Hùng Thiên Đại Lục

Chương 451



Lần đầu chiến đấu quần hùng

Trăm ngàn quân số chẳng chùng tay ta.

Thiên Âm khí thế vang xa

Vạn quân khiếp sợ, nhìn ta trổ tài.

...

Cả nhóm người đến nơi. Lạc Tinh thấy khá ưng ý.

" Giờ! Các ngươi cứ cho người đánh tiếng khắp nơi. Rằng Trần Tiểu Ngư ta đã đến. Ai có lòng muốn giết cứ đến đây một lượt. Bổn thái tử ta chấp hết. Xong việc các ngươi không cần tham chiến, chỉ cần theo dõi kì biến là được"- Nói xong Lạc Tinh ném Kim Hà Ốc ra giữa quảng trường.

Tiếp đó bay lên nóc củ của kim Hà ốc. Ngồi xuống, bên cạnh là Thiên Âm Cầm.

"Kẻ không phận sự mau rời khỏi phạm vị mười dặm. Bằng không chớ trách bản Thái Tử ta."

Giọng Lạc Tinh vang lên.

"Hả, có người dám coi Quảng Trường Tự Do là đất nhà mình ư."- Một người gần đó ngạc nhiên.

"Chuyện lạ năm nào chả có. Năm nay nhiều chút cũng bình thường."

"Ta thấy giọng nói y vang xa vậy, chắc chắn là cao thủ. Các ngươi chớ nói lung tung." - Một kẻ ra vẻ hiểu biết nói.

"Đi, chúng ta lên Thiên Vân Lâu. Trên đó có thể quan sát toàn bộ quang cảnh của quảng trường."

"Đúng ah. đây có thể là trận chiến lớn đó. Kẻ này xưng làm thái tử. Phản động ah."

Tất cả mọi người bắt đầu tìm đến các toàn lầu các cao xung quanh quảng trường.

Lúc này tin tức cũng đã lan ra khắp nơi. Nhất là theo Lạc Tinh ngầm phân phối Thất Sát Vương cho thuộc hạ đi khắp nơi tuyên truyền.

Mọi người ai cũng biết. Kẻ Ngông Cuồng chiếm lấy quảng trường là Thái Tử tiền triều.

Chuyện đã lâu, nếu không nhắc mọi người cũng lười nhớ. Hiện tại Tiên Triều là Trần Bá Phúc nắm giữ ngôi vị. Y tuy khá trẻ. Nhưng có mẹ mình là Nguyên Tiên Hoàng chống lưng. Nên cũng chưa từng có kẻ dám vỗ mặt.

Đều kì lạ từ lúc Lạc Tinh dựng võ đài thì quân đội tiên thành chưa từng đến can thiệp.

Lúc mọi người chán nản muốn ra về. Thì hai hướng Tây, Nam, Bắc có ba lộ quân binh kéo đến. Số lượng có thể hơn hai mươi vạn. Tất cả đều là cảnh giới tương đương Tiên sư trở lên.

"Tràng cảnh lớn hơn ta tưởng ah."

Lạc Tinh than thở nhưng vẫn tự tin với khả năng của mình.

Lúc này Tiên Thượng đương thời cũng đã đến. Hắn ngồi trên một Long Xa do bốn con Ngân Long Mã nhìn Lạc Tinh.

"Loạn thần tặc tử, dám làm càn phá hủy sự bình yên của Tiên Tộc. Ngươi biết tội chưa?" Trần Bá Phúc mặt hoàng bào sáng chói. Y nắm giữ hoàng quyền gần năm trăm năm nên khí thế thường nhân khó tránh.

Lạc Tinh chăm chú nhìn đứa em trên danh nghĩa của mình rồi cất tiếng vang vọng:

"Hừ? Ai nói ta bất kính tổ tiên? Ai vu oan ta xâm nhập cấm địa? Ai hại ta uống âm dương đan? Ai cướp ngôi tiên hoàng vốn nên thuộc về ta? Ai phong ấn tiên Linh của ta? Ai năm lần bảy lượt phái người truy sát ta?"

"Hừ... Không chứng không cớ, ngươi chớ buông lời dối trá. Chẳng ai tin đâu... Ha Ha." Trần Bá Phúc ngồi trên Long Xa, phía sau hắn có mấy mươi vạn hùng binh nên không hề sợ.

"Nay ta đến đây, Không phải muốn ai tin. Mà ta thay tiên thượng đã khuất. Trừng trị đứa em hỗn nghịch. Các ngươi lên một lượt ah?" Lạc Tinh không đôi co. Ngồi xuống vững vàng chờ đợi.

"Hừ, Đông Phương Doanh Kỳ. Lên bắt hắn." Trần Bá Phúc thấy Lạc Tinh dám một mình đứng ra thì mừng thầm. Tuy nhiên hắn cũng sợ bẩy gập. cho hai vạn quân tràn lên trước.

"Đàn kêu tích tịch tình tang.

Ai đây cướp nước,ngang tàng hại ta?"

"Tinh tang...Tiếng đàn vang vọng trong không gian. Âm thanh du dương hình thành một luồng sóng âm cực mạnh lan tỏa bốn phương tám hướng.

Hai vạn quân đội hình chỉnh tề vừa lên đã bị đánh dạt ra.

Đông Phương Vương bắt đầu hét lớn.

"Nhật Xuất Đông Phương."

"Xoẹt... hai vạn quân lập tức pháp tướng hiển hóa nhảy cao lên không trung. Sau đó kết hợp lại thành một quả cầu ánh sáng bắn đến.

Lạc Tinh vẫn không nhìn công kích to lớn kia. Chỉ là tập trung, gãy đàn Thiên Âm Cầm bắt đầu sáng rực. Tiếp đó một cơn lốc âm ba hình thành. Kháng cự thế tới của quang cầu khổng lồ kia.

Tiếp đó trong sự ngỡ ngàng của mọi ngươi. Quang Cầu ánh sáng kia như bong bóng xà phòng vỡ tan từng mãnh.

"Trời.... Đều này sao có thể. Hắn cảnh giới Hoàng giả ư?"

"Không ngờ Kẻ này thực lực khủng khiếp vậy. Chỉ dùng tiếng đàn. đánh tan hai vạn quân. Đây là điều bất kì tiên vương nào cũng không làm đươc." - Xung quanh tiếng bàn tán xôn xao:" Phải biết tứ phương doanh kỳ, phần lớn đều cảnh giới đạt Tướng cấp nha."

Khắp các lầu các xung quanh bắt đầu nhôn nhao hẳn lên.

"Này, ta biết vũ khí này, là Thiên Âm Cầm nha."

"Hừ... đừng tưởng mình ngươi mới có kiến thức. Một trong tứ đại Vũ khí của Trần Tiên Hoàng năm xưa, ai lại không nhận ra." Lại có nhiều kẻ ra vẻ hiểu biết nói. Mọi người cảm giác trận chiến này thật đáng để xem.

Trần Bá Phúc không bất ngờ, hắn biết kẻ khiến mình trăm phương ngàn kế không giết được, ắt có át chủ bày.

Y khẽ phẩy tay. Đông Phương Doanh Kỳ, Tây Phương Doanh Kỳ, Bắc Phương Doanh Kỳ. Sáu vạn quân chủ lực cùng tràn đến.

"Tam Doanh Liên Hợp. Thiên Thần Ngự Giáng. "Theo tiếng hét gọi.

Một hư ảnh thiên thần hiện ra. Hắn có hơn trăm cánh tay. Bắt đầu vỗ tới.

"Choeng, Choeng..." Lúc này xung quanh Lạc Tinh là một quả cầu ánh sáng bao bọc. Xung quanh quả cầu là vô số linh văn chằng chịt hình chữ 《THỦ》 hầu như công kích nào chạm phải đều bị đánh bật ra.

Tiếp theo, tiếng đàn réo rắc vang lên.

"Tình tình tinh tịnh tịnh... tính tính... tinh tình...tính.."- Từ trong quả cầu bảo vệ Lạc Tinh.

Trăm ngàn phong nhận tràn ra. bắt đầu chém lên hư ảnh Thiên Thần to lớn.

Tuy nhiên, lần này không giống như lần trước. Thiên Thần được hình thành từ tiên linh lực kia sức mạnh đạt đến Tiên Hoàng cấp. Không hề bị suy suyển.

"Tinh... Tang.."

Từ Thiên Ma Cầm, Vô số phong âm hình thành một dãy các chữ 《Phong》Tiếp đó là các chữ phong đó tràn đến bám trên khắp nơi của thiên thần khổng lồ. Như hiệu ứng đô mi nô. Sáu vạn quân đang tấn công Lạc Tinh trên trán cũng có một linh văn chữ phong. Tiếp đó tiên linh lực bọn họ bị phong bế. Trừ các Tướng lĩnh cảnh giới Tiên Vương. Số còn lại xem như mất sức chiến đấu. Mặc cho người bày bố.