Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 107



Edit: Thủy Tích

Lý Tân Hạo đi tới phòng ký túc xá phát hiện trong phòng có hai người. Một người là Hoa Thu Ngụy lúc trước đã làm quen, còn có một người cao xấp xỉ mình. Vừa thấy mình vào, đối phương đã nhiệt tình cười: "Tớ là Lý Khải Phi, sinh viên năm nhất khoa y học lâm sàng, lớp ba."

"Tớ là Lý Tân hạo, cùng lớp."

"Tân Hạo, cậu tới sớm vậy?" Hoa Thu Ngụy đang chơi máy vi tính.

"Mang chút đồ ăn tới cho các cậu." Lý Tân Hạo xách một túi trái cây, đều là trái cây tươi dì Trương chuẩn bị lúc sáng, dì biết hôm nay cậu phải tới trường nên đã cố ý bảo cậu xách theo tới.

"Òa, thank you (*) nha." Hoa Thu Ngụy ngồi bật dậy khỏi giường, không hề khách sáo cầm một quả táo lên chạy tới nhà vệ sinh, rửa một chút liền cho vào miệng gặm.

(*) Nguyên văn nha mọi người, chứ tui hổng có nửa nạc nửa mỡ đâu ="))))

"Người anh em, cậu cứ tùy ý, nếu khách sáo là không nể mặt tớ rồi." Lý Tân Hạo nói với Lý Khải Phi.

"Người phương Bắc chúng tôi không có kiểu cách gì đâu." Lý Khải Phi cười ha ha thật to, ngắt lấy một chùm nhỏ từ chùm nho to, rồi cũng mang đi rửa.

Lý Tân Hạo ngồi lên giường mình: "Còn một người chưa tới sao?"

"Chưa thấy đâu cả, chắc cũng mau thôi. Đúng rồi, sinh viên năm nhất phải đi học quân sự, trường báo lát nữa đi lấy đồng phục. Mặc đồ lính hát ca, rất có hương vị đàn ông." Hoa Thu Ngụy có vẻ rất thích học quân sự.

"Cái gì? Học quân sự?" Lý Tân Hạo vừa nghe thấy đã hoảng sợ, "Xin không học được không? Người miền Nam bọn tớ không để ý những thứ này." Từ tiểu học đến cấp ba đều đâu có học quân sự chứ.

Sinh viên đến từ khắp mọi miền đất nước, không có nhiều người địa phương, mà cho dù có thì ai mà thích mỗi ngày đều tốn hai tiếng đồng hồ ngồi trêи xe chứ, cho nên 99% đều ở lại trường học.

Lý Tân Hạo không thích học quân sự, vừa nghe đến đã thấy eo mỏi, hông đau rồi!

"Thảo nào vóc dáng của các cậu lại yếu ớt như vậy, phải học theo bọn tớ đây này." Hoa Thu Ngụy giở áo mình lên, "Nhìn cơ bắp của anh đây, có hâm mộ hay không hả?"

Lý Tân Hạo liếc khinh bỉ, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển chính là mặt hàng này. Nếu bàn về vóc dáng thì làm gì có ai đẹp bằng đại thúc nhà cậu chứ.

Ngay lúc mọi người đang trò chuyện thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có một thiếu niên và một phụ nữ trung niên đi vào. Theo sau lưng bọn họ là một nam và một nữ. Nam hẳn là vệ sĩ, mà nữ chắc là người giúp việc.

"Phòng ngủ này có điều kiện cũng khá lại rộng rãi, thiếu gia của chúng ta có thể ở thoải mái chút." Người mở miệng là nữ giúp việc. "Eo, cái giường còn lại này không được đâu, nó còndựa vào nhà vệ sinh đấy." Nữ giúp việc là cáo mượn oai hùm à?

Ấn tượng của mấy người Lý Tân Hạo về bạn học mới này lập tức trở nên không tốt.

"Mấy đứa ai đổi giường với cục cưng nhà tôi đi?" Phu nhân lên tiếng, nhìn lướt qua ba cái giường. Của Lý Khải Phi là đối diện cái giường tựa vào nhà vệ sinh kia, trêи giường Hoa Thu Ngụy thì ngổn ngang, còn lại chính là giường của Lý Tân Hạo vừa gọn gàng lại sạch sẽ. Phu nhân thấy Lý Tân Hạo đang ngồi ở mép giường, nhướng mày, bày ra bộ dáng phách lối tôi rất có tiền hỏi, "Bạn học, cái giường này là của cậu sao?"

Lý Tân Hạo gật đầu.

"Cậu đổi giường với cục cưng nhà tôi đi. Nó không được khỏe, phải ngủ ở chỗ sát cửa sổ." Vừa nói, vừa lấy ví tiền từ trong túi xách ra, sau đó đưa mấy tờ một trăm cho Lý Tân Hạo, "Đây là tấm lòng của dì, coi như là cho cậu mua quà vặt đi."

Lý Tân Hạo cười nhìn tay cầm tiền của phu nhân, không có nhận.

"Sao vậy, không đủ sao? Vậy một ngàn, một ngàn đã đủ chưa?" Phu nhân lại lấy thêm mấy tờ một trăm ra.

Hoa Thu Ngụy và Lý Khải Phi cũng nhìn Lý Tân Hạo, thiếu niên kia thì quay đầu đi chỗ khác không nhìn.

Đầu tiên, cho dù người ta có thái độ tốt thì Lý Tân Hạo cũng không muốn đổi giường, con trai bà ta muốn được ngủ thoải mái thì đương nhiên Lý Tân Hạo cũng muốn ngủ thoải mái. Trong thế giới này, ai sẽ sẵn lòng khiến bản thân ấm ức vì người khác chứ?

Thứ hai, phu nhân này muốn lấy tiền đập cậu, cũng có nghĩa là đang tự vả mặt con trai mình trong phòng ký túc xá.

Lại một điểm nữa, bà ta tính là cái rắm gì.

"Thằng nhóc cậu đừng có không biết điều, một ngàn đồng cũng đủ cho cậu dùng hai tháng đó. Đổi giường với thiếu gia tôi thì coi như thiếu gia kết thêm người bạn là cậu. Nếu sau này có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ một chút." Nữ giúp việc chó cậy thế chủ lại lên tiếng.

Lý Tân Hạo đứng lên, vì cảm thấy thân thể "khổng lồ" của phu nhân đã chặn tầm mắt của nữ giúp việc, nhưng cậu lại muốn để cho nữ giúp việc nhìn thấy mình rõ ràng hơn, vì vậy Lý Tân Hạo bèn đi tới trước mặt nữ giúp việc: "Bà bác, bà nhìn chỗ nào thấy tiền sinh hoạt của tôi chỉ có năm trăm một tháng vậy? Rồi nhìn chỗ nào thấy tôi cần kết bạn với người này? Cậu ta có bản lĩnh gì có thể giúp đỡ tôi chứ?"

Nữ giúp việc bị mỉa mai đỏ hết cả mặt: "Thằng nhóc cậu nói chuyện kiểu gì đó, cậu muốn bị dạy dỗ có phải không?"

Lý Tân Hạo nheo mắt lại lạnh lùng nhìn bà ta.

Nữ giúp việc chợt thấy sợ hãi.

"Đủ rồi, mấy người còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Thiếu niên kia lên tiếng, "Nhanh tay dọn giường xong rồi đi đi cho tôi."

"Cục cưng... Mẹ..."

"Mẹ, đừng làm con mất mặt nữa."

Thiếu niên nói rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

"Mau lên, hai người nhanh tay dọn giường cho cục cưng đi." Phu nhân vừa ra lệnh, vừa đi theo con trai cục cưng của mình ra khỏi phòng.

Lúc gần đến giờ cơm trưa, điện thoại của Lý Tân Hạo reo lên, đương nhiên là đại thúc nhà cậu gọi tới: "Có chuyện gì sao?" Lý Tân Hạo đi ra ngoài phòng ngủ, bắt máy.

"Giọng cáu kỉnh vậy, ai chọc giận em?" Sơ Lam Phong cười khẽ hỏi.

"Cũng không phải chuyện gì lớn. Đại thúc, khi nào anh cũng lấy quyền thế đè ép người để em mở rộng tầm mắt đi." Lý Tân Hạo tưởng tượng tới cảnh tượng Sơ Lam Phong dùng quyền lực chèn ép người khác, chắc chắn đáng xem hơn phu nhân đó nhiều.

"Sao vậy, có người đe dọa em hả?" Giọng nói đột nhiên giương cao, không còn dịu dàng nữa mà là trong trầm thấp mang theo một chút nguy hiểm. Ở thủ đô có người dám ức hϊế͙p͙ người y muốn bảo vệ sao?

Phụt... Lý Tân Hạo cười khanh khách nói: "Em có thể so đo với hạng người tầm thường đó sao? Anh tức làm gì? Em còn chưa tức giận mà."

"Vậy mà vừa rồi em còn làm nũng với tôi?" Sơ Lam Phong cũng cười theo, y biết Hạo Hạo không muốn làm lớn chuyện ra.

"Làm nũng..." Chữ "em gái anh" là cấm kị, suýt chút nữa là Lý Tân Hạo đã vô tình nói ra khỏi miệng rồi, "Trưa nay anh muốn ăn cơm với em sao? Nhưng em nói cho anh biết, em sẽ không tới công ty của anh nữa đâu." Đừng hòng nghĩ tới động ɖu͙ƈ trong phòng làm việc.

"Tại sao em nói như vậy lại khiến anh cảm thấy như em muốn anh làm gì đó với em trong phòng làm việc nhỉ?" Sơ Lam Phong cố ý hạ thấp giọng xuống.

Cảnh tượng trong phòng làm việc ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Tân Hạo. Ân ái trong phòng làm việc đúng là vẫn có hơi kϊƈɦ thích.

"Không trêu em nữa. Anh có đặt chỗ trong quán ăn bên cạnh trường học của em đó, em có muốn gọi thêm mấy bạn học đến cùng ăn cơm không? Anh không tới đâu." Sơ Lam Phong chu đáo hỏi.

Lý Tân Hạo lập tức cảm động, từ khi biết người đàn ông này thì mọi thứ trong sinh hoạt của cậu đều được anh sắp xếp vô cùng thỏa đáng. "Vâng, được." Chỉ có hai chữ nhưng đã bán đứng cảm động trong lòng cậu rồi.

"Ha ha..." Sơ Lam Phong bật cười, vẫn là âm thanh có thể tóm lấy đầu quả tim của Lý Tân Hạo, "Cảm động à?"

Ghét nhất là bị nhìn thấu suy nghĩ, vào giờ phút này Lý Tân Hạo vô cùng chua xót nghĩ.

"Cảm động thì tối nay ngoan ngoãn đút anh ăn đi."

"Cút đi." Dịu dàng một giây trước không còn chút mảy may, Lý Tân Hạo tức giận cúp điện thoại. Đứa bé trong lòng cậu đã rơi lệ đầy mặt, người đàn ông ɖu͙ƈ vọng quá mạnh mẽ đúng là giây phút nào cũng chỉ nghĩ tới động ɖu͙ƈ. Vì cái eo đau của mình sau này mà lại chua xót trong lòng lần nữa.

Một lát sau, cậu nhận được tin nhắn từ Sơ Lam Phong, là địa chỉ và số điện thoại của quán ăn gần trường. Lý Tân Hạo nhìn tin nhắn đó mà nở nụ cười ngọt ngào tràn lan trêи mặt.

"Gần trưa rồi, mọi người cùng đi ăn cơm không?" Lý Tân Hạo hỏi trong phòng ngủ, "Thu Ngụy, Khải Phi?"

Mọi người mới quen biết lại là ở cùng một phòng ký túc xá cho nên ăn bữa cơm để tăng tình cảm cũng cần thiết, vì thế hai người kia cũng không phản đối.

Lúc bọn họ định đi ra thì thiếu niên và phu nhân kia bước vào. Lúc đi ngang qua nhau, Lý Khải Phi hỏi thiếu niên kia: "Bọn tớ định đi ăn cơm trưa, cậu có đi cùng không?"

"Ăn cơm chung cũng tốt, để tôi mời các cậu." Phu nhân biết vừa rồi đã chọc giận con trai cưng cho nên bây giờ mới vội vàng xoa dịu quan hệ giữa con trai và bạn học, "Bây giờ tôi sẽ gọi đặt chỗ ở nhà hàng Kinh Đô, các cậu phải nể mặt tôi lần này nhé."

Lý Tân Hạo không nói lời nào, như suy nghĩ gì đó nhìn Lý Khải Phi, rồi mới nhìn về phía Hoa Thu Ngụy: "Bạn của tớ đã đặt quán ăn ở gần đây rồi, nghe nói cũng rất vừa miệng, cậu đi không?"

Hoa Thu Ngụy suy nghĩ một chút bèn nói: "Nếu bạn cậu đã đặt rồi thì đừng lãng phí. Hay là mọi người đi cùng nhau đi?"

Người bên kia không phản ứng.

"Đi thôi." Lý Tân Hạo không thèm để ý tới bọn họ.

"Ừ." Hoa Thu Ngụy đuổi theo cậu. "Sau này nhớ chú ý tới tên Lý Khải Phi đó hơn là được."

Lý Tân Hạo cười cười, cũng không để ý: "Con người thường hay trèo lên chỗ cao mà. Nhưng sao cậu không ở lại?" Từ lúc Lý Khải Phi chọn quả nho là Lý Tân Hạo đã phát hiện ra rồi.

Cả chùm nhỏ, nếu ngắt một nửa đem rửa thì rất khó coi, còn cầm cả chùm thì xấu hổ, nhưng hắn lại muốn ăn nho, cho nên chỉ có thể ngắt một chùm nhỏ. Hành động này rất không phóng khoáng, không bằng cứ cầm một quả táo như Hoa Thu Ngụy.