Hồng Bài Thái Giám

Chương 77: Dấu Vết





Một lần nữa trở lại Càn Thanh cung, tâm trạng của Lăng Giản vẫn luôn không yên bất an.

May mắn là nam nhân kia đã khôi phục gương mặt lạnh lùng bình thường, nhìn thấy Lăng Giản cũng không có lộ ra vẻ mặt gì khác thường, mà là sai nàng đi chuẩn bị nước trà.

Lúc Lăng Giản bưng ấm trà tiến cống tốt nhất đến trước mặt nam nhân, hắn còn đang cúi đầu phê duyệt một núi tấu chương.

Chữ viết của nam nhân khí phách đường hoàng, dùng ánh mắt quân chủ của hắn mà phán đoán nội dung tấu chương.
"Tiểu Lăng Tử, trà này nếu bị lạnh thì có thể dễ dàng đổi một chén khác, quan lại địa phương tham ô thì lại không dễ thay đổi như vậy."
Nam nhân ngửa đầu tựa vào trên long ỷ, nói:
"Quan địa phương tham ô, chính là do trẫm quản không tốt.

Tiếng bá tánh oán than dậy đất, cho dù là trọng phạt bọn quan lại kia, cái danh hôn quân này trẫm cũng vô pháp rửa sạch."
"Hoàng Thượng là minh quân, từ xưa đến nay tham quan ô lại thường có, đó cũng không phải lỗi của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng coi trọng bọn họ, cho bọn họ cơ hội tạo phúc cho dân, nhưng bọn họ lại dùng cơ hội như vậy làm cho dân chúng chịu khổ, bốn phía cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, đó là bọn họ coi rẻ thánh ân.

Tội không ở Hoàng Thượng, mà là do lòng tham của bọn họ."
Lăng Giản đem trà đặt ở bên phải bàn, nàng rất muốn biết trong đám tấu chương kia có tin tức về Lam Thanh Hàn hay không, muốn hỏi lại không thể hỏi, cái này thật sự là một loại dày vò.

"Tiểu Lăng Tử, ngươi đã từng đọc sách?" Nam nhân hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài quả thật đã từng đọc." Hơn nữa còn là sách y học a.

Lăng Giản ở trong lòng bổ sung một câu, vẻ mặt tự hào.

"Nô tài trong cung rất ít người từng đọc sách."
Nam nhân hướng về phía Lăng Giản lộ ra nụ cười vui mừng, nụ cười này cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn không hợp nhau, lại cùng với nụ cười của Lam Thanh Hàn có vài phần giống nhau.

Trong hoảng hốt, Lăng Giản thậm chí tưởng rằng Lam Thanh Hàn đang ngồi trên long ỷ mỉm cười với mình, nụ cười ôn nhu kia của Lam Thanh Hàn chính là đặc biệt quyến rũ.

"Thanh Hàn".

Lăng Giản dưới đáy lòng âm thầm gọi, bất tri bất giác lộ ra một nụ cười khuynh thành.

Khóe miệng cong lên thành một độ cung hoàn hảo, như là ánh sáng ấm áp rực rỡ của mùa xuân tháng ba, làm cho người ta thoải mái hưởng thụ.

Bởi vì nụ cười của Lăng Giản, ánh mắt nam nhân trở nên mê ly, hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, thân thể lại đột nhiên run rẩy, cảm giác như rơi vào hầm băng đánh úp lại, hai tay nam nhân run rẩy bắt lấy cổ tay Lăng Giản, hô hấp hỗn loạn nói:
"Mau, mau lấy đến cho trẫm...Lấy đến cho trẫm! Mau!!!"
"Hoàng Thượng, ngài, ngài làm sao vậy?!"
Trong lòng Lăng Giản nhất thời sinh ra sợ hãi, nàng nhìn gương mặt nam nhân cực kỳ tái nhợt, thân thể hắn nhìn như yếu đuối vô lực, Lăng Giản nhớ tới tẩu thuốc trên giường, đó là thứ mà mỗi ngày buổi sáng nam nhân đều phải hút.

Thứ đó chính là nha phiến làm cho người ta nghiện đến không thể từ bỏ.

"Mau...!Mau đưa cái đó cho trẫm!!!"
Nam nhân cơ hồ là cuồng loạn hướng Lăng Giản rống to, tròng mắt hắn có chút sung huyết, long uy không còn, ngược lại không thua kém ác ma đến từ địa ngục là mấy.

"Tuân...Nô tài đi ngay."
Lăng Giản bị nam nhân đột nhiên rống to hoảng sợ, vội vàng chạy đến phòng trong đem ống tẩu cùng những thứ khác một lượt cầm lại đây, còn chưa chờ Lăng Giản buông tay, nam nhân đã tựa như kẻ chết đói giật lấy những vật kia, hai tay run rẩy nhồi nha phiến vào trong nồi, sau đó châm lên hút vào từng ngụm.

Trong không khí lại lan tràn hương vị gay mũi, nam nhân hô hấp dần dần vững vàng, hắn thoải mái ngửa đầu tựa vào trên ghế, đôi mắt khép hờ phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

"Hoàng Thượng, ngài...có khỏe không?"
Lăng Giản thấy nam nhân bất động nửa ngày, chỉ có khói thuốc càng lúc càng đặc không ngừng từ trong tẩu thuốc tràn ra, đành phải nhẹ nhàng lay lay bờ vai của hắn.

Dù sao hắn cũng là phụ hoàng của Lam Thanh Hàn, nàng thật sự không đành lòng thấy bộ dáng nam nhân sa sút như vậy.

Đây dù sao cũng là Hoàng Thượng, nếu như Lam Thanh Hàn nhìn thấy, có lẽ hình tượng của phụ hoàng này trong lòng nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

"Trẫm..."
Nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dại ra nhìn Lăng Giản, giữa bụng gian nổi lên nhiệt khí làm cho hắn quên mất thân phận mình là vua của một nước.

Ánh mắt nam nhân sáng quắc, giống như một con đói lang nhìn chằm chằm Lăng Giản, tình trạng như vậy cũng không giống như hút nha phiến, ngược lại càng giống như vừa trúng phải ngũ thạch tán.

"Hoàng...Hoàng Thượng."
Lăng Giản bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, thối lui từng bước về phía sau, thế nhưng nam nhân lại đột ngột bắt được cánh tay Lăng Giản.

Hắn bởi vì bị nha phiến kích thích mà khí lực lớn dọa người, Lăng Giản giãy không kịp, ngược lại bị nam nhân một tay túm lấy, té vào trong lòng hắn.

"Hoàng Thượng...Hoàng Thượng, ngươi buông!!!"
Lăng Giản liều mạng giãy dụa ở trong lòng nam nhân, kết quả càng giãy dụa, nam nhân càng đem nàng giam cầm chặt hơn.

"Trẫm...Trẫm...muốn ngươi."
Nam nhân híp mắt đánh giá Lăng Giản từ đầu xuống chân, nghiêng đầu hôn lên cổ Lăng Giản, ngón tay lộ rõ khớp xương gần như điên cuồng vạch ra vạt áo Lăng Giản, làm cho xương quai xanh tràn ngập hấp dẫn của nàng bại lộ ở trước mặt nam nhân, lập tức trở thành một ngòi nổ đối với hắn, hai tay nam nhân dùng lực kìm chặt phần eo Lăng Giản, tì xuống cái miệng râu ria lởm chởm hôn lên xương quai xanh của nàng, không ngừng lưu luyến ở nơi đó.


Lăng Giản cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người khác phái đối đãi như vậy, nàng luống cuống, rối loạn...!thống khổ hung mãnh ập tới trên người, nước mắt ào ạt tràn ra hốc mắt, Lăng Giản không ngừng giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể há miệng dùng sức cắn vào cần cổ được bảo dưỡng vô cùng tốt của nam nhân.

"A!"
Nam nhân bởi vì đau đớn đột ngột này mà đùng đùng nổi giận, hắn quăng một cái tát vào trên mặt Lăng Giản, năm dấu tay lập tức xuất hiện trên má Lăng Giản, khóe miệng cũng chảy ra một dòng máu đỏ sẫm.

"Ngươi là hôn quân!!! Ngươi không xứng làm phụ hoàng của Thanh Hàn!!!"
Lăng Giản cắn răng, đột nhiên tung chân đá ngay chính giữa hai chân nam nhân, thấy nam nhân đau đớn ôm hạ bộ quỳ xuống liền thục mạng chạy ra khỏi Càn Thanh cung.

Đại não của nàng trống rỗng, sợ hãi cùng hắc ám vây quanh Lăng Giản, làm cho nàng giống như một con côn trùng không có định hướng mà điên cuồng chạy loạn.

Bên ngoài trời đang đổ mưa tầm tã, Lăng Giản không có mục đích chạy đi ở trong mưa, làm gì có ai lại lang thang giữa trời mưa như thế này.

Hồng y mỹ nhân thoáng trông thấy Lăng Giản, muốn mở miệng gọi lại nàng, Lăng Giản lại không nhìn đến tiếp tục bấn loạn chạy về phía trước.

Vừa nhìn thoáng qua, mỹ nhân trông thấy sườn mặt Lăng Giản hằn lên dấu tay đỏ sẫm, vạt áo cũng bị xé rách.

"Lăng Giản..."
Mỹ nhân ngâm khẽ ra tiếng, hôm nay trời mưa, nàng muốn thừa dịp không có ai đi ra ngoài tản bộ một lát, thuận tiện đi nhìn Lăng Giản.

Cũng không nghĩ tới lại gặp Lăng Giản mang bộ dáng như vậy chạy loạn ở trong mưa.

Mỹ nhân nhìn theo hướng Lăng Giản khuất bóng, nơi đó là con đường duy nhất dẫn đến Nhiễm Lê cung.

Lăng Giản một đường cắm đầu chạy, thân thể của nàng bởi vì sợ hãi mà run rẩy.

Nàng muốn tìm một nơi để sưởi ấm, lại không biết bất giác đã chạy tới cửa Nhiễm Lê cung.

Ý thức vẫn là mù mịt mơ hồ, trên mặt rát bỏng đau đớn, nàng không quan tâm vọt vào tẩm cung, trước khi vài tên nô tài kịp ngăn cản, Lăng Giản đã thất hồn lạc phách đẩy cửa ra tiến vào tẩm cung tràn ngập hơi nước.
Nơi nơi đều là hơi nước dày đặc, tầm mắt Lăng Giản bị sương mù dày đặc bao phủ, theo bản năng tìm kiếm nơi tản ra nguồn nhiệt.

Có tiếng nước chảy, Lăng Giản lại theo bản năng cởi sạch quần áo của mình, nhảy vào trong nước ấm.
"A ~"
Một tiếng thét chói tai vang lên bên cạnh, bọn nô tài bên ngoài muốn vọt vào, rồi lại sợ hãi chủ tử giáng tội, đành phải đứng ngoài cửa hô to:
"Nương nương, nương nương, ngài có làm sao không? Cần nô tài đi vào không?"
"Không cần! Các ngươi đều lui ra đi.

Nếu bổn cung có phân phó sẽ gọi các ngươi."
Người trong mộc dũng sau khi thấy rõ mặt Lăng Giản lập tức hướng ngoài cửa ra lệnh, xác định bọn nô tài đã rời khỏi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi:
"Lăng Giản, ngươi...ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên xông tới, còn...còn..."
Còn cởi sạch quần áo nhảy vào mộc dũng, chẳng lẽ ngươi không biết ta đang ở trong này tắm rửa sao? Thanh âm của An Phi ôn nhu như gió, sau khi phát hiện dấu tay trên mặt Lăng Giản lại xót xa rớt xuống nước mắt.

Tay nàng run rẩy xoa xoa một bên má sưng đỏ của Lăng Giản, chỉ là sờ nhẹ một cái đã khiến cho Lăng Giản xít một tiếng, hút vào một ngụm khí lạnh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" An Phi hỏi, hoàn toàn quên mất hai người đang là loã lồ tương đối.
"Nhứ Yên?"
Lăng Giản bởi vì đau đớn mà hồi thần, lúc này mới phát hiện chính mình không biết khi nào thì đã không một mảnh vải ngồi ở trong mộc dũng.


Nàng cố gắng hồi tưởng lại hết thảy vừa mới phát sinh, lại nhớ tới hành động thô bạo của nam nhân kia, nhớ tới nam nhân hôn lên xương quai xanh của mình, Lăng Giản đột nhiên cảm thấy cực độ ghê tởm.

Nàng chộp lấy khăn mặt trong tay An Phi, dùng sức chà sát lên xương quai xanh của mình, thẳng đến khi nó bị chà đến dần dần phiếm hồng, thẳng đến khi An Phi vươn tay đè lại tay nàng ngăn lại nàng tiếp tục chà lau, Lăng Giản lúc này mới buông lỏng ra khăn mặt, nước mắt lại không thể khống chế mà trào ra hốc mắt.

"Lăng Giản...Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?"
Chưa từng gặp qua Lăng Giản rơi lệ, An Phi lúc nàyluống cuống, nàng vươn tay muốn lau đi nước mắt của Lăng Giản, lại không biết làm sao có thể lau, tay liền khựng lại ở trước mặt Lăng Giản, không lui về phía sau cũng không vươn tiếp về phía trước.

"Nhứ Yên...Để cho ta ôm ngươi một cái."
Lăng Giản vô lực hướng nàng cười cười, ngồi chồm hỗm trong mộc dũng khuynh thân về phía trước ôm lấy An Phi.

Đã không còn nước ngăn cách, hai cơ thể trần trụi gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, bốn ngực chạm nhau, bởi vì ngắn ngủi ma xát mà làm cho bụng dưới hai người nổi lên hỏa, xẹt qua cảm giác khác thường.

Có lẽ là bởi ngâm ở trong nước ấm đã lâu, thân thể An Phi nóng như cái lò lửa.

Lăng Giản vùi đầu vào hõm cổ của nàng, dùng sức hấp thu hơi ấm từ trên người An Phi.

Nước ấm dần dần nguội lạnh, ấm áp lúc đầu đã không còn nữa.

Ngay cả như vậy, hai người trong mộc dũng vẫn không muốn tách ra.

Cánh tay Lăng Giản đặt ở sau lưng An Phi hơi dùng sức, làm cho cơ thể hai người càng thêm dính chặt vào nhau.

Thân thể cũng không vì nước đã nguội lạnh mà run rẩy, ngược lại, bởi vì Lăng Giản dán vào chặt chẽ, làm cho An Phi nảy sinh cảm giác khô nóng mà trước nay chưa từng có.

Trong đầu hiện lên chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, nhưng mà chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Lăng Giản...Ngươi...có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Hai tay An Phi ôm lấy lưng Lăng Giản, nói:
"Có phải Ngưng Băng xảy ra chuyện gì không?"
Trong ý thức của nàng, có thể làm cho Lăng Giản để ý như vậy, lại còn phải rơi lệ, cũng chỉ có một mình Ngưng Băng mới có thể làm được.

"Thanh Hàn không có việc gì, vẫn chưa hề có tin tức gì của nàng."
Thanh âm của Lăng Giản khàn khàn, nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt tràn ngập quan tâm của An Phi, trên bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại láng mịn, Lăng Giản không khỏi dung túng tay mình chạy lung tung trên tấm lưng không chút tì vết của An Phi.

Thẳng đến khi bàn tay trong lúc vô ý chạm đến đến cặp mông căng tròn co dãn của An Phi, nàng giống như thử nghiệm nhéo nhéo một chút, làm cho An Phi kìm lòng không đậu ngâm khẽ ra tiếng.

"Ngươi..."
Hai người trăm miệng một lời, trên mặt An Phi một tầng ửng hồng, nàng xoay mặt đi, không dám nhìn Lăng Giản, thân thể bởi vì hành động vừa rồi của Lăng Giản mà như thức tỉnh giữa giấc ngủ dài.

Dòng nước ấm xẹt qua bụng dưới, đây là cảm giác mà từ trước tới nay An Phi chưa từng có, cho dù là đêm đầu tiên trở thành nữ nhân, bọn ta chưa hề có loại cảm thụ vừa kích thích vừa ngượng ngùng muốn chết này..