khí giảm gấp đôi. Động năng như cũ, nhưng trọng lượng lại giảm dẫn đến tốc độ nhanh chóng đề thăng. Phi Thuyền khí lúc này như mũi tên lửa bay nhanh trong không gian, kéo theo một vầng sáng đỏ rực vì ma sát với không gian kì dị. Tốc độ Phi Thuyền Khí đạt 240 lần vận tốc âm thanh. Tốc độ này khiến tất cả mọi người trên phi thuyền khí không còn thấy gì. Tim như đập nhanh vài lần. Cơ thể các tu sĩ cũng trôi nổi trong phi thuyền chứ không còn cố định được.

Nếu trong tinh không nhìn tới. Cứ như có một quả cầu màu đỏ đang từ từ phình ra muốn nuốt lấy vạn vật, trừ chiếc phi thuyền bé nhỏ không đang nhắc tới đang vùng vẫy thoát ra.

Chiếc phi thuyền khí nhỏ đó bay thêm một nén nhan thì có tiếng rắc, rắc. Lạc Tinh thét to:

"Tất cả mặc không gian chiến giáp nhanh."

Lúc này Hà Tiểu Xuân và Hứa Nhật Thành mới xuất hiện. Hai người này cũng lần lượt đạt Huyền Giai thập trọng thiên. Do mải mê củng cố cảnh giới nên không hề hay biết gì. Nhưng vẫn hiểu rõ bây giờ là lúc không nên hỏi.

Ba giây sau. Phi thuyền khí vỡ nát. Tuy đây là tinh phẩm phi thuyền khí do Thống Soái của Kim Ngưu Tinh cấp cho con gái mình, nhưng vẫn không chịu nổi tốc độ lớn như vậy.

Lạc Tinh lúc này đang lơ lửng trong không gian, trước mặt hắn là một một phi thuyền khí khác. Đây là phi thuyền khí do hắn cải tiến, nên cũng khá tốt.

"Vào." Mọi người nhanh chóng lao vào. Một số thành viên của phi thuyền khí cũng kịp thời lao vào theo. Riêng một số kẻ cảnh giới thấp hơn thì hoàn toàn mất phương hướng văng đi khắp nơi. Lạc Tinh muốn cứu cũng không kịp.

"Hai người điều khiển đi. " Vừa vào bên trong, Lạc Tinh nói nhanh rồi lập tức ngồi xuống nhắm mắt. Hắn đã cạn sạch linh lực.

Cũng may do sự cố gắng của Lạc Tinh. Hiện tại phi thuyền khí ở khá xa hằng tinh kia, Mà Hằng tinh đó tốc độ lan tỏa cũng có vẻ dịu lại. Lại thêm hai vị huyền giai thập trọng thiên điều khiển phi thuyền khí. Nên mọi việc không quá khó khăn.

Ba ngày sau, Xem như phi thuyền khí thoát khỏi phạm vi bùng nổ của hằng tinh đó.

Tất cả nhìn lại, cảm giác như vừa tìm được đường sống trong cõi chết. Đúng là tu luyện vài ngàn năm, trước mặt thiên uy, cũng chỉ là sâu kiến.