Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 288: Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (24)



Cà phê trong miệng cậu lập tức phun ra cả bàn, sau đó mặt chuyển sang đỏ bừng.

Sao qua nhiều năm như vậy, Lâm Thâm Thâm ăn nói càng lúc càng không có giới hạn vậy?

Những từ ngữ như cao trào làm tình, cậu còn ngại nói ra miệng với một người phụ nữ, vậy cô lại mặt không đỏ hơi thở không gấp hùng hồn nói với cậu, mà lại còn kèm theo một đống lý lẽ vô cùng xác đáng?

Khuôn mặt Lâm Viễn Ái lập tức đỏ lên, đôi mắt cậu đảo lòng vòng, sau đó giọng nói vô cùng táo bạo nói với Lâm Thâm Thâm: "Tôi không muốn nói những lời nhảm nhí này với chị, Lâm Thâm Thâm, nói tóm lại, chị hãy trả lại tiền của tôi cho tôi!"

"Trả lại cho em?" Lâm Thâm Thâm không chần chờ chút nào chế giễu lại: "Lâm Viễn Ái, chị bị khờ sao? Trả lại tiền cho em, sau đó trơ mắt nhìn tiền của em bị mấy đứa con gái vớ vẩn tiêu hết?"

"Lục Tương Nghi không phải là mấy đứa con gái vớ vẩn!" nét mặt của Lâm Viễn Ái dường như vô cùng phẫn nộ vì người mình cực kì tôn trọng tin tưởng bị người bên ngoài chửi bới, nói: "Lục Tương Nghi là chị của tôi! Mấy năm qua chị ấy là người tốt nhất với tôi!"

Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Lâm Viễn Ái che chở Lục Tương Nghi như thế, đáy lòng mơ hồ nhói lên.

Thật ra cô không muốn lần nào gặp mặt Lâm Viễn Ái, đều không vui như vậy.

Thế nhưng, cô thật sự không thể trơ mắt nhìn tiền của Lâm Viễn Ái, bị Lục Tương Nghi cướp đi từng ít một được!

"Lục Tương Nghi có phải loại con gái vớ vẩn hay không, không phải do em nói! Lục Tương Nghi là hạng người gì, Lâm Viễn Ái, em không hiểu được đâu, cô ta có rắp tâm không tốt, mục đích của cô ta chính là dần dần tiêu hết tiền của me, sau đó hại em không có chút cổ phần ở xí nghiệp Lâm thị! Đợi đến khi trên người em không có đồng nào, khẳng định Lục Tương Nghi sẽ chẳng thèm ngó tới em, cô ta sẽ không liếc nhìn em lấy một cái đâu!" 

"Chị nói hươu nói vượn! Lâm Thâm Thâm, chị đừng ngậm máu phun người, chị Tương Nghi mới không phải là người như vậy, mấy năm nay, chị không ở trong nước, chị có biết không, bà nội phạt tôi, từ trước tới giờ đều là chị Tương Nghi che chở cho tôi, tôi sinh bệnh phát sốt, cũng là chị ấy chăm sóc tôi, chị ấy không tốt với tôi, chẳng lẽ là chị tốt với tôi sao?"

Lâm Viễn Ái càng nói càng phẫn nộ, dường như cậu cố ý kích thích Lâm Thâm Thâm, lời nói trong miệng cũng trở nên không lựa lời mà nói: "Lại nói, chị có tư cách gì chỉ trích chị Tương Nghi, ở trong tim tôi, chị họ như chị ấy còn tốt hơn chị không biết bao nhiêu lần! Đó là tiền cha cho tôi, tôi thích cho chị Tương Nghi tiêu, chỉ cần chị Tương Nghi muốn tiền của tôi, tôi cam tâm tình nguyện dâng hết cho chị ấy, bao gồm cả cổ phần ở bên trong, tôi sẽ lập tức chuyển cho chị ấy! Chị quản được sao? Chị đừng nói chị ấy có rắp tâm không tốt, ta cảm thấy trên thế giới này, người có rắp tâm không tốt nhất là chị —— "

"Chát —— "

Lâm Viễn Ái vừa nói xong, Lâm Thâm Thâm đã giơ tay lên, hung hăng tát mạnh lên khuôn mặt của Lâm Viễn Ái.

Cái tát đó, dùng hết sức lực, đánh đến nỗi mặt của Lâm Viễn Ái vẹo sang một bên.

Cậu lập tức dừng lại.

Qua khoảng một phút, cậu mới giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của mình bị Lâm Thâm Thâm đánh, sau đó dần dần quay đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm.

Cả người Lâm Thâm Thâm tức đến nỗi run rẩy, ánh mắt của cô tối tắm, bình tĩnh nhìn Lâm Viễn Ái, trong miệng hung hăng thở phì phò, không nói nên lời.

Bàn tay Lâm Viễn Ái siết chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một hồi, sau đó nhếch môi, cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói ra khỏi miệng: “...”