Hồn Thuật

Chương 271: Nhất Đao Kinh Thiên





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 271: Nhất Đao Kinh Thiên

Nguồn: tangthuvien


Mộc lực lượng ầm ầm tràn vào cơ thể Na Na kích động mạnh lên thần kinh của nàng khiến nàng bừng tỉnh. Khẽ dụi con mắt, nàng sửng sốt nhìn vẻ mặt cực kỳ dọa người của Văn Lục lắp bắp nói:

- Văn Lục đại ca…

Văn Lục không kiên nhẫn phất tay:
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
- Cái gì cũng đừng hỏi, mau dùng mộc lực lượng điều khiển một cành cây, nhánh cây hay bất cứ thứ gì mộc hệ. Đưa thứ đó vào trong khu rừng kia tìm ra vị trí của mấy người Lung Quang.


Na Na cũng biết tình huống gấp gáp nên không hỏi nhiều. Nàng ngồi xếp bằng, hai tay vũ động kết ấn, lập tức từ nền đất trước mặt nàng mọc lên một cây bồ công anh to lớn. Qua vài nhịp hô hấp, cây bồ công anh đã vươn cao hơn hai mét, những chiếc lá to dài từ xanh biếc chuyển sang vàng óng, những lá non mọc lên nhanh chóng.
Kết hoa…

Đóa hoa bồ công anh nở bung, từng chùm từng chùm phiêu lãng chập chờn như đạp gió mà bay tới khu rừng. Na Na là một cô bé thông minh, nhìn thấy biện pháp này của nàng Văn Lục dù đang tức giận cũng phải gật đầu tán thưởng. Hơn một trăm bông bồ công anh bay tản ra khắp khu rừng. Văn Lục dù nóng lòng xông vào cứu người nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo. Với tạo nghệ của trận pháp trước mắt, trừ khi hắn hoàn hoàn phá bỏ nếu không lao đầu vào đó cũng chưa chắc nhanh chóng cứu được mấy người Lung Quang. Vấn đề trước mắt vẫn phải tìm hiểu rõ mọi tình hình trong đó mới đưa ra sách lược chính xác và nhanh nhất. Sở dĩ hắn phải hồi tỉnh Na Na là vì hắn nhận ra đại đa số lực lượng có trong trận pháp kia là hệ mộc. Không cần dùng linh thức, chỉ cần người thường nhìn vào một khu rừng bạt ngàn cây cối như vậy cũng ít nhiều đoán ra điều này. Cho nên để mộc lực lượng của Na Na xâm nhập là tốt nhất. Đương nhiên Văn Lục cũng có mộc lực lượng nhưng tạo nghệ của hắn trên lĩnh vực sử dụng kỹ năng mộc hệ thì không cách nào bằng Na Na được.

Giữa khu rừng quỷ dị, hơn ba ngàn mét vuông bị san bằng không có một mỏm đá nào nhô cao quá một mét. Đám người Lung Quang bi thương sững sờ nhìn cái hố lớn trước mặt. Ngay vài giây trước, cô nàng còn run lập cập sợ sệt, không nghĩ tới chớp mắt nàng đã tự thiêu đốt Mầm Thế Giới hòng đồng vu quy tận với lão quỷ kia. Mà cùng ý nghĩ với nàng, nam đệ tử tu luyện thổ thuật bị mất một cánh tay cũng đồng thời làm ra hành động quyết liệt đến vậy. Mọi người trong đội đều đỏ bừng hai mắt. Hai tay Lung Quang bùng lên ngọn lửa, nháy mắt đã bao chùm toàn thân hắn. Lung Quang hoàn toàn phát điên rồi, hỏa hệ luôn luôn mang tính bùng nổ trong khi đó tính tình hắn lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy hoàn toàn trái với lẽ thông thường. Nhưng chính vì những người mang trong mình sức bùng nổ khủng bố lại luôn điềm tĩnh như vậy khi nổi nóng thì hậu quả thật khôn lường. Quả nhiên mọi người còn đang trong bi thương chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe Lung Quang hét lớn:

- Lão khốn khiếp… ta liều mạng với ngươi…

Tu vi lão quỷ cao thâm có lẽ ở cấp độ mười hoặc mười một tu luyện giả, chỉ là mất đi thân thể cho nên tu vi có giảm đôi chút, nhưng dù vậy đám người Lung Quang vẫn không phải đối thủ của lão, nhất là trận pháp U Minh này là do lão bày ra. Chỉ là lão ngàn lần không có ngờ tới đám trẻ tuổi này lại điên cuồng đến vậy, vừa mới nói không hợp liền thiêu đốt sinh mệnh giáng cho lão một đòn làm lão không cách gì kịp làm ra phản ứng. Một nam một nữ đệ tử tu thuật đốt cháy Mầm Thế Giới tỏa ra sức mạnh quá khủng khiếp, lão quỷ phải dốc toàn bộ lực lượng, mượn cả trận pháp U Minh mới miễn cưỡng đỡ được hai phát nổ rung chuyển trời đất như vậy. Tuy nhiên lão cũng trở nên suy yếu, đám khói đen mờ nhạt chập trờn.

- Điên rồi! Đám người các ngươi đều là kẻ điên. Lão tử không chơi với các ngươi nữa. Khỉ đột… tấn công bọn chúng.

Bên ngoài, Văn Lục chăm chú nhìn Na Na đang kết ấn, miệng dò hỏi:

- Đã tìm thấy bọn họ chưa?

- Dạ chưa! Nhưng Na Na cảm nhận được hỏa lực lượng của Lung Quang đại ca.

- Vậy mau tới chỗ đó. À không! Mau chuyển những thứ này cho bọn họ.

Văn Lục lấy từ trong Mầm Thế Giới ra một loạt đồ vật đưa cho Na Na. Nhờ có những bông hoa bồ công anh dẫn đường, Na Na dễ dàng dùng những lá còn sót lại của cây bồ công anh cuốn những đồ vật Văn Lục đưa cho bay vút vào trong khu rừng.
Ở phía trong, Lung Quang đã lâm vào điên cuồng, Hỏa Tinh ngồi trên vai hắn cũng phập phồng dữ dội, cái miệng nhỏ nhắn của nó phì phì phun lửa làm nhiệt độ xung quanh tăng đột biến. Mọi người phía sau đồng loạt hét lên một tiếng, tiếp đó dốc ra mười hai thành lực lượng còn sót lại tiến lên. Đám người bọn họ kinh nghiệm thực chiến ít ỏi nhưng bầu nhiệt huyết đủ để làm lão quỷ sợ mất mật luống cuống cởi bỏ những vòng năng lượng kìm hãm trên tứ chi con linh thú họ nhà tinh tinh, rồi ra lệnh cho nó công kính đám người Lung Quang.
Không nghĩ tới bốn vòng năng lượng vừa cởi ra, con linh thú không đi công kích đám người Lung Quang mà quay ngoắt sang, cánh tay phải vung lên, một quyền nện tới, tiếng gió rít gào quanh quẩn bên cạnh cánh tay khổng lồ khiến lão quỷ biến sắc quát lớn:

- Nghiệt súc, ngươi dám phản ta.

“Uỳnh”

Thế tới vẫn không giảm, một quyền đập xuống làm nơi lão quỷ lập lờ trôi nổi trở thành một cái hố sâu. Bên phải hơn trăm mét, đám khói xám bay lơ lửng trên cành cây hiện ra một khuôn mặt dữ tợn cực kỳ phẫn nộ.

- Hảo! Hảo! Không nghĩ tới giam cầm ngươi cả mấy trăm năm cũng không thuần hóa được ngươi. Vậy thì hôm nay các ngươi đều chết cả đi.

“Hống…”

Con linh thú vẫn không đếm xỉa gì tới những lời uy hiếp của lão quỷ, gầm lên xông tới, miệng phóng ra sóng âm công kích, tay kết thành quyền liên tiếp nện xuống.
Đám người Lung Quang ai nấy đang bừng bừng lửa giận chợt thấy cảnh này đều ngẩn người. Còn chưa kịp làm ra phản ứng, một chiếc lá bồ công anh phiêu phù bay tới bên cạnh. Từ trên những bông hoa bồ công anh bay xung quanh truyền ra giọng nói của Na Na.

- Lung Quang đại ca! Văn Lục đai ca nói người sử dụng thứ này đưa mọi người truyền tống tới chỗ của chị Hương.

Lung Quang đầu tiên sửng sốt, tiếp đó lắc đầu nói!

- Nói với lão đại, Lung Quang sẽ truyền tống ra chỗ lão đại. Lung Quang muốn tận mắt thấy lão quỷ chết tiệt này bị diệt sát.

Những bông hoa bồ công anh trầm mặc một lúc, tiếp đó giọng Na Na lại vang lên:

- Văn Lục đại ca đồng ý!

Lung Quang nghe vậy nhanh chóng nhận lấy những tấm linh phù truyền tống từ trên lá bồ công anh. Mỗi một linh phù mỗi lần truyền tống được ba người, cho nên chỉ cần dùng ba lá là đủ. Nghĩ tới chín người đi vào giờ chỉ còn bảy người đi ra, mọi người lại nhịn không được một trận đau lòng. Hoàn toàn không nghĩ tới hai người luôn mồm nói sợ chết lại là làm ra hành động quyết liệt kinh người như vậy, hiện tại tro cốt vô tồn, muốn giữ di vật của hai người cũng không được. ..

Trước khi truyền tống ra, Lung Quang có chút ngập ngừng, tiếp đó tay phải phóng ra một tấm linh phù truyền tống. Linh phù bay vút ra vô thanh vô thức tiếp cận lưng của con linh thú đang nổi giận gầm thét ngoài xa.
Ba chùm sáng lóe lên, đám người Lung Quang liền hiện ra phía sau mấy người Văn Lục. Nữ đệ tử còn sót lại vừa nhìn thấy Văn Lục đứng đó thì nhịn không được òa khóc. Hai mắt Lung Quang cũng đỏ hoe bước lên một bước nói:

- Lão đại…

Văn Lục phất tay ngăn lại:

- Cái gì cũng không cần nói. Việc còn lại cứ giao cho ta.

Lung Quang đi theo Văn Lục đã lâu nghe giọng nói lạnh lùng của Văn Lục thì biết hắn thực sự nổi giận rồi. Quả nhiên Văn Lục giơ tay phải nắm lấy thanh đại đao phía sau lưng rút ra, tay trái cũng nắm lấy chuôi đao, cả người khí thế ầm ầm bốc lên, lực lượng điên cuồng từ bốn phương tám hướng kéo về.

“Oanh… long…. long….”


Mọi người đều không tự chủ được bị áp lực trên người Văn Lục mặt mày trắng bệch. Lực lượng vô hình đẩy lùi mọi người về phía sau. Văn Lục đứng đó trọn vẹn mười hai ngày…
Mười hai ngày hắc bào không gió tự bay phần phật, lực lượng điên cuồng tụ về khiến linh khí vạn dặm xung quanh bị hút khô, cây cối đang mơn mởn xanh tươi trở nên cằn cộc. Cái biệt danh “phá trận tông sư” của Văn Lục cũng không phải chỉ là để dọa người. Lúc trước hắn còn e ngại an toàn của đám người Lung Quang, hiện tại người cũng đã cứu ra. Lửa giận không còn áp chế liền bung ra như sấm giăng chớp giật. Đám người Lung Quang hai ngày trước sớm đã bị đẩy lùi ra xa hơn bốn ngàn mét, đứng trên một đỉnh núi. Nhìn xung quanh Văn Lục không ngừng có những đường cắt không gian đen ngòm chạy ngang chạy dọc mọi người lạnh hết sống lưng. Mười hai ngày, lực lượng của cả vòng ngũ hành tương sinh lẫn linh khí từ bốn phía đổ về đủ để đưa một quốc gia trên địa cầu biến thành một biển chết.

“Oanh… oanh…”

Tiếng rít gào cuồng nộ của lực lượng trên lưỡi đại đao của Văn Lục. Khuôn mặt hắn lúc này cũng vặn vẹo dữ tợn. Hét lớn lên một tiếng, cả hai tay vung thanh đại đao chém xuống. Lưỡi đao lực lượng trở nên vô cùng khổng lồ chạy ngang bầu trời khu rừng quỷ dị như một ánh chớp. Tất cả những sinh vật trong khu rừng lẫn ngoài khu rừng cả ngàn dặm đều run lẩy bẩy quỳ mọp xuống đất. Lão quỷ đang cười lạnh nhìn con linh thú họ nhà tinh tinh thương tích đầy mình nằm trước mặt chợt biến sắc nhìn lên trời. Bỗng nhiên quanh mình con linh thú lóe lên quang mang, tiếp đó liền biến mất làm lão quỷ mặt mày càng thêm dọa người.

“UỲNH….”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Toàn bộ đại địa của khu vực số ba khẽ rung lên làm những người còn ở ngoài đều kinh dị. Xưa nay Địa Cầu Đại Hội Giới mang tiếng là không gian vô cùng vững chắc, không nghĩ tới hôm nay lại có “động đất”.
Cơn địa chấn qua đi, đám người Na Na và Lung Quang đều mắt chữ “O” miệng chữ “Ô” nhìn ra phía trước. Một khe khổng lồ hiện ra….

Toàn bộ… là toàn bộ khu rừng quỷ dị giống như bốc hơi, không còn chút tăm tích. Còn sót lại là một cái khe chạy dọc từ trước mặt Văn Lục tới hơn hai mười ngàn mét ra phía xa, bên dưới… là vực sâu không nhìn thấy đáy.

Cả người Văn Lục như bị rút sạch sức lực, khụy xuống chống đại đao lên mặt đất. Từ trên thân đao vang lên giọng nói mệt mỏi của Bạch Y Công Chúa:

- Ngươi đúng là kẻ điên. Không hiểu làm sao bổn công chúa lại đi theo kẻ điên như vậy. Thật là…

Nói đoạn giọng nói nhỏ dần:

- Còn lại ngươi lo đi. Ta đi ngủ…

Văn Lục cảm nhận được sự mỏi mệt của Bạch Y Công Chúa nhẹ giọng nói:

- Cám ơn nàng!