Hôn Trộm 55 Lần

Chương 357: Hai câu “anh yêu em” và “em yêu anh”



Bọn họ không nói gì nhìn nhau đến nửa phút, nhưng trong đáy lòng lại nói ra lời mà từ trước đến giờ chưa bao giờ dám bày tỏ.

Ba chữ đơn giản, trực tiếp được sử dụng, êm tai mà lại thâm tình như thế.

-

Bởi vì xế chiều ngày mai còn phải trở lại đoàn làm phim, cho nên lúc mười một giờ bốn mươi, tất cả mọi người đã nhao nhao rời đi.

Lúc tới tham gia, Kiều An Hảo đi cùng Lục Cẩn Niên, nên lúc kết thúc, Lục Cẩn Niên nói một câu với Kiều An Hảo: “Chờ tôi xuống, tôi chở em đi.”, sau đó liền đi đến trước sân khấu tính tiền.

Có vài người uống hơi nhiều, Kiều An Hảo giúp đỡ, đồng thời đưa những người đó lên xe, sau đó nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người, trở về đại sảnh.

Lục Cẩn Niên đứng dưới ngọn đèn sân khấu, đang ở một bên ký tên.

Kiều An Hảo không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng ở xa, cô thấy động tác ký tên của anh rất nhanh, đưa thẻ quẹt cho cô thu ngân, lúc cô ấy đem thẻ trả lại cho anh, vẻ mặt kích động không biết nói gì đó, Lục Cẩn Niên nhàn nhạt gật đầu, sau đó thấy cô thu ngân kia đưa ra một quyển sổ, Lục Cẩn Niên lại cầm bút ký tên.

Trong lúc ký tên, cô thu ngân lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh của anh, Lục Cẩn Niên cảm giác được, lại không nói gì, chỉ để bút xuống, cất kỹ thẻ của mình, xoay người, liếc thấy Kiều An Hảo đang đứng ở cửa, liền bước nhanh đi tới.

Xe Lục Cẩn Niên đậu ở ngưỡng cửa chính, anh lấy ra chìa khóa xe, mở cửa xe, sau khi chờ Kiều An Hảo lên xe, mới ngồi vào, trước tiên nhìn qua đồng hồ trong xe, mười một giờ 55 phút, sau đó không nhanh không chậm khởi động xe, xoay tay lái, rời đi, xe vừa chạy được đến tuyến phố chính, Lục Cẩn Niên không tăng tốc, mà giẫm phanh lại, xe chậm rãi dừng ở ven đường, rồi bất động.

Kiều An Hảo nhíu mày, có chút khó hiểu quay đầu, hỏi một câu: “Sao thế?”

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, trong xe rất yên tĩnh, anh nhìn thời gian trên màn hình, là mười một giờ 59 phút, lúc chạm đến 12 giờ, đột nhiên, nhoài người ra đằng sau, lấy một chiếc túi ở xa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng điệu vô cùng dịu dàng lịch sự: “Sinh nhật vui vẻ.”

Kiều An Hảo nhìn chiếc túi trước mặt, trong đầu có chút ngu ngốc.

Lục Cẩn Niên nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, đáy lòng có chút mềm mại, ngữ điệu mở miệng, càng trở nên dịu dàng hơn: “Chắc tôi là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em.”

Kiều An Hảo chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là sinh nhật của mình.

Ngày trước, lúc sinh nhật cô, đều tổ chức tiệc, nhưng vì gần đây đoàn làm phim bề bộn nhiều việc, thật sự không lấy đâu ra thời gian, lại thêm ở trước mặt người ngoài, cô và Hứa Gia Mộc là vợ chồng, nếu làm tiệc sinh nhật, Lục Cẩn Niên lại phải giả làm Hứa Gia Mộc, các loại phiền toái, cho nên lúc Kiều gia và Hứa gia gọi điện đến, cô liền trực tiếp nói là thời gian không cho phép cho có lệ, nói năm nay không cần làm tiệc sinh nhật.

Thật ra lúc sáng hôm nay tỉnh dậy, cô còn nhớ rõ ngay hôm sau là sinh nhật của mình, kết quả bận bịu cả ngày, đến sau cùng, đã quên mất.