Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 222



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không biết tại sao, người nữ giúp việc chợt nhớ tới trong quán của những người nông thôn có nuôi chó săn, bởi vì tình tình quá mức hoang dã vì thế vẫn luôn bị xích cổ lại, thời điểm cho nó ăn cũng tùy tiện mang một khay cơm đến đặt thế giới ngầm chờ nó ăn.

Con chó săn kia thật sự rất khó thuần phục, cho dù gặp ai cũng đều sủa, cho dù đánh nó bao nhiêu lần nó cũng đều không chịu nghe lời sau đó…
Trong thôn có một ông già bị chó điên căn mà lên cơn dại rồi chết, một người ở trong thôn liền cầm gậy đánh chết hết chó của toàn bộ người trong thôn, mà con chó săn khó thuần phục kia cũng không tránh khỏi.

Cô nhớ cái ngày con chó săn kia chết cực kỳ thảm, lỗ mũi chảy máu, ánh mắt vẫn luôn trừng lớn, từ sáng ngời rồi đến mất đi ánh sáng.


Quá thất đức… Nhưng hôm nay xem ra còn có chuyện so với chuyện đó càng thất đức hơn.

Hôm nay Lệ Đình Phong quay về sớm, sau khi nghe quản gia nói hôm nay Thẩm An Nhiên ăn rất nhiều cơm thì anh hài lòng đến mức khóe môi khế cong lên.

Sợ Thẩm An Nhiên bị giam trong phòng cảm thấy nhàm chán cho nên anh còn cố ý mang cho cô một chút quà.

Xách một cái thùng đi lên lầu, mật mã của cửa phòng nghủ là vân tay của anh.

Lúc anh mở cửa đi vào thì thấy Thẩm An Nhiên nằm nghiêng trên giường mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Thẩm An Nhiên, nhanh tới xem anh mang về cho em thứ gì nè”
Thẩm An Nhiên tựa như người máy sắp hết pin vậy.

Sau khi cô nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Phong thì liền run rẩy mà bật người ngồi dậy, trong ánh mắt mơ màn chuyển hướng sang nhìn cái hộp trong tay Lệ Đình Phong.


Thẩm An Nhiên mở cái hộp ra, bên trong là một cây đàn violon.

Lệ Đình Phong cố ý tìm hiểu qua sở thích lúc Thẩm An Nhiên còn học ở trường liền biết cô thích đàn violon còn từng học nó suốt năm năm.


Lệ Đình Phong khẽ dừng lại, phản ứng kịp mà nói một tiếng “Muốn “
Thẩm An Nhiên đang muốn vươn tay ra lấy nó thì, Lệ Đình Phong nhìn móng tay cô có chút lâu.

“Chờ một chút, cắt móng tay đã” Lệ Đình Phong tìm được một cái bấm móng tay ở trong ngăn kéo ngồi ở trên mép giường cầm tay cô khế bấm móng tay cho cô.

Thẩm An Nhiên có một đôi tay rất đẹp, khớp xương thon dài, móng tay hơi mỏng hiện lên màu hồng nhạt.

Vì sợ làm cô bị thương nên động tác của Lệ Đình Phong cực kỳ cẩn thận sau khi cắt xong mười đầu móng tay cho cô thì Lệ Đình Phong thả cái bấm móng tay xống rồi cầm cây đàn violon lên đặt vào trong tay cô.


Thân thể của Thẩm An Nhiên có chút suy nhược, đàn violon này lại không hề nhẹ sức nặng của cả cây đàn đè lên tay cô khiến cho cô có chút run run.

Gác cây đàn violon lên trên vai, Thẩm An Nhiên hơi khép mắt lại cầm cung đàn lên.

Cô thử âm một chút, sau khi chắt chắt không có sai lầm nào rồi mới bắt đầu thật sự kéo đàn.

Merry Christmas Mr.

Lawrenbsp; đến đoạn điệp khúc, toàn bộ điệu khúc phiêu đãng phập phồng, khiến cho người nghe không nhịn được mà muốn chìm đắm vào bên trong.

Tựa như đang cực lực kiềm chế lại giống như đang cầu cứu trong tuyệt vọng, chờ có người có thể kéo cô lên..