Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 33



Sau lần gặp nhau mọi người mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Nếu Tử Du là lo lắng, Long Mặc Uyên với Bắc Minh Thiên lại âm thầm đấu đá nhau. Bởi vì anh hiểu nhầm rằng đứa bé trong bụng của Tử Du là của Bắc Minh Thiên nên trong lòng sinh ra ghen ghét đố kỵ. Còn Bắc Minh Thiên ý mà vừa cuồng chiếm hữu, vừa cuồng em gái nên sau những lần cô bị Long Mặc Uyên hại thì liền xem anh là kẻ thù. Hai đại nam nhân tuy đã trưởng thành mà tính tình lại như hai đứa trẻ con hỏi sao không đấu đá nhau cho được!

Long Mặc Uyên từ lúc gặp lại Tử Du ở bệnh viện thì tâm trí lúc nào cũng treo ngược cành cây nào có tâm trạng mà để ý tới Lăng Hạ Nhi, khiến cho cô ta càng đố kị và ghen ghét với Tử Du hơn. Cô ta bị Long Mặc Uyên lạnh nhạt cũng từ đó sinh ra chán ghét với anh, nhưng cô ta vẫn luôn tỏ ra vô cùng thích anh là đằng khác. Bởi vì thứ Lăng Hạ Nhi thích ở anh chính là tiền tài, danh vọng nên cho dù anh tỏ thái độ với cô ta như thế nào nhưng vẫn trợ cấp là được.

Nhưng mà đi kèm cùng với sự lạnh nhạt của Long Mặc Uyên thì chính là những lời bàn tán của báo giới và những người xung quanh về mối quan hệ, vì có một người đã đem tin tức 'trước khi Long Mặc Uyên quen cô ta thì đã có gia đình và cô ta chỉ là tiểu tam phá hoại gia đình người khác' bán cho báo giới. Tin tức đính hôn của Lăng Hạ Nhi trước đây nhận được bao nhiêu lời chúc phúc và ngưỡng mộ thì bây giờ nhận lại bấy nhiêu lời khinh bỉ, phỉ nhổ. Bây giờ Lăng Hạ Nhi mỗi lần ra ngoài đều giống như chuột chạy qua đường luôn phải tránh né người khác. Long Mặc Uyên từ lúc biết Tử Du có thai nhưng đứa bé lại là con của người khác thì trong lòng bỗng dưng hụt hẫng, mỗi ngày anh đều làm việc tới khuya rồi lại uống thật nhiều rượu để chìm vào giấc ngủ nên không hề hay biết gì về tin tức kia cả. Lăng Hạ Nhi thấy Long Mặc Uyên vẫn luôn không lên tiếng thanh minh trấn áp dư luận mà gọi anh không bắt máy, mỗi lần muốn gặp thì anh đều lấy lý do bận từ chối.

Thấy Long Mặc Uyên không còn có thể tiếp tục lợi dụng được nữa thì Lăng Hạ Nhi bỗng sực nhớ ra rằng trong tài liệu có ghi con ngốc Lăng Du Nguyệt còn có quan hệ không hề tầm thường với Bắc Minh Thiên. Thế là cô ta quyết định chuyển hướng mục tiêu nhắm tới Bắc Minh Thiên! Vẫn là cái chiêu cũ trước đây đã áp dụng với Long Mặc Uyên, cô ta lần này lại tiếp tục giả bộ đáng thương để mong Bắc Minh Thiên giúp đỡ. Chỉ là lần này kế hoạch không hề được thuận lợi. Vì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma lần nay Lăng Hạ Nhi lại bị mấy tên côn đồ bản thân đã thuê diễn giả thành thật. Vốn ban đầu là do Lăng Hạ Nhi bỏ tiền ra thuê bọn họ nên mấy tên côn đồ sau khi hành sự cưỡng hiếp xong liền tìm đại một căn nhà hoang để cô ta lại và không hề sợ rằng cô ta sẽ báo cảnh sát.

Còn Bắc Minh Thiên vốn phải theo kế hoạch tới làm anh hùng cứu mỹ nhân là Lăng Hạ Nhi thì lại không hề xuất hiện. Lộ trình của Bắc Minh Thiên vì sao thay đổi lộ trình là bởi vì Tử Du muốn ăn bánh kem, mà để chiều lòng em gái nên đã không ngại đường sá xa xôi đi mua.

Mà mọi chuyện xảy ra với Lăng Hạ Nhi cũng không thể trách hay đổ lỗi cho ai cả, âu cũng là ý trời nên cô ta gieo gió giờ phải gặp bão mà thôi. Nhưng mấy cái thứ tiểu tam với bạch liên hoa ý mà sống dai còn hơn đỉa nghiệp nó quật cho tả tơi tới thế mà vẫn không bỏ cuộc, khiến cho ai mà biết chắc cũng quỳ phục sát đất mất.

Long Mặc Uyên sau nhiều ngày chìm đắm trong đau khổ bỗng dưng nhớ ra rằng thực ra trước đây bản thân sau khi nhìn thấy scandal tình ái của Tử Du trên báo chí đã phái thám tử đi điều tra cô. Kết quả cho thấy cô hoàn toàn trong sạch và trong khoảng thời gian hai người kí hợp đồng hôn nhân cô không có bất kì quan hệ với ai khác ngoài anh. Và cũng đồng nghĩa đứa bé trong bụng của Tử Du có lẽ không phải là ba tháng mà là bốn tháng và đứa bé khả năng cao chính là con của anh và cô. Long Mặc Uyên tay run run bấm số gọi cho thám tử điều tra và lần này kết quả giống hệt như anh đã dự đoán. Đứa bé trong bụng của Tử Du đã bốn tháng nhưng khi nhớ lại hình bóng của cô hôm ấy làm anh hối hận tự trách không thôi. Có trời mới biết anh muốn tự đấm bản thân mình tới như thế nào mà thôi, anh chăm chú nhìn và vân vê bức ảnh của cô không kìm chế nổi mà hướng bức tường tưởng mình thành Tử Du sau đó quát lớn trút giận.

"Tử Du em thật quá đáng mà! Vì sao không cho anh biết đứa bé là con của anh cơ chứ? Chết tiệt, người ta mang thai sẽ mập lên nhưng em mang thai tháng thứ tư rồi sao vẫn còn gầy và bụng còn bé thế cơ chứ! Em ghét tôi nên tự hành hạ bản thân và con ý định để tôi đau lòng chết mới vừa lòng em đúng không?"

Ầy, anh giờ đứng quát bức tường thì hùng hùng hổ hổ vậy thôi chứ mà đứng trước mặt cô vợ nhỏ là rén liền. Lúc đó chỉ dám bật công tắc, bật ti vi chứ nào dám đứng lên bật vợ.

Nếu như bức tường mà biết nói nó sẽ bật lại Long Mặc Uyên như sau: 'Đậu xanh rau má, nghe nó nói mà phận làm bức tường như tui cũng muốn nứt ra đè chớt nó luôn cho hả giận mà! Trước mặt vợ thì câm như hến, năm thì mười họa mới hả mỏ ra nói chuyện thì toàn móc họng vợ hỏi sao nó không dỗi cho được. Đáng đời lắm thằng kia à! Đại diện liên minh những bức tường ta khinh bỉ nhà mi một nghìn lần!'

Long Mặc Uyên từ tư liệu mà thám tử đưa tới còn có kèm theo số điện thoại và địa chỉ nhà của cô. Để tránh rút dây động rừng anh quyết định gọi điện thoại cho Tử Du hẹn gặp, một đoạn nhạc chờ vang lên một lúc lâu thì đầu dây bên kia cô mới cất lên chất giọng trong trẻo có qua chút lười biếng.



"Alo! Xin hỏi có chuyện gì không ạ?''

Long Mặc Uyên nghe thôi cũng đoán được là Tử Du mới ngủ dậy, anh cũng tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của cô sẽ hệt như một con mèo con nhỏ lười biến. Trầm mặc một lúc lâu Long Mặc Uyên mới tiếp lời của cô.

"Ngày mai, sáu giờ sáng em tới công viên Mặt Trời gặp tôi. Chúng ta cùng nhau bàn bạc về hợp đồng hôn nhân trước đây!"

Tử Du không ngờ tới rằng chất giọng từ trong điện thoại truyền tới vô cùng quen thuộc, làm cho ngạc nhiên há hốc miệng. Nhưng cô vẫn không tin vào tai của mình dưới sự hối thúc của trực giác, Tử Du bỗng dưng cao giọng gọi họ tên của anh.

"Long Mặc Uyên?"

Anh không thèm đáp lại, cũng không đợi Tử Du kịp phản ứng thì đã tắt điện thoại để lại cô ở đầu dây bên kia cả một đống câu hỏi còn chưa kịp nói. Đã thế đêm hôm đó còn báo hại cô trằn trọc trên dường suốt cả đêm!

Còn ai kia sau khi tắt điện thoại của vợ thì lại bắt đầu hối hận nhưng vì bệnh sĩ cao nên nào dám gọi lại cho vợ, nên cũng chỉ đành ngồi ủ dột một góc nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút ngóng trông được gặp lại vợ.

Long Mặc Uyên cả đêm không hề ngủ chỉ đợi trời vừa sáng đã lái xe tới cổng công viên Mặt Trời đứng đợi Tử Du. Còn chu đáo mua đồ ăn sáng rồi tìm một ghế đá dưới gốc cây ngồi đợi cô đến rồi cả hai cùng thưởng thức.

Nhưng Tử Du là phụ nữ có thai thường lúc nào cũng muốn ngủ cộng với việc tối qua trằn trọc cả đêm tới gần sáng mới ngủ nên nào có thể dậy vào lúc sáng sớm tới công viên Mặt Trời gặp Long Mặc Uyên. Và rồi Long Mặc Uyên cứ ngồi đợi mãi đợi mãi nhưng chả thấy vợ đâu, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Đồ ăn sáng anh mua từ nóng chuyển sang ấm rồi lại nguội lạnh, đợi từ lúc bình minh tới lúc mặt trời đứng bóng vẫn chưa thấy Tử Du tới.

Tới trưa khi Tử Du mới được người giúp việc đánh thức để dùng bữa trưa thì cô mới tá hỏa nhớ ra bản thân có hẹn với anh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và mặc trên mình một bộ váy suông thư tha đi bộ tới địa điểm đã hẹn. Mà Tử Du của lúc này cũng muốn đi nhanh lắm vì thời gian hẹn trôi qua đã lâu nhưng cô hiện tại không thể vận động quá mạnh nên chỉ đành phó mặc mọi chuyện vậy.