Hùng Ca Đại Việt

Chương 8: Sát Thần Nguyễn Xí



Hệ thống sông Như Nguyệt nằm phần lớn tại khu vực Đông Bắc, bắt nguồn từ ngọn núi Phia Pooc trong dãy núi Văn Ôn tỉnh Bắc Cạn ngày nay.

Nhưng lúc này mấy ngọn núi lơn kia đều không có một cái tên nào rỏ ràng cả, bởi vì ơ đây xung được bao bọc mởi rừng núi và thung lũng cắt xẽ nhau, lưu thông cực kỳ không thuận tiện chút nào cả.

Nếu như xuôi thuyền theo dòng Như nguyệt chừng 3 ngày sẽ đến thành thị gần nhất tại quận Giao Chỉ - huyện Mê Linh. Rồi từ Mê Linh rẽ qua sông Hồng về đến Trấn Luy Lâu, thành Giao Chỉ.

Nói chung nếu lợi dụng đường thủy,làm phương tiện vận chuyển chính thì vô cùng thuận lợn cho sự phát triển sau này của thôn.

Có nguồn tài nguyên nước dồi dào, tài nguyên thủy hải sản phong phú. Nếu đủ thời gian cho Phạm Long hắn có thể đảm bảo việc lo cái ăn cái mặc cho 1000 dân này.

Nhưng lúc này trong giai đoạn đầu cái gì cũng không có, thế nên hắn phải tích góp từ những thứ đầu tiên nhỏ lẻ.

Nhìn lồng cá trong tay Võ Tánh, Phạm Long nét mặt lộ ra nụ cười hiếm có.

" Công Tử! bắt được cá! Có nhiều cá!" Võ Tánh cũng có một chút phấn khích.

Trong cái lợp có khoảng chừng 12 13 con cá không ngừng giảy dụa vì bị mang ra khỏi nước, dưới ánh lửa bập bùng, Phạm Long cũng có thể nhận ra đây là loài cá gì.

Cá rô đồng, là một loại cá ăn tạp, chuyên ăn các loại côn trùng nhỏ trong nước chúng rất háu ăn thịt rất chắc. có thể dùng để chiên, kho, nấu canh đều được.

Vì chúng sinh tồn trong thiên nhiên, mà không bị con người săn bắt nhiều, nên những con cá này khá là to, mỗi con ta chừng ba đầu ngón tay, mập ú.

Mà mấy tráng đinh phía sau khi nhìn thấy cái lồng đây cá, lòng bọn họ có chút kinh hỹ.

" Lý trưởng! ngươi thật giỏi à! Lý trưởng! dạy cho tiểu nhân làm cái này đi! Tiểu nhân muốn bắt cá! Muốn ăn cá! Bắt được cá! Khỏi phải ăn cơm, ăn cá là được! có có thể phơi khô là cá khô đổi lấy tiền đồng mua quần áo!" mấy cái tráng đinh không ngừng nhao nhao lên.

Trong lúc mọi người vui sướng vì phát minh của Phạm Long, thì bất ngờ từ bên khu đóng trại truyền ra những tiếng hét thất thanh của dân làng.

Phạm Long cảm giác như tim của mình đang có cái gì đó bóp chặt, hắn không có ngần ngại đêm tối, sương đêm dày đặc che dấu lối đi mà băng băng vượt đường núi chạy trở về.

Võ Tánh còn nhanh hơn Phạm Long gấp bội, với tố chất cũng nhưng thân hình khỏe mạnh của mình, Võ Tánh cầm trên tay thanh Độc Long Thương như một cơn gió phóng đi.

Từ trong bóng đen khu rừng, nơi mà ánh lửa không thể nào soi sáng, đã xuất hiện hàng chục con mắt tràn đầy dã tính. Không cần suy nghĩ nhiều, mọi người cũng biết đó là ánh mắt của dã thú.

Mọi người lúc này cực kỳ hoảng sợ, chỉ có một số tính nam thanh niên tráng đinh có một chút thực lực tay cầm những vũ khí thô sơ đứng trước mặt che chắn đám người phía sau.

Những đôi mắt hung tàn kia từ từ tiến đến gần, mấy đứa nhỏ không nhịn được mà khóc ré lên, mẹ bọn chúng không ngừng vuốt ve an ủi, thế nhưng trong mắt bọn họ vẫn lột ra nét khủng hoảng run sợ.

" Rống!" một tiếng rống thật lớn vang lên.

" Ầm!" thanh âm chấn động giống như cự thạch rơi xuống mặt đất. Một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt tất cả , Độc Long Thương trên tay rung lên nhè nhẹ, dường như đầu thương cảm nhận được chiến ý của chủ nhân của nó.

Võ Tánh vừa xuất hiện, lòng dân đã có mấy phần ổn định lại, đám trán đinh cũng tự tin hơn rất nhiều, dao phay gậy gộc cũng giương cao lên.

" Roạp!" thanh âm của tiếng bước chân đạp lên cành lá vang lên.

Từ trong bóng đêm đêm dần dần hiện ra một thân ảnh nhuốm đầy máu tươi. Thân hình hắn cao lớn chừng 6 thước ( chừng 1. 8 mét), hai hông lộ ra hai đầu đoản đao, bao phủ trên đó một lớp máu nhàn nhạt. Sắc mặt hắn ta âm trầm đến đáng sợ, mày rậm mắt to, mỗi khi tên này trợn lên có thể trừng chết người, là một hung thần ác sát.

Càng đáng sợ hơn trên vai hắn vác một con hổ lớn, máu tươi kìa là từ trên con hổ ấy mà chảy xuông. Mà vết thương chí mạng gây ra cái chết của con hổ kia là một vết đao cắt xuyên cuống họng.

Nhìn thấy thân ảnh kia. Bộ dáng ngưng trọng chỉ trong chốc lát lột ra nụ cười.

" Nguyễn Xí là ngươi! Ngươi đã trở lại!"

Người thanh niên hung thần ác sát kia chính là mọt trong tứ đại hổ tướng nằm trong thập đại công thần trong cuộc khởi nghĩa Lam Sơn lừng lẩy của Đại Việt. Long Hổ Tướng Quân Nguyễn Xí.

" Ầm!" xác con hổ bị quăng xuống, phát ra một âm thanh chấn động mạnh.

" Võ Tánh là ngươi! Công Tử đâu! Công tử có mệnh hệ gì không?"

Nguyễn Xí trên khuôn mặt khiên nghị sát thần lại lộ ra nét mặt lo lắng.

" Công Tử không bị làm sao cả! chỉ có phu nhân, lão gia cùng tiểu thư!" nói đoạn Võ Tánh lắc đầu.

" trời đấ phù hộ cho công tử!" Nguyễn Xí cảm thán, ngay sau đó lại trở lại bộ dáng hung thần ác sát như thường.

" Tham kiến công tử!" Nguyễn Xí sau khi nhìn thấy Phạm Long ngay lập tức quỳ xuống bái Phạm Long một lạy thật sâu.

" Nguyễn Xí! Là ngươi mau đứng lên!" Phạm Long cũng nhìn ra người thanh niên kia, bơi vì trên đầu hắn hiện ra một cái chấm than màu vàng y hệt Võ Tánh.

Phạm Long âm thầm quan sát thông tin của Nguyễn Xí.

Nguyễn Xí – Long Hổ Đại Tướng Quân.

Trung Thành: 100/100 Tử Trung

Tư chất: Cấp A

Võ Lực : 86

Trí Lực: 84

Mị Lực : 45

Chỉ Huy: 90

Kỹ năng: Long Hổ Sát Đao, Long Hổ Quyền, Huấn Luyện Khuyển Binh.

Lúc này Phạm Long đã có hai chiến tướng có sức chiến đấu phi phàm không hề thua kém bất kỳ thế lực nào xung quanh. Lúc này cho dù thôn làng non trẻ của hắn có bị sơn tặc tấn công một lần nữa, hắn có thề tự tin mà vỗ ngực có thể bảo vệ chu toàn cho dân làng của mình.

Có Nguyễn Sí hắn giống như có hổ thêm cánh. Với đội quân Thần Khuyển của Nguyễn Sí, có thể chủ động tấn công, cũng có thể dọ thám quan sát kẻ địch, cũng có thể tuần tra giám sát xung quanh.

Phạm Long không nhịn được mà khẽ nâng Nguyễn Sí lên trầm giọng hỏi.

" Nguyễn Sí! Trong những ngày qua ngươi đã đi đâu! Còn con hổ này là như thế nào!"

" Công Tử! đang huấn luyện Khuyển trong rừng thì nghe tin làng bị sơn tặc tấn công, ta đã nhanh chóng trở về nhưng không kịp! may là ta nhờ bầy Khuyển đánh hơi tìm ra nơi này! Nhưng dọc đường ta phát hiện có một con hổ lớn, nên ta tìm về hang nó bắt được hai con hổ non cũng như diệt sát con hổ lớn này làm lễ vật gặp mặt công tử!" Nguyễn Sí nét mặt nghiêm nghị không biểu hiện ra một chút sắt thái nào bên trong.

Nói đoạn hắn huýt một tiếng gió, ngay lập tức có hai con chó lớn bước ra, trên miệng chúng còn ngoạm thêm hai vật nhỏ lông lá không khác gì mèo con nhưng lớn hơn một chút mà thôi.

Mà hai con chó kia cũng không phải là giống chó bình thường, có mấy phần lai giữa chó sói, bộ dáng cao lớn đuôi dài, mõm đen lộ ra bộ răng nanh sắc bén.

Nhìn bầy chó dần dần bước ra trong bóng đêm, Phạm Long có thể cảm nhận được mức độ kỹ luật của những con chó kia ra sao.

" Thật không hổ danh là đội quân Thần Khuyển danh bất hư truyền của Long Hổ Đại Tướng Quân!" Phạm Long thầm khen ngợi.

Lúc này dân làng cũng bình tĩnh trở lại, Vương Nhu nhanh nhảu xông ra ôm lấy hay vật nhỏ đước hai con chó lớn tha đi.

" Long ca ca! vật nhỏ này để ta dưỡng như thế nào!" mắt nàng long lanh tròn xoe nhìn Phạm Long.

Phạm Long làm sao chịu nổi ánh mắt tràn đầy tình sát thương của thiếu nữ thanh thuần kia, đành phải gật đầu đồng ý để cho nàng dưỡng hai con " Mèo" kia.

Tuy dân làng làng gã thanh niên hung thần ác sát thống lĩnh lột bầy chó lớn kia là thủ hạ của Lý trưởng, nhưng bộ dáng tên kia quả thật là hung ác, khiến cho mấy đứa nhỏ đang khóc vì hoảng sỗ, khi nhìn thấy bộ mặc kia cũng không nhịn được mà nín im thin thít.

Mà cũng không biết từ khi nào hể nhà nào có con nít khóc thì cái tên Nguyễn Sí lại được vang lên.

Một đêm đầy náo động qua đi, mọi người tiếp tục công việc ngày hôm qua là xây dựng nhà ở, khai hoang cũng như làm một ít lợp cá đặt bẫy dưới sông, suối, hồ nhỏ để tìm thêm nguồn thức ăn.

Nguyễn Sí đã gia nhập với đội quân Thần Khuyển của mình sự an toàn của dân làng trở nên đảm bảo rất nhiều, hằng ngày Nguyễn Sĩ sẽ đi tuần tra xung quanh cũng săn bắt một ít động vật rừng bổ sung nguồn thức ăn ít ỏi của dân làng.

Còn về phần con hổ xấu số kia, chỉ trong buổi sáng ngày hôm đó nó đã được Nguyễn Sí phân giải ra từng phần, da hổ được lột ra xử lý cho thật tốt để sau này có cơ hội sẽ đến thành Mê Linh trao đổi. còn cốt hộ được mang đi nấu cao dùng để chữa bệnh.

Còn thịt hổ một ít được phân cho Phạm Long cùng Võ Tánh. Số còn lại Nguyễn Sí đều dùng làm thức ăn cho đội quân Thần Khuyển của mình.

Nguyễn Sĩ có cách nuôi, dạy huấn luyện cho một cách riêng biệt, ăn thì phải ăn thức ăn chín, nhưng thịt hung thú thì phải ăn thịt sống, uống máu sống, như vậy mới có thể kích thích huyết tính, hung tàn trong chúng.

Hổ chính là bá chủ sơn lâm, các loài động vật khác đều phải rung sợ khi ngửi thấy mùi chúng, đặc biệt là loài chó. Cho dù chúng có hung dữ đến đâu, nhưng khi chỉ ngửi thấy mùi hổ cho dù mùi phát ra từ một tấm da hổ bị lột cách đó vài chục năm thì con chó kia vẩn cụp đuôi con người trốn trong hóc.

Nhưng một khi chó đã ăn thịt hổ, uống máu hổ, thì chúng sẽ không sợ gì nữa cả, đối với một động vật mà ngay cả thiên địch của mình không sợ, thì như thế khi chiến đấu uy lực của chúng sẽ đáng sợ như thế nào.