Hồng Trần Nhân Đế

Chương 19: Ý chí của thế giới



Một bên khác, không để chuyện vừa rồi trong lòng, Dunkel và Celina tiếp tục đi giữa dòng người tắp nập, dạo bước trên đường phố náo nhịp, tiếp tục chìm đắm trong sự phồn hoa của Northern Saphir.

Đi được một lúc, Celina bỗng huých nhẹ vào sườn Dunkel bằng cùi chỏ, chìa tay ra trước mặt cậu, "Được rồi, đưa đây đi."

"Đưa cái gì?"

Dunkel nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

"Vòng tay chứ gì? Không phải cậu mua nó cho tôi sao?"

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Nghe cô nói vậy, Dunkel thở dài một tiếng, đưa tay vào túi lấy chiếc vòng khi nãy ra. Chìa nó ra trước mặt Celina, cậu nói tiếp: "Nhìn kỹ lại xem."

"Hả, cái này... Chờ đã, đây là..."

Được Dunkel nhắc nhở, Celina mới chăm chú nhìn vào chiếc vòng trên tay cậu.

"Chẳng lẽ đây là Máu Gaia, nguyên liệu giả kim chế tạo thuốc hồi phục các kiểu?"

Celina hỏi lại, không chắc chắn lắm, vì giả kim và dược học không nằm trong phạm vi chuyên môn của cô.

Dù không chuyên thuộc, nhưng Celina cũng biết tới ít nhiều, Máu Gaia là một loại khoáng thạch hiếm có, sinh ra từ các dòng chảy năng lượng tinh khiết trong lòng đất, là nguyên liệu chính cho thuốc hồi phục cấp cao nhất, loại thuốc này có tác dụng mạnh tới nỗi dù cụt tay cụt chân cũng có thể mọc lại trong thoáng chốc, hoàn hảo không tì vết. Tương truyền thuốc trường sinh huyền thoại cũng cần loại nguyên liệu này.

"Máu Gaia? Ở đây nó được gọi thế à? Chỗ ta trước đây gọi nó là Kết Tinh Địa Mạch."

Không nghe được cái tên mà mình nghĩ tới từ miệng Celina, Dunkel có hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì điều này cũng là dễ hiểu, thế giới trước đây của cậu và Aurora suy cho cùng cũng là hai nơi khác biệt. Không những tồn tại các loại sinh vật đặc trưng, việc cùng một vật phẩm mà có hai loại tên gọi khác nhau cũng chẳng có gì lạ.

"Thứ này rất dễ bị nhầm lẫn với đá sỏi quen đường, nên trừ phi cắt ra nghiên cứu tỉ mỉ hoặc mang đi sử dụng thì rất khó để nhận biết bằng mắt thường. Có lẽ con nhóc kia đã mơ hồ nhận ra đây là gì nên mới có ý tranh đoạt với ta."

Cậu nói tiếp.

"Mà nói chứ, nguyên liệu thô cuối cùng cũng chỉ là nguyên liệu thô thôi, chưa thành phẩm thì giá trị cũng không cao lắm. Ba tiền bạc là vừa vặn."

"Hả? Vậy sao cậu còn trả thêm tiền?"

Celina cảm thấy khó hiểu, rõ ràng người bán hàng rong kia không biết giá trị của Máu Gaia, Dunkel có thể mua với giá rẻ mạt hơn nhiều chứ đừng nói là bỏ thêm một món tiền hơn gấp ba so với giá trị gốc.

"Người bán hàng rong đó không lật lọng dù được trả cao hơn."

Nhét chiếc vòng trở lại vào túi, Dunkel tiếp tục bước tới.

Celina không để mình tuột lại phía sau, cô cũng nhanh chân bước theo cậu, vừa đi vừa hỏi: "Là sao?"

"Ta chỉ trả cho người đó số tiền ông ta nên được thôi."

Sau đó, Dunkel và Celina tiếp tục đi dạo, ghé qua mọi hàng quán suốt dọc đường đi qua, tới tận khi trời tối mịt mới trở về khách sạn.

Ngã lưng xuống nệm ấm chăn êm, Dunkel rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Suốt thời gian dài tấp bờ tấp bụi, cuối cùng cũng có được một giấc thảnh thơi.
Khi Dunkel mở mắt ra, trước mặt cậu là một không gian trắng xóa kéo dài đến tận cuối tầm mắt, bên trên trắng, bên dưới cũng trắng, bốn phía đều trắng, ở đây ngoài cậu ra thì chỉ có một màu trắng đơn điệu tới khó chịu.

"Đây là..."

Dunkel sờ sờ cằm suy ngẫm.

Nếu cậu nhớ không lầm thì lúc này bản thân phải đang ngủ rồi. Nếu vậy thì đây là một giấc mơ?

Không giống lắm, phải nói là không giống một giấc mơ bình thường cho lắm. Có vẻ như ai đó đã xâm nhập vào tiềm thức của Dunkel khi cậu ngủ và đưa bản thân vào không gian này.

Thầm mắng mình một tiếng vì đã để bản thân buông lõng tới mức để kẻ khác có thể tùy tiện xâm nhập vào tiềm thức của mình, Dunkel nhẹ lắc đầu vài cái, đề cao tinh thần, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, ít nhất thì đã không tỏ ra thờ ơ nữa.

Nếu là trước đây thì những chuyện như thế này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng kể từ lúc đặt chân đến Thần Thoại Cấm Khu 17 năm trước và quyết định để lại quá khứ phía sau, cậu đã không còn cảnh giác nhiều như trước nữa. Dù sao thì ở thế giới này còn chưa có cái tồn tại nào đáng để cậu phải làm vậy.

Giống như ngay lúc này đây, dù không dùng toàn lực, dù chẳng thể sánh được một phần nhỏ của chính mình thời kỳ toàn thịnh, Dunkel cũng có thể dễ dàng thoát khỏi không gian trắng xóa kia, song cậu vẫn chưa làm vậy, Dunkel muốn xem thử tác giả của chuyện này là kẻ nào.

Bởi lẽ dù Dunkel không đề phòng đi nữa thì tinh thần của cậu cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể tác động tới, suy cho cùng thì đây chính là điểm mạnh nhất của cậu. Để cho dễ hình dung, dù có là Celina, tồn tại mạnh nhất Dunkel gặp được từ khi rời khỏi Thần Thoại Cấm Khu tới nay cũng không thể làm được chuyện này mà không trả giá.

Dễ dàng kéo bản thân vào nơi này mà không làm cậu phát giác, một tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả Celina? Điều này thành công khơi dậy hứng thú của Dunkel.

Không để Dunkel đợi lâu, ngay sau khi cậu vừa quyết định ở yên không làm gì chờ kẻ sau màn xuất hiện, thì không gian phía trước mặt cậu liền xảy ra biến động, như một mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên nỗi lên những gợn sóng lăn tăn, một bóng người dần dần đi xuyên qua lớp sóng, xuất hiện ngay trước mắt cậu.

Được bao phủ trong ánh sáng tinh khiết và thần thánh nên Dunkel không thể nhìn rõ được dung mạo của kẻ đó, ngay cả hình thể cũng rất mơ hồ, chỉ có thể đoán được người này chắc hẳn là nữ.

Uy nghiêm mà xinh đẹp.

Bóng người tắm trong ánh sáng đó dù đã xuất hiện nhưng lại không có hành động gì khác, Dunkel có cảm giác cô ta đang chờ cậu mở lời trước. Mà cũng đúng, trong mấy trường hợp như thế này, kẻ ở vị trí như cậu thường phải là kẻ đầu tiên phải mở miệng hỏi.

Tự nhiên nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, rồi lại có thêm một thực thể kỳ lạ nữa xuất hiện, lo âu, sợ sệt, hoảng loạn muốn biết lý do không phải là phản ứng bình thường sao?

Nhưng Dunkel thì khác, lúc này cậu đang bận đánh giá thực thể trước mắt rồi.

Cứ như vậy, hai bên chỉ im lặng đứng nhìn nhau tận một lúc lâu.

"Kẻ ngoại địa, ngươi là ai?"

Chờ mãi mà không thấy Dunkel nói gì, bóng người bí ẩn cuối cùng cũng phải lên tiếng, giọng nói đó êm dịu và nhẹ nhàng như gió nhẹ thoáng qua, khiến cho suy đoán ban đầu của Dunkel về giới tính càng thêm vững chắc.

"A? Đã không biết ta là ai còn kéo ta vào nơi này? Hơn nữa, trước khi hỏi danh tính của kẻ khác không phải ngươi nên tự xưng danh trước sao?"

Dunkel hỏi lại, vắt chéo chân lên, lấy tay chống cằm, nơi này không có trọng lực, lơ lửng mãi cũng chán nên cậu điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, tiện nói chuyện hơn.

"Chính bởi vì không biết thân phận của ngươi nên ta mới phải đưa ngươi tới đây. Trả lời đi, kẻ ngoại địa, ngươi là ai? Đến thế giới này với mục đích gì? Nếu không ta buộc phải xem ngươi là thành phần nguy hại và xóa sổ ngươi."

"Kẻ ngoại địa, thế giới này, xóa sổ... Vậy hẵn ngươi là ý chí của thế giới này rồi."

Nắm được vài từ khóa trong lời nói của người kia, Dunkel lập tức đoán ra được thân phận của cô ta.

Cái gọi là ý chí của thế giới, đúng như tên gọi của nó, đó là phần ý chí xuất hiện sau khi một thế giới khai sinh, đại diện và điều hành trật tự cho thế giới. Nói theo một cách nào đó, theo hiểu biết của con người thì ý chí của thế giới cũng có nghĩa là "Thần".

Nghe được cụm từ "Ý chí của thế giới" từ trong miệng Dunkel, bóng người trong ánh sáng khẽ run lên, giống như ngạc nhiên, cô không lên tiếng phủ nhận điều đó, xem như ngầm thừa nhận.

"Nếu ngươi cảm thấy ta là mối nguy thì lẽ ra nên tìm tới ta từ rất sớm rồi chứ? Sao phải đợi tới tận lúc này, không phải hơi trễ sao? Trả lời ta."

Ý chí của thế giới không nói gì, vậy nên Dunkel tiếp tục hỏi, trong lúc nói chuyện ánh mắt cậu cũng chuyển từ màu đen sang màu xanh da trời.

"Thần Thoại Cấm Khu không phải khu vực thuộc quyền hạn của ta, ta chỉ vừa nhận ra sự tồn tại của ngươi từ nửa tháng trước, nhưng vì chút việc nên phải tới tận lúc này mới có thể liên lạc... Không đúng, ngươi vừa làm gì?"

Giật mình, ý chí của thế giới hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước liền, ánh sáng bao bọc xung quanh cô bừng lên, tạo ra hàng loạt những mũi tên ánh sáng nhiều không kể hết, cả không gian trắng xóa giờ đây đã bị sắc vàng của những mũi tên thay thế, tất cả đều đồng loạt nhắm vào Dunkel, có thể bắn ra bất kỳ lúc nào.

Chỉ trong thoáng chốc, ngắn ngủi mấy giây, cô có cảm giác thôi thúc phải trả lời câu hỏi của Dunkel, không chỉ có thế, cảm giác đó mạnh tới mức khiến cô thậm chí còn chẳng thể chóng cự.

"Đừng manh động. Nếu như ta có ác ý thì ngươi xong rồi, bỏ sự đề phòng đó đi và nói chuyện một cách bình thường xem nào."

Màu xanh trong mắt tản đi, Dunkel yêu cầu. Thật ra nếu đây không phải nơi chịu ảnh hưởng từ tiềm thức của Dunkel, muốn làm ý chí của thế giới nghe lời vẫn sẽ có một độ khó nhất định, thưng đáng tiếc, nơi này đúng là tiềm thức của cậu.

Giải thích thì mệt lắm, cũng chưa chắc kẻ trước mặt sẽ tin tưởng lời mình nói, nên vừa rồi cậu đã dùng hành động để chứng minh, đơn giản mà hiệu quả.

Ý chí của thế giới muốn phản bác nhưng không tìm thấy bất kỳ lý lẽ nào, bởi vì sự thật đã chứng minh, vừa rồi cô đã bị bắt ép phải tuân theo lời của thiếu niên trước mắt trong vô thức mà không thể chống cự. Nếu cậu ta thật sự muốn làm gì đó khác thì cô cũng không có cách ngăn cản.

"Được rồi."

Cuối cùng, cô cũng thôi không thủ thế nữa, những mũi tên ánh sáng tràn ngập khắp không gian cũng đồng loạt biến mất hết, tuy nhiên ý chí của thế giới vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Dunkel, sự đề phòng vẫn chưa tiêu tan, dù biết hành động này là vô nghĩa, nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy an tâm hơn phần nào khi không phải tiếp xúc thiếu niên kia ở khoảng cách quá gần.

"Quay lại chủ đề chính đi, dù ta có là kẻ ngoại địa thật thì cũng không tới mức khiến ngươi phải tự mình tới gặp chứ? Tuy không thường xuyên nhưng trường hợp vô tình bị đưa xuyên qua vách ngăn giữa các thế giới vì đủ loại lý do cũng đâu có hiếm. Trừ phi... Thế giới này đang xảy ra chuyện gì đó khiến ngươi không thể không đề phòng."

Mặc kệ ý chí của thế giới có câu nệ và phòng bị ra sao, Dunkel bất chợt xuất hiện trước mặt cô, gần trong gang tấc.

"..."

Bị dọa phải lùi lại thêm mấy bước nữa, ý chí của thế giới muốn nói gì đó nhưng lại lắc đầu mấy cái.

"Chuyện của thế giới này không tới lượt một kẻ ngoại địa tọc mạch. Dù ngươi thật sự không có ác ý nhưng ta vẫn chưa thể tin tưởng ngươi."

Cuối cùng đây là những lời mà cô nói ra.

Cảm thấy sự ái ngại trong cô, Dunkel định nói gì đó nhưng không gian trắng xóa xung quanh bất chợt trở nên bất ổn, rung lên từng hồi như sắp sụp đổ. Ý chí của thế giới cũng vì vậy mà trở nên vội vã.

"Lại nữa rồi..."

Cô cúi đầu lầm bầm mấy chữ rồi ngẩng mặt lên nhìn Dunkel.

"Ta phải đi! Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu! Ta nhất định sẽ lại tới tìm ngươi lần nữa!"

Dứt lời, ánh sáng đang bao bọc cô bùng lên dữ dội, lóe lên rồi biến mất, cả vùng không gian cũng rạn nứt rồi đổ sụp.

"Này... Thế giới này thật sự đang có vấn đề à?"

Không để tâm tới chuyện xảy ra với không gian quanh mình, Dunkel lấy tay ôm mặt tự hỏi.