Hợp Đồng Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 6: Hôn ước



Ngọc Cảnh Minh đặt tờ báo chiều xuống bàn, từ tốn cầm ly trà lên uống, sau đó đưa mắt nhìn Ngọc Chiêu Vân, lạnh giọng lên tiếng:

_ Vân Nhi, ba không cần biết người con kết hôn cùng là ai? Nhưng con nên nhớ, muốn cưới con gái của ba, thì nhất định cậu ta phải như ba của ngày xưa.

_ Ba, người kết hôn cùng con, chính là Thẩm Hạo Quân, chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị.

_ Thẩm Hạo Quân?

Ngọc Trác Đông bất ngờ với cái tên này, người mà khiến ai cũng phải e dè, trên thương trường được mệnh danh là lưỡi hái tử thần.

Ngọc Cảnh Minh vừa nghe xong, trên môi bỗng chốc nở một nụ cười. Điều này càng khiến cho Ngọc Chiêu Vân và Ngọc Trác Đông phải kinh ngạc.

Cả hai nhìn qua Tào Tuyết Nghi, chỉ thấy bà cũng cười theo, sau đó lên tiếng giải thích:

_ Người này được ba con chọn rồi! Thẩm Hạo Quân chính là người được mẹ đỡ đẻ. Cái tên Hạo Quân chính là do ba con đặt. Thật ra, trước kia Thẩm Trạng Đình, tức là ba của Thẩm Hạo Quân, đã từng hứa sẽ cưới con cho Hạo Quân. Nhưng từ khi Hạo Quân lên nắm quyền Thẩm thị, ông ta liền mất do bệnh. Chuyện này cũng không ai nhắc đến nữa!

Ngọc Chiêu Vân nghe xong liền cảm thấy, anh và cô thật sự rất có duyên. Từ chuyện trùng ngày sinh, được Thẩm Tịch Y đăng lên mạng xã hội. Cho đến chuyện kết hôn hợp đồng, bây giờ lại biết thêm một chuyện khó tin nữa!

Ngọc Trác Đông ngây người giây lát, sau đó nhíu mày, thắc mắc hỏi Tào Tuyết Nghi:

_ Mẹ, Thẩm Hạo Quân bây giờ đã ba mươi hai tuổi, khi đó mẹ chỉ mới hai mươi tuổi. Sao có thể đỡ đẻ cho cậu ta?

_ Khi mẹ mười tám, đã tốt nghiệp đại học ngành y, bên khoa phụ sản. Đến khi mười chín thì gặp được ba con, yêu nhau đến khi hai mươi mốt mới lấy nhau. Đỡ đẻ cho Lâm Chân, là lúc mẹ đã trở thành bác sĩ chính thức rồi!

_ Mẹ, mẹ đúng là đỉnh thật! Ba mẹ làm bác sĩ, con cái được thừa hưởng gen của ba mẹ, không gì có thể tốt bằng.

_ Nịnh hót.

Ngọc Chiêu Vân không kiềm được mà lên tiếng, bĩu môi trêu chọc Ngọc Trác Đông. Nếu không phải cô được cưng hơn anh, chắc anh đã một tay đấm ngất cô rồi!

...

Buổi tối, Ngọc Chiêu Vân vừa tắm xong, ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngọc Trác Đông ngồi chờ cô. Trong đầu liền nghĩ đến chuyện kết hôn, anh ta đã nghi ngờ cô rồi!

Cô từ từ đi đến, ngồi đối diện với ông anh trai lạnh như băng kia! Cảm giác như không khí trong phòng trùng xuống, khiến cô hít thở khó khăn.



Ngọc Trác Đông đưa mắt nhìn cô, một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói như một cảnh sát đang tra hỏi phạm nhân:

_ Vân Nhi, bây giờ không còn ai nữa, em mau nói đi, Thẩm Hạo Quân ép em kết hôn, có phải không?

_ Hả? Ép... ép em kết hôn?

Ngọc Chiêu Vân thở dài, cô đã đánh giá cao Ngọc Trác Đông rồi! Một lí do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, nhưng anh lại đúng rồi! Mà nếu nói Thẩm Hạo Quân ép cô kết hôn, thì cũng không đúng. Bởi vì sau đó cô cũng đã đồng ý còn gì?

Ngọc Chiêu Vân quan sát Ngọc Trác Đông, thấy anh ta vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ cô, nhất thời cô không định nói dối với anh ta.

Nhưng chuyện này là chuyện hệ trọng, không thể nói ra vào thời điểm này! Đành vuốt mặt nói dối cho qua:

_ Anh hai, chuyện này sao có thể nói đùa? Bọn em kết hôn là vì tình yêu, không tin ngày mai anh ấy đến nhà, anh trực tiếp hỏi anh ấy là được!

_ Vân Nhi, em nghĩ chút lời nói dối này của em, có thể qua mặt anh sao? Khai ra còn được khoan hồng, nếu không...

Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, uất ức nhìn Ngọc Trác Đông, nói:

_ Anh hai không tin em? Cũng tức là anh không tin ba mẹ. Họ đã nói bọn em có hôn ước, chính miệng của Thẩm lão gia đã nói. Bây giờ bọn em kết hôn, cũng không thể trách ai đúng ai sai được!

_ Nhưng... Được, xem như em cao tay đi! Mau nghỉ ngơi, mai còn phải đi làm!

_ Em biết rồi, anh hai ngủ ngon!

Người vừa khuất bóng, Ngọc Chiêu Vân liền mỉm cười đắc ý. Muốn moi tin từ cô, Ngọc Trác Đông đúng là đã xem thường cô rồi! Người giữ tin hơn mình như cô, sao có thể để bị và lời uy hiếp mà khuất phục?

...

Tại Thẩm viên.

Thẩm Nhật Mai bị giáo huấn một trận, còn uất ức nhìn Thẩm Hạo Quân, giở giọng trách móc Ngọc Chiêu Vân:

_ Anh họ, dù sao em cũng là em gái của anh, anh cũng đâu thể vì người ngoài mà bắt nạt em. Cô ta có gì mà để anh bảo vệ chứ?

_ Người ngoài? Bây giờ Vân Nhi là chị dâu của cô, cô một câu cũng người ngoài, hai câu cũng người ngoài. Tôi thấy cô mới là người ngoài đó!

Thẩm Hạo Quân nhẫn tâm nói ra những lời, mà Thẩm Nhật Mai đã cố gắng quên đi. Suốt mười mấy năm qua, cô ta đã cố gắng quên bản thân mình là người ngoài, cố gắng hòa nhập vào Thẩm gia.



Thẩm Nhật Mai cúi mặt, gương mặt đã đỏ lên vì tức giận. Cô ta sống dưới lớp vỏ đại tiểu thư, chưa từng nghĩ mình là người ngoài Thẩm gia. Bây giờ, chính miệng người cô ta yêu, lại nói ra lời nói khiến cô ta đau lòng như vậy!

Thẩm Hạo Quân hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Thẩm Nhật Mai, hoàn toàn không muốn quan tâm đến cảm xúc của cô ta. Anh hạ đòn, muốn cô ta thật sự từ bỏ:

_ Thẩm Nhật Mai, tôi là người nhà Thẩm gia, Ngọc Chiêu Vân là vợ tôi, ngoài cô ấy, không ai có cơ hội làm vợ tôi. Cô, mang danh là em gái tôi, sống sao cho tròn bổn phận này! Nếu không, hậu quả cả Thẩm viên này cũng không gánh nổi đâu!

Thẩm Trạng Nguyên vừa nghe xong lời uy hiếp của Thẩm Hạo Quân, ông ta liền đi đến, nhỏ giọng khuyên anh:

_ Hạo Quân, con nể mặt chú, tha cho con bé đi! Có gì chú dạy bảo lại nó.

_ Chú yên tâm, con không triệt đường sống của người trong nhà. Nhưng nếu như người trong nhà còn có ý đồ với vợ của con. Con nhất định sẽ khiến người trong nhà, phải nếm trải mùi vị của "người ngoài", ra đi bằng hai bàn tay trắng.

Lời cảnh cáo rõ ràng như vậy, cho dù Thẩm Trạng Nguyên có ngốc, cũng có thể hiểu được dụng ý của Thẩm Hạo Quân. Chỉ là, con cờ như Thẩm Nhật Mai, ông ta nhặt về cũng chỉ để lợi dụng.

Chỉ khi cô ta được việc, Thẩm thị có thể chia cho cô ta một ít cổ phần. Còn đằng này, lại bị Thẩm Hạo Quân cảnh cáo ra mặt. Thật không biết nên giữ hay là vứt Thẩm Nhật Mai.

...

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu thẳng vào căn phòng, khiến cho Ngọc Chiêu Vân nhíu mày rồi từ từ thức giấc.

Cô nhìn ra cửa sổ, chẳng biết trong đầu nhớ đến chuyện gì, lại hốt hoảng chạy vội vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi xuống lầu.

Vừa xuống đến phòng khách, cô nghe tiếng của quản gia bên ngoài sân, cô chạy vội ra, uất ức nhìn ông nói:

_ Bác quản, sao bác không gọi con? Ngày nào bác cũng gọi, hôm nay lại không!

_ Bác quên mất, hôm nay có cuộc họp sao?

_ Dạ phải, bác chuẩn bị bữa trưa gửi đến Đông Chiêu cho con nha! Hôm nay con không về, buổi chiều bác gọi cho mẹ, bảo mẹ về trước bốn giờ giúp con.

_ Được, vậy con mau đi làm, kẻo trễ.

_ Dạ, tạm biệt bác.

Ngọc Chiêu Vân nhanh chân đến Đông Chiêu, hôm nay có cuộc họp với quản lý Tạ. Nghe nói bên khách sạn MI có chuyện xảy ra, đích thân cô phải đến.